Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1695 - Chương 1706: Tôi Sợ Tôi Sẽ Đánh Chết Anh!

Chương 1706: Tôi sợ tôi sẽ đánh chết anh!
 

Ầm!

Khóe miệng Trần Hầu chảy máu, mạnh mẽ đánh một quyền phía sau lưng của Hanks, cơ thể như sắt thép của Hanks trong nháy mắt bị lõm xuống một dấu quyền rõ ràng.

Cương khí nhập vào trong cơ thể, tán loạn như đao xé gió. Sắc mặt của Hanks trắng bệch, phun ra một ngụm máu tươi.

Công kích của Trần Hầu không chỉ dừng lại ở đó. Thân người của hắn chớp lóe, sau khi tránh được đòn công kích quét ngang khuỷu tay của Hanks, hắn liền nghiêng thân người né chạy thoát, đảo tay một lần nữa đánh ra một quyền.

Quyền cương khí đã rơi trên lồng ngực của Hanks, một loạt âm thanh răng rắc vang lên. Xương sườn của Hanks cũng không biết đã bị gãy mấy đốt, gã chỉ lộp bộp lui về phía sau mấy bước, sau đó ngồi phịch xuống mặt đất, một lần nữa phun ra máu tươi.

Trần Hầu không tiếp tục tiến công nữa. Cánh tay trái của hắn lơ lửng, trên gương mặt ửng đỏ có thần sắc hưng phấn.

Thắng rồi!

Mặc dù bị gãy một cánh tay, nhưng hắn vẫn là thắng rồi!

- Nhường rồi!

Hanks nghiến răng, dường như vẫn muốn đứng dậy, nhưng thân người vừa mới đứng lên đã lại uể oải ngã xuống.

Hanks được nhân viên công tác phía Mỹ nhanh chóng chạy lên đài đỡ xuống dưới. Gã nhìn Trần Hầu đứng trên đài, trên gương mặt thể hiện vẻ mặt xấu hổ.

Gã sơ suất rồi.

Thực lực của gã và Trần Hầu không cách biệt nhiều lắm, thế nhưng khi Trần Hầu để lộ một sơ hở, khi mà gã được cơ hội dùng một quyền đánh gãy cánh tay của Trần Hầu, thì gã đã không hề do dự chút nào xông tới.

Gã dứt khoát đánh gãy cánh tay trái của Trần Hầu, nhưng Trần Hầu sớm đã có sự chuẩn bị mạnh mẽ giáng ba đòn liên tục, trực tiếp đánh cho gã bị nội thương nghiêm trọng, sau đó còn bị Trần Hầu tìm được cơ hội dùng một tay phá địch, khiến gã hoàn toàn bị đánh bại.

- Trận đầu tiên, người thắng, Trần Hầu - Trung Quốc!

Trần Hầu giơ cánh tay phải không bị thương vẫy vẫy tay về phía hướng khán giả Trung Quốc, dẫn tới một loạt những âm thanh hò hét khen ngợi dâng trào như thủy triều, lúc này hắn mới cảm thấy mỹ mãn xoay người xuống đài.

Lúc này, khi hắn đã xuống đài, vì cánh tay đau muốn chết, hoàn toàn không dám dây dưa thêm nữa.

Đoan Mộc Phong đón chào, ân cần hỏi thăm:

- Đánh không tồi, cánh tay bị thương thế nào rồi?

Trần Hầu nhếch môi cười:

- Gãy rồi, nhưng cũng may con sớm đã chuẩn bị, cho nên chỉ gãy thôi, không vỡ.

Đoan Mộc Phong vẫy tay về phía sau, hai bác sĩ lập tức xuất hiện, kiểm tra và xử lý khẩn cấp cho Trần Hầu.

Tần Dương bước tới vỗ bả vai của Trần Hầu:

- Không sao chứ?

Trần Hầu nhếch môi cười, mặc dù đau đến nhe răng nhếch miệng khi bị bác sĩ giày vò, nhưng cũng không che khuất được nụ cười tươi trên gương mặt của hắn.

- Không sao, gãy cánh tay mà thôi, nghỉ ngơi hai tháng là được, gã kia bị thương không nhẹ hơn so với tôi đâu... Khà khà, Tần Dương, tôi thắng rồi!

Tần Dương tức giận nói:

- Biết anh thắng rồi, thực lực của anh rõ ràng cao hơn gã một bậc, làm đâu chắc đấy, tỷ lệ thắng sau đó hẳn cũng rất cao, vì sao phải dùng chiêu thức liều mạng tổn thất hai bên như vậy, thế này làm sao anh tham gia tiếp được?

Trần Hầu chẳng hề để ý nói:

- Tôi đây là rút được trận đầu tiên đấy, nhất định phải thắng dứt khoát, vả lại còn kéo dài thì có quỷ mới biết gã có bộc phát gì đó hay không. Tôi vẫn nên liều mạng bị thương, trực tiếp phế gã càng nắm chắc hơn, còn về đấu cá nhân sau đó, dù sao cũng đã có Triệu Thanh Long và Vân Bạch Linh, còn có anh tham gia nữa là được, làm gì cần đến tôi. Cho dù tôi không bị thương, thì trước đó tôi lên hay không chẳng phải để lấp hố đó sao?

Tần Dương không nói gì. Tên này thì ra đã sớm hạ quyết tâm chỉ tham gia một trận đấu này, cho nên cho dù phải liều mạng cũng muốn thắng thật đẹp...

Tần Dương vỗ bả vai Trần Hầu, khen ngợi:

- Nói cho cùng thì thắng đẹp lắm, đánh rất tốt, tiếp theo xem bọn tôi đây.

Trần Hầu cười khà khà, đắc ý nói:

- Đúng vậy, chuyện của tôi đã xong rồi, hiện giờ có thể thoải mái xem so tài rồi. Đúng rồi, Tần Dương, anh nói xem nếu Viên Viên nhìn thấy tôi đẹp trai, dũng cảm như vậy, có thể đáp ứng làm hòa với tôi hay không?

Tần Dương không nghĩ tới lúc này Trần Hầu vẫn còn có thể nhớ tới Long Viên Viên, tức giận nói:

- Hai người đã từng là người yêu, người hiểu rõ cô ấy nhất chẳng lẽ không phải là anh sao, anh hỏi tôi, tôi biết được chắc?

Trần Hầu ngượng ngùng nói:

- Lòng của con gái như kim dưới đáy biển, nếu mà ban đầu tôi hiểu được rõ ràng thì cũng sẽ không tới mức cuối cùng phải chia tay với cô ấy rồi.

Mặc dù Tần Dương rất muốn thuận miệng hỏi tại sao hai người chia tay, nhưng lúc này hiển nhiên không phải thời điểm thích hợp, lập tức thay đổi thành câu cổ vũ:

- Mặc dù lựa chọn của cô ấy chưa chắc sẽ là thích, nhưng anh có thể thắng được, thì cô ấy chung quy sẽ vui mừng mà, dù sao anh cũng giành được một trận cho Trung Quốc, là công thần, cho dù ngoài miệng cô ấy không nói, nhưng trong lòng chắc chắn cũng phải khâm phục. Phụ nữ không phải đều thích anh hùng sao?

Trần Hầu nghe Tần Dương nói như vậy lập tức phấn chấn nói:

- Đúng vậy, tôi cũng nghĩ như vậy, khà khà, một lát nữa tôi gọi điện thoại cho Viên Viên, bây giờ cánh tay của tôi đã gãy rồi, tôi nghĩ chắc chắn cô ấy cũng không nỡ nói nặng lời với tôi...

Tần Dương nhìn dáng vẻ không kìm được vui sướng kia của Trần Hầu, không biết nói gì. Cái tên này không phải vì để khoe mẽ được một phen trước mặt Long Viên Viên mới dứt khoát để cánh tay của mình bị gãy đó chứ?

- Cái tên này... Thôi, anh hãy chờ mà xem đi.

Tần Dương quay trở lại vị trí của mình, đảo mắt nhìn về phương hướng út thăm, lúc này quả cầu rút thăm đều đã quay, đợt rút thăm thứ hai đã bắt đầu.

- Awana Will - Mỹ đấu với Vân Bạch Linh - Trung Quốc!

Tất cả đội viện lập tức đứng dậy, ánh mắt bàng hoàng nhìn lên màn hình lớn.

Awana Will!

Một trong ba cao thủ Siêu Phàm của Mỹ!

Ánh mắt của mọi người cùng tập trung tới hướng Vân Bạch Linh. Cuộc chiến Siêu Phàm không ngờ đến nhanh như vậy!

Vân Bạch Linh nhíu mày, thế nhưng lại bỗng nhiên quay trở về sự yên tĩnh.

Đối phương có ba tuyển thủ Siêu Phàm, Trung Quốc có hai, xác suất đối mặt không tính là quá lớn, nhưng cũng không tính là quá nhỏ, cho nên dù là Triệu Thanh Long hay là Vân Bạch Linh, thì trong lòng đều đã sớm quyết định đấu một trận với đối thủ Siêu Phàm, huống chi cho dù hiện giờ còn chưa đấu đoàn thể, thì sau khi thi đấu cá nhân xong rồi nhất định cũng phải đấu, nhất định sẽ phải va chạm với Siêu Phàm.

Chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi!

Đoan Mộc Phong nhíu mày, ánh mắt ngưng trọng, quay đầu nhìn Vân Bạch Linh:

- Vân Bạch Linh, nghe nói Awana Will kia là tuyển thủ mạnh nhất của đội đối thủ, là thiên tài tới từ một gia tộc cổ xưa, con phải gắng không nên liều mạng với cậu ta, lựa chọn phương thức du đấu để tăng cơ hội thắng.

Vân Bạch Linh gật đầu:

- Con sẽ chú ý!

Đoan Mộc Phong khích lệ:

- Đi thôi, chú ý an toàn.

Trong những âm thanh hoan hô của mọi người, Vân Bạch Linh bước từng bước một lên lôi đài, bước đi vững chắc, gương mặt lạnh lùng bình tĩnh, mà ở một bên khác, Awana đã vọt thân người ầm ầm rơi xuống đối diện phía Vân Bạch Linh, ánh mắt hung ác nhìn Vân Bạch Linh.

Toàn thân của Awana đều lộ ra hơi thở khí tức giống như dã thú, vô cùng hung ác, xảo trá, ánh mắt gã nhìn Vân Bạch Linh giống như đang nhìn một con mồi rơi vào bẫy.

- Vân Bạch Linh, nể cô dáng dấp xinh đẹp như vậy, tôi cho cô một cơ hội nhận thua, nếu không, một khi thực sự đánh rồi, tôi sợ sẽ không khống chế được, không để ý mà đánh chết cô!
Bình Luận (0)
Comment