Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1724 - Chương 1735: Thật Sự Không Thể Nói

Chương 1735: Thật sự không thể nói
 

Vùng ngoại ô tây bộ New York, nhà thờ Deferr.

Một chiếc xe nương bóng đêm lặng lẽ lái vào nhà thờ, xe tắt lửa, Augustus bước xuống xe, sắc mặt ác nghiệt.

Khi Thor và người hắn ta dẫn theo bị Lucian đánh ngã, người quan sát núp trong tối lập tức báo tin cho Augustus biết, Augustus liền rời khỏi nhà.

Thor bị bắt, thân phận của Augustus sẽ bị khai ra, hắn ta phải từ ngoài sáng chuyển vào trong tối. May mắn tuy Thor khai ra thân phận của mình nhưng không biết nhiều về chuyện của tổ chức, đặc biệt mù tịt cơ mật trung tâm.

Augustus đi vào nhà thờ, một mục sư khoác áo đen đứng trong giáo đường, đó là mục sư Jacques Leon của nhà thờ Deferr.

Dáng người của Jacques vạm vỡ, mái tóc trắng, gương mặt chữ điền nghiêm túc, để râu rậm; nghe tiếng bước chân từ đằng trước, Jacques xoay người lại, tầm mắt tập trung vào Augustus.

- Augustus, anh quá liều lĩnh.

Augustus nhướng chân mày:

- Ai mà ngờ bên cạnh thằng nhóc đó có giúp đỡ dũng mãnh như vậy, ta có dự cảm mãnh liệt rằng tương lai hắn sẽ trở thành đối thủ mạnh của chúng ta.

Jacques trầm giọng nói:

- Thân phận của anh bị lộ tạo thành tổn thất lớn cho chúng ta.

Augustus trả lời dửng dưng:

- Chẳng qua là đổi một thân phận khác, không ai muốn như vậy, nhưng chuyện đã phát sinh thì đành chịu.

Jacques trầm ngâm nói:

- Đã xử lý xong hết chưa? Xác nhận không để lại tai họa ngầm nào chứ?

Augustus trả lời bình tĩnh:

- Anh yên tâm, những chuyện này đều đã được chuẩn bị trước, tự nhiên sẽ không để người ta tra tìm sâu hơn.

Jacques hỏi tới:

- Người hầu Thor của anh bị bắt, chắc sẽ biết không ít chuyện.

- Chuyện hắn biết chỉ giới hạn về tôi, biết chuyện của tổ chức chỉ trong giới hạn. Hơn nữa hiện tại hắn đã là phế nhân, ta sẽ không để hắn sống.

Nét mặt Jacques thản nhiên nói:

- Nếu vậy thì anh cố gắng giải quyết cho nhanh, ta không hy vọng bị anh liên lụy.

Augustus lạnh lùng nói:

- Yên tâm, ta tự biết. À, gần đây có tin gì mới không?

Trong mắt Jacques dấy lên tia cuồng nhiệt:

- Tạm thời không có, nhưng Mỹ và Trung Quốc tổ chức hội giao lưu và tiếp sóng với bên ngoài, công bố tin tức của người tu hành, chuyện này đã đại biểu cho một xu thế tình huống.

Augustus nhíu mày nói:

- Bọn họ đã dần mất kiểm soát thế cục nên mới tuyên dương người tu hành với bên ngoài, đây là bước đầu tiên bọn họ thả ra tin tức?

- Chắc vậy, có lẽ ngày nào đó rất nhanh sẽ tới.

Trong mắt Augustus dâng lên tia cuồng nhiệt khác lạ:

- Chúng ta đều rất may mắn.

Jacques hơi ngước đầu lên:

- May mắn?

Augustus khẳng định:

- Đúng vậy, từ khi Niết Bàn sáng lập đến nay, chúng ta vẫn luôn chờ đợi, chỉ biết đợi. Tuy trong quá trình có làm động tác lớn vài lần, nhưng chung quy không cách nào đạt đến mục tiêu thật sự. Chúng ta vừa lúc đến điểm dừng then chốt, anh không cảm thấy đây là may mắn sao?

Jacques gật gù tán đồng:

- Đúng thật, đây đúng là may mắn của chúng ta. Ta mong đợi ngày này sẽ đến thật nhanh.

...

Máy bay đáp xuống sân bay Kinh Thành.

Đoàn người Tần Dương lặng lẽ xuống máy bay, tin tức bọn họ về nước bị giữ bí mật, nên họ không được vô số người đợi ở sân bay chờ đón hoan nghênh như lúc nhóm người Trần Hầu trở về.

Tần Dương không đổi chuyến bay trở về Trung Hải ngay mà đi nhà của Long Vương.

Trong lòng Tần Dương có nhiều nghi hoặc muốn được gỡ bỏ, chuyện này không thích hợp nói trong điện thoại, nên hắn tuyển chọn trực tiếp viếng thăm.

Diệp Tây Đông nhìn Tần Dương đi tới, đứng lên từ sofa, cười nói:

- Công thần lớn của chúng ta trở về rồi.

Tần Dương cười nói:

- Đã là công thần lớn thì không biết có được thưởng gì không nhỉ?

Diệp Tây Đông trêu đùa:

- Thưởng? Có huy chương đấy, cậu lấy được rồi còn gì. Hơn nữa sau trận chiến này, có người Trung Quốc nào không biết cậu? Đừng nói là Trung Quốc, e rằng cậu đã là danh nhân nổi tiếng nước Mỹ.

Tần Dương nghiêm túc nói:

- Lần này tôi lại đây là có một số việc muốn hỏi.

Dường như Diệp Tây Đông đã đoán trước ý đồ đến của Tần Dương:

- Cậu muốn hỏi chuyện liên quan Niết Bàn?

Tần Dương gật đầu, nói:

- Đúng vậy! Niết Bàn ra tay và lần này bỗng nhiên công khai tổ chức hội giao lưu, tôi cứ cảm thấy có chuyện gì ghê gớm sắp hoặc đã phát sinh.

Diệp Tây Đông thu về nụ cười, nét mặt nghiêm túc hơn:

- Cậu đừng hỏi nhiều việc này, chắc hẳn Đoan Mộc Phong đã tiết lộ cho cậu, đây là chuyện phải có quyền hạn cực kỳ cao mới được biết, nếu tiết lộ ra thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Tần Dương nghe Diệp Tây Đông nói như vậy, trong lòng càng tò mò:

- Tôi cũng đang làm công tác bảo mật, ngài nói cho tôi nghe đi, cùng lắm thì tôi ký thêm hiệp định bảo mật.

Diệp Tây Đông lắc đầu, nói:

- Thật sự không được, tôi không thể làm trái với quy định, hơn nữa việc này tạm thời không liên quan đến cậu. Còn về Niết Bàn ra tay với cậu thì cậu cứ hiểu là bọn họ là một tổ chức khủng bố muốn hủy diệt thế giới, cậu biểu hiện quá xuất sắc trong đấu giao hữu lần này, có lẽ bọn họ cảm thấy sau này cậu sẽ gây rắc rối cho họ nên xuống tay với cậu, muốn bóp chết từ trong nôi.

Tần Dương nhìn thái độ của Diệp Tây Đông kiên quyết như vậy thì hơi thất vọng, nhưng vẫn ưong bướng hỏi:

- Không thể lộ ra chút xíu nào sao?

Diệp Tây Đông gật đầu khẳng định:

- Đúng vậy, không thể nói.

Vẻ mặt Tần Dương bất đắc dĩ nói:

- Vậy tại sao lần này bỗng nhiên công khai người tu hành thi đấu? Việc này chắc chắn sẽ kích thích mạnh với xã hội này.

Diệp Tây Đông khẽ thở dài:

- Thật ra từ lâu đã thảo luận việc này, chẳng qua gần đây phát sinh một số chuyện xúc tiến việc này thực hiện sớm hơn. Cũng không có gì, người tu hành luôn tồn tại, bây giờ chẳng qua là vén tấm màn bí ẩn trên người tu hành lên. Trước kia quản lý người tu hành như thế nào thì bây giờ vẫn giữ nguyên như vậy, dù cho người thường biết sự tồn tại của người tu hành thì vẫn không cách nào tiếp xúc.

Diệp Tây Đông hơi tạm dừng, nở nụ cười nói:

- Lần này cậu tạo tiếng vang lớn, thành thần tượng phấn đấu của vô số thanh niên, có phải rất vui vẻ?

Tần Dương cười gượng nói:

- Làm chuyện này xong hình như toàn thế giới đều biết tôi, công tác của tôi làm sao bây giờ?

Tần Dương nói công tác tự nhiên là đặc công. Diệp Tây Đông cười nói:

- Cậu đã làm rất xuất sắc, thật ra chuyện cậu đang làm tạo cống hiến không nhỏ hơn lúc chấp hành nhiệm vụ, tạm thời tôi sẽ không sắp xếp nhiệm vụ cho cậu, cứ yên tâm hưởng thụ sinh hoạt đi.

Tần Dương cười tiêu sái:

- Vậy là cho tôi ngày nghỉ hả? Cũng tốt, gần đây rảnh rỗi, vừa lúc cố gắng tu hành một thời gian. Giờ gặp đối thủ càng lúc càng mạnh hơn, sơ sẩy một cái là sẽ mất mạng nhỏ.
Bình Luận (0)
Comment