Chương 1661: Thôi miên
- Jasper đã chết?
Mắt Tần Dương sáng rực, hôm qua hắn lợi dụng đồng thuật cưỡng ép thôi miên Henry tuy có một phần muốn trả thù gia tộc Lipton, nhưng cũng là thí nghiệm đồng thuật, dù sao từ khi đồng thuật đến cảnh giới thứ bốn thì chưa được chính thức vận dụng vào thực chiến, không ngờ thật sự thành công.
Tất nhiên Tần Dương sẽ không buồn vì cái chết của Jasper, đối phương đã muốn giết mình thì họ đều là kẻ địch của mình.
Kẻ địch chết rồi mới là kẻ địch tốt.
Nếu đối phương đã khai chiến thì Tần Dương sẽ không đứng yên chịu trận, đương nhiên phải lấy răng trả răng.
Tần Dương sẽ không ngốc đến mức đánh bừa với đối phương, vì hắn chưa có thực lực đó, nhưng đồng thuật cũng xem như một loại năng lực.
Thủ đoạn có thể đánh bại kẻ địch thì là thủ đoạn tốt!
Tần Dương chưa bao giờ là loại người ngoan cố không thay đổi, hắn trải qua giết chóc nên càng hiểu rằng kiểu đối kháng này chẳng khác gì chiến trường, chiến đấu anh chết tôi sống, kẻ sống sót mới là người thắng.
- Đúng vậy, Jasper đã chết, viên đạn vừa lúc trúng trái tim. Henry ra tay thật ác.
Levins cảm thán cái chết của Jasper, nhưng trọng điểm của hắn ta không nằm ở đây mà ở chỗ Tần Dương nắm giữ đồng thuật, vì hắn nói muốn dùng đồng thuật kiểm tra lão tổ, nên Levins phải thật thận trọng.
Tần Dương đại khái hiểu được nỗi băn khoăn của Levins, hắn nhẹ giọng giải thích:
- Bởi vì tình huống của bệnh nhân liên quan đến tinh thần nên có lẽ sâu trong tiềm thức có vấn đề gì đó, lúc bệnh nhân tỉnh táo thì không thể nào phát hiện, chỉ có khi bệnh nhân trong trạng thái vô ý thức, không phòng bị thì mới bộc lộ ra. Đây chỉ là đề nghị của bác sĩ, các người có thể tuyển chọn nhận hoặc là không.
Levins biết người trong hội trưởng lão đều quan sát việc ở đây, nên hắn ta đưa ra thắc mắc trong lòng mọi người:
- Làm vậy có tổn thương gì đến bệnh nhân không?
Tần Dương lắc đầu, nói:
- Có lẽ sẽ có dao động cảm xúc kịch liệt, nhưng sẽ không tổn thương thân thể. Nếu tình huống có gì không ổn thì tôi sẽ kịp lúc đánh
thức bệnh nhân.
Trong tai nghe của Levins truyền đến giọng nói trầm ổn của đại trưởng lão:
- Làm theo lời cậu ta nói.
Levins nhận được chỉ thị, lập tức dứt khoát đồng ý:
- Được, Tần tiên sinh là bác sĩ, chúng tôi nghe theo cậu. Nhưng xin Tần tiên sinh phải chú ý, đừng để tổn thương đến bệnh nhân.
Tần Dương gật đầu, đang định xoay người ra cửa thì chợt nhớ một chuyện, nghiêng người hỏi:
- Toàn thân bệnh nhân đều bị sợi xích lớn khóa lại, nói lên thực lực của bệnh nhân rất mạnh, khi nổi điên thì e rằng người bình thường không cách nào ngăn cản đúng chứ? Tôi đến gần kiểm tra bệnh nhân thì có sao không? Có khi nào bệnh nhân đột nhiên nổi điên? Tôi phỏng chừng thực lực của tôi không đỡ nổi một đấm của bệnh nhân.
Tuy Tân Dương không biết thân phận và thực lực của bệnh nhân này, nhưng xem bộ dạng thì thực lực của ông già kia ít nhất từ Thông Thần trở lên, khi nổi điên thì sức chiến đấu có lẽ càng tăng lên, mình tiếp xúc với ông già ở khoảng cách gần, lỡ bị trúng một đấm thì không đùa được.
Levins bảo chứng:
- Tần tiên sinh yên tâm, thật ra chúng tôi cũng lo bệnh nhân rơi vào tình trạng nổi điên nên hằng ngày sẽ tiêm một loại thuốc để ức chế thực lực của bệnh nhân. Trước khi Tần tiên sinh đến thì chúng tôi đã tiêm thuốc vào cho bệnh nhân, trong vòng nửa ngày bệnh nhân sẽ giống hệt như người thường, tự nhiên sẽ không tạo thành bất cứ uy hiếp gì cho Tần tiên sinh.
Tần Dương thở phào một hơi:
- Vậy thì tốt rồi, nếu bệnh nhân trong trạng thái yếu ớt thì càng dễ thôi miên, chứ không thì rất khó thôi miên.
Levins tò mò hỏi:
- Chắc Henry đã bị Tần tiên sinh thôi miên rồi đúng không? Lúc ấy thoạt trông cậu làm rất dễ dàng.
Tần Dương giải thích rằng:
- Đó là bởi vì trạng thái tinh thần của Henry dao động mạnh, hơn nữa cường độ không cao, tâm linh của hắn không cứng cỏi, dễ bị bên ngoài quấy nhiễu nên mới bị tôi tập kích thôi miên thành công, gieo ám thị gây ra sự kiện. Loại thôi miên này chưa chắc thấy hiệu quả trăm phần trăm, dù có thì cũng chỉ giới hạn một lần, nếu bị quấy nhiễu hoặc là tránh thoát thì cơ hồ mất đi hiệu lực, sau đó thôi miên lần thứ hai sẽ càng khó khăn hơn nhiều.
Levins gật gù hiểu biết, làm tư thế mời:
- Bệnh nhân hiện giờ ý thức tỉnh táo, Tần tiên sinh có thể giao lưu bình thường với bệnh nhân.
- Tốt!
Tần Dương buông tư liệu xuống, đi tay không ra khỏi phòng, bước vài bước thì đứng lại:
- Thật sự sẽ không sao?
Levins bị Tần Dương hỏi hơi bất đắc dĩ, trả lời khẳng định:
- Thật sự sẽ không sao, tôi cam đoan với Tần tiên sinh!
Tần Dương đi về phía ông già bị sợi xích thô to khóa lại, cẩn thận đến gần, dè dặt ngồi xổm xuống.
- Lão tiên sinh, người khỏe.
Ông già râu tóc bạc trắng mở mắt ra, nhìn Tần Dương, mắt lóe tia sáng thú vị:
- Cậu biết nói tiếng Pháp?
Thấy đối phương có thể giao lưu bình thường với mình làm trái tim thấp thỏm của Tần Dương nhẹ nhõm đôi chút, mỉm cười nói:
- Tôi học đại học là chuyên nghiệp tiếng Anh, chuyên tu tiếng Pháp.
- Giỏi.
Tần Dương mỉm cười nói:
- Lão tiên sinh, người có thể ngồi dậy được không?
- Có thể.
Ông già chống hai tay ngồi dậy, nhưng chỉ giới hạn như vậy, thoạt trông sức khỏe rất yếu, không chịu nổi trọng lượng của xích sắt thô to, mặc cho hai tay rũ xuống đất.
- Lão tiên sinh, tôi là một bác sĩ, chắc ông biết rồi. Tiếp theo tôi sẽ hỏi vài câu, ông có thể phối hợp trả lời không?
Ông già hiền hòa đáp:
- Được, cậu hỏi đi.
Tần Dương sửa sang lại suy nghĩ, bắt đầu hỏi han từng vấn đề, thậm chí bao gồm cảm giác lúc nổi điên. Ông già trả lời hết cho Tần Dương nghe, giọng điệu hiền hòa, thái độ cũng thân thiện, hai người trò chuyện thật tự nhiên.
Levins ở bên cạnh căng thẳng thần kinh nhìn, khi thấy hai người thật sự nói chuyện hài hòa thì nhẹ thở ra.
Tần Dương hỏi xong ông già tất cả vấn đề thì cười nói:
- Lão tiên sinh, bây giờ tôi sẽ thôi miên người, xin đừng chống cự, nghe theo chỉ lệnh của tôi thì tốt rồi.
Ông già gật đầu, trả lời sảng khoái:
- Được!
Tần Dương đứng ở trước mặt ông già, nhìn thẳng vào mắt ông già, mỉm cười nói:
- Thả lỏng tâm tình của ông, nhìn vào đôi mắt của tôi, ông trông thấy một mảnh bóng tối, bóng tối dâng lên, nó tựa như lỗ đen hấp dẫn ánh mắt của ông, ông muốn nhìn sâu hơn nữa, ông cố gắng nhìn vào chỗ sâu nhất...
Ông già rất phối hợp nhìn vào mắt Tần Dương, sắc mặt bình thản, khi đôi mắt của hắn biến đổi thì ánh mắt của ông già cũng trở nên mờ
mit.
Tần Dương trông thấy ánh mắt dần mờ mịt của ông già thì thầm thở phào, lúc trước hắn còn lo không thể thôi miên ông già này, vì thực lực của đối phương rất ghê gớm, tinh thần lực và thần kinh chắc chắn rất cứng cỏi.
Khi Tần Dương định thôi miên sâu ông già thì đôi mắt mờ mịt của ông già bỗng nhiên sinh ra biến đổi nhỏ, cơ bắp toàn thân lặng lẽ phồng lên.