Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1655 - Chương 1666: Không Thì Không Oán

Chương 1666: Không thì không oán
 

- Trong bốn người buổi sáng phụ trách tiêm thuốc có một người mất tích, chúng tôi điều tra nhà của hắn thì hắn và vợ con đều biến

mất.

Đại trưởng lão sắc mặt âm trầm nghe cấp dưới báo cáo, sắc mặt có chút khó coi.

Kẻ phản bội!

Tuy rằng chưa tìm hiểu rõ nguyên nhân cụ thể nhưng chắc chắn sự khác lạ kỳ dị của lão tổ liên quan đến người này, khả năng lớn nhất là thay đổi thuốc tiêm vào, thuốc bị thay đổi chẳng những không thể kiềm chế thực lực của lão tổ ngược lại kích thích lão tổ nổi điên, khiến nhân cách thứ hai dễ dàng xuất hiện.

Làm nhân viên trung tâm, bọn họ tự nhiên biết khi nhân cách thứ hai của lão tổ xuất hiện thì sẽ kèm theo gió tanh mưa máu, không bài trừ khả năng lão tổ tắm máu lâu đài cổ, nhưng người kia vẫn làm như vậy.

- Tra! Phải tìm được kẻ phản bội này, dùng nội quy gia tộc nghiêm khắc nhất để xử trí hắn!

Đại trưởng lão lạnh lùng bỏ lại một câu rồi chuyển sức chú ý sang chuyện khác, dù sao kẻ phản bội đã làm ra chuyện đó rồi, không cần thảo luận nhiều thêm, điều cần làm là bắt người rồi khiển trách, bây giờ chuyện càng quan trọng hơn, đó là truy tìm lão tổ.

Bao gồm đại trưởng lão, không ai biết tiếp theo Lucian sẽ làm cái gì, càng không ai biết tại sao hắn ta muốn bắt cóc Tần Dương.

Với tính tình thô bạo thì lẽ ra Lucian nên một đấm đánh chết Tần Dương mới đúng.

Tại sao không ngại phiền phức mang Tân Dương rời đi?

Khi đại trưởng lão nghe Tư Đồ Hương cho biết sẽ có hai vị cường giả Chí Tôn Trung Quốc đến cứu viện Tần Dương thì trái tim treo cao.

Nguyên gia tộc Coleman chỉ có một cường giả Chí Tôn, Tư Đồ Hương gọi điện thoại một cái liền mời đến hai cường giả Chí Tôn!

Tuy Ẩn Môn ít người nhưng nội tình thật là vô cùng dũng mãnh.

Đại trưởng lão thầm lo lắng, việc này đúng là một bất ngờ, không phải gia tộc Coleman có rắp tâm gì với Tần Dương, nếu cứu hắn về được thì mọi chuyện dễ nói, còn đường cứu vãn. Nếu Tần Dương chết trong tay lão tổ thì trưởng bối sư môn của hắn sẽ trút lửa giận lên gia tộc Coleman.

Hai cường giả Chí Tôn, chỉ tưởng tượng thôi đủ khiến người đau đầu.

- Tình huống của Levins thế nào?

- Gãy sáu cây xương sườn, bị nội thương nghiêm trọng, nhưng tính mệnh không có nguy hiểm.

Đại trưởng lão khẽ ừ, mắt đượm nỗi lo. Lần này lão tổ chỉ xử lý một số hộ vệ trong lâu đài cổ, tuy ra tay với người mình nhưng trông giống trút giận hơn, không xuống tay nặng, tốt hơn lần trước nổi điên rất nhiều, điều này có nghĩa là gì?

Chẳng lẽ trải qua thời gian dài như vậy, nhân cách thứ hai của lão tổ càng lúc càng mạnh mẽ, đầy đủ hơn, dần dần với nhân cách chủ hoàn mỹ, không giống thú hoang như lúc trước mà trở thành con người thật sự?

Tần Dương nhìn Lucian trước mặt mình, ánh mắt hơi phức tạp.

Râu lộn xộn đã được tỉa lại, tóc dài rối xù cũng bị kéo cắt tỉa, tuy còn hơi rối nhưng đã sáng sủa hơn lúc trước nhiều.

Lucian thay bộ đồ mới, trông ra dáng bảnh bao hơn, ít vài phần hung thần ác sát, tuy đáy mắt còn đọng lại sắc đỏ nhưng Tần Dương không thấy sát khí đậm đặc trong đó.

Lucian lúc này tổng không khác gì người bình thường, mặt của hắn ta không lốm đốm da mồi, nhăn nheo như người già bình thường, ngược lại căng mịn, mắt cũng không đục ngầu, đôi mắt đen láy sáng ngời như con nít.

Lucian giật vạt áo, chỉnh gương gắn trên ghế lái phụ, vuốt cằm soi gương, trên mặt lộ vẻ vừa lòng.

- Không tệ lắm, đi thôi.

Tần Dương ngồi trên ghế lái, dè dặt hỏi:

- Chúng ta đi chỗ nào?

Lucian chỉnh ghế hơi ngả ra sau, nằm dựa vào lưng ghế, lạnh nhạt nói:

- Đi Lyon, lâu đài cổ của gia tộc Sal.

Tần Dương cài đặt hướng dẫn, khởi động xe, nhưng vẫn không nhịn được hỏi:

- Tôi có thể hỏi mình đi chỗ đó làm gì không?

Lucian hờ hững liếc Tần Dương một cái:

- Giết người!

Tần Dương giật thót tim, không dám hỏi nhiều nữa, ngoan ngoãn lái xe hướng tới Lyon.

Tuy hiện tại tổng Lucian bình thường rất nhiều, nhưng nhớ lúc trước hắn ta một đấm đập nát bấy hộ vệ là Tần Dương cảm thấy nên cẩn thận thì hơn, tâm trạng của tên này tuyệt đối không phải người bình thường.

Trông Lucian hơi buồn ngủ, dựa vào ghế lái phụ, hít thở chậm rãi lâu dài, như đang thiếp ngủ.

Tần Dương nghiêng đầu nhìn thoáng qua, trong đầu dâng lên vô số ý tưởng, nhưng cuối cùng không làm cử động mạo hiểm nào.

Gia tộc Sal là một trong ba gia tộc người tu hành cổ xưa của Pháp thì phải. Theo tư liệu mà Tần Dương biết, quan hệ giữa ba gia tộc cổ xưa không hòa thuận, đều muốn làm thịt đối phương.

Lucian muốn đi gia tộc Sal giết người, chắc hẳn gia tộc Sal cũng có cường giả Chí Tôn, đến lúc đó chờ hai bên đánh nhau là mình có cơ hội đào thoát rồi.

Tần Dương chưa bao giờ nghĩ rằng dựa vào thực lực của chính mình xử lý Lucian, tạm không nói đến chút thực lực của mình không thể nào tạo thành uy hiếp cho Lucian, dù có thể tạo thành tổn thương trí mạng thì Lucian đánh trả đủ để một giây nghiền mình ra bã.

Mình chỉ là một bác sĩ, nếu Lucian có vẻ như không định xử lý mình thì tại sao mình không tìm biện pháp nào an toàn ổn thỏa nhất?

Huống chi mình bị Lucian bắt đi, chắc chắn Tư Đồ Hương sẽ cầu cứu với sự môn, rồi sẽ có người đến cứu mình, kéo dài thời gian tìm CƠ hội bại lộ hành tung mới là điều mình nên làm nhất.

Lucian ngủ một giấc suốt mấy tiếng đồng hồ, sau khi tỉnh lại thì nhìn Tần Dương chằm chằm, nét mặt hơi quái dị.

Tần Dương không hiểu ra sao, trầm giọng hỏi:

- Lão tiên sinh, có vấn đề gì không?

Lucian lạnh nhạt nói:

- Ta ngủ lâu như vậy mà cậu vẫn yên phận, không giở trò gì, vốn tưởng đâu cậu sẽ tìm cách xử lý ta hoặc chạy trốn chứ.

Tần Dương trả lời thản nhiên:

- Tôi không có bản lĩnh xử lý lão tiên sinh, còn chạy trốn thì tôi từng nghĩ, nhưng phỏng chừng sẽ không trốn thoát được, nên tốt nhất là yên phận lái xe. Tôi và lão tiên sinh không thì không oán, phỏng chừng lão tiên sinh sẽ không bỗng dưng muốn lấy mạng của tôi, đúng không?

Lucian cười khẩy nói:

- Cậu suy nghĩ rất thấu đáo, nhưng tại sao chúng ta không thì không oán?

Tần Dương nhíu mày nói:

- Đây là lần đầu tiên tôi gặp lão tiên sinh, thù hận ở đâu ra?

Lucian lạnh lùng nhìn Tần Dương, sắc đỏ nơi đáy mắt càng đậm:

- Cậu muốn chữa bệnh cho hắn thì chẳng phải là muốn bóp chết ta, thế này còn chưa phải là thù hận?
Bình Luận (0)
Comment