Chương 1739: Tôi phát hiện cậu khá thích hợp làm lãnh đạo
Yến Tử Tuyết và Yến Tử Băng không tham gia hội nghị, bọn họ chờ Tần Dương trong phòng nghỉ.
Yến Tử Tuyết cầm cuốn tạp chí lật vài tờ, bỗng nhiên buông xuống, thò lại gần Yến Tử Băng:
- Tử Băng, nghe nói Tần Dương sắp đi đóng vai khách mời trong Siêu Phàm, em biết chưa? Thật là hâm mộ muốn khóc.
Vẻ mặt Yến Tử Băng trang nhã mỉm cười gật đầu:
- Siêu Phàm là hạng mục trọng điểm của công ty, sẽ làm thành series, toàn công ty tự nhiên càng xem trọng nó hơn, chuyện rất bình thường.
Hai tay Yến Tử Tuyết chống cằm:
- Khi nào thì chúng ta cũng giỏi như chị Kỳ được nhỉ, hot giống chị ấy thì tuyệt vời.
Yến Tử Băng nhẹ giọng khích lệ:
- Cố gắng đóng phim, nâng cao kỹ thuật diễn, chắc chắn rồi chúng ta cũng sẽ được như vậy. Không phải ai vừa ra nghề là được diễn vai nữ chính, chúng ta đã may mắn lắm rồi.
Yến Tử Tuyết ừ một tiếng, ánh mắt lấp lóe:
- À mà Tần Dương thật là một người tốt, vừa đẹp trai vừa có tài, tính cách tốt nữa, tiếc rằng đã có bạn gái, chứ không thì em gả cho anh ta, anh ta thành em rể của chị, có thể nhất cự ly nhì tốc độ rồi.
Trên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của Yến Tử Băng bỗng ửng đỏ:
- Chị, chị nói bậy cái gì vậy!
Yến Tử Tuyết vươn tay ôm vai Yến Tử Băng, cười tủm tỉm nói nhỏ:
- Chị rành tâm tư của em quá mà, người tuyệt vời như Tần Dương thì có ai không thích?
Yến Tử Băng cắn môi đáp trả:
- Chị đang nói về mình chứ gì?
Yến Tử Tuyết vẻ mặt thản nhiên trả lời thẳng thắn:
- Chị cũng thích, tiếc rằng anh ta có bạn gái. Nếu là người khác thì có lẽ chị còn thử giành, nhưng chị Thanh xinh đẹp như vậy, không tranh nổi.
Hơi tạm dừng, Yến Tử Tuyết cười híp mắt nói:
- Nếu Tần Dương không có bạn gái thì chị chắc chắn sẽ giúp em bắt anh ta về!
Yến Tử Băng đỏ mặt đáp trả:
- Giúp em theo đuổi anh ấy? Chị cũng thích người ta mà, sao không theo đuổi?
Yến Tử Tuyết kề tai Yến Tử Băng nói nhỏ:
- Vì chị là chị, đương nhiên phải nhường em gái rồi. Hơn nữa chúng ta là chị em gái song sinh, nước phù sa không chảy vào ruộng ngoài, đồ tốt đều cùng nhau chia sẻ, giúp em giành anh ta tới tay rồi thì... hi hi.
Mặt Yến Tử Băng đỏ gấc, vành tai đỏ ửng, thọt lét Yến Tử Tuyết:
- Chị đen tối quá!
Yến Tử Tuyết sợ gãi ngứa nhất, thân thể xoay qua xoay lại:
- Chúng ta có phải là người ngoài đâu, chỉ cho em ăn mảnh sao? Lẽ nào em nhẫn tâm để chị của mình hiu quạnh phòng không, còn em và anh ta thì ngọt ngào ném thức ăn cho chó? Ha ha, đừng gãi, chị xin đấy, không nói nữa được chưa...
Hai cô gái đùa giỡn trên sofa, quần áo xốc xếch, dây áo trượt xuống vai Yến Tử Tuyết, nhưng hai cô gái đang đùa hăng máu nên không chú ý tới. Ngay lúc này, cánh cửa mở ra, Tần Dương đứng ở ngưỡng cửa, Trang Mộng Điệp đi theo phía sau.
Hai chị em gái Yến Tử Tuyết giật nảy mình, vội ngừng đùa giỡn, phản xạ đứng lên. Vì dây áo đã trượt xuống nên nửa bên áo của Yến Tử Tuyết cũng trượt theo, lộ ra mảng lớn trắng nõn đập vào mắt Tần Dương.
- A!
Yến Tử Tuyết hét chói tai, vội giơ tay che, xoay người qua.
Tần Dương mới họp xong, không ngờ đẩy cửa đi vào sẽ trông thấy cảnh tượng như vậy. Tuy Yến Tử Tuyết còn mặc đồ lót, không bị vùng cấm, nhưng Tần Dương vẫn thấy lúng túng, hắn lùi lại, khép cửa phòng.
Trang Mộng Điệp liếc Tần Dương, ánh mắt kỳ lạ, nửa cười nửa không.
Tần Dương cười gượng gạo:
- Ngoài ý muốn. Hai người này không có ý tứ gì hết, đang ở phòng nghỉ công cộng mà như vậy.
Khóe môi Trang Mộng Điệp nhếch cao, không nói chuyện.
Cửa phòng rất nhanh mở ra, chị em gái Yến gia khuôn mặt ửng hồng xuất hiện ở trước mặt Tần Dương, nét mặt xấu hổ.
Tần Dương cố ý xụ mặt:
- Hai người! Ở đây không phải trong nhà, nên chú ý hình tượng, hai người tương lai sẽ trở thành ngôi sao lớn.
Yến Tử Băng khẽ ừ. Yến Tử Tuyết cắn môi lẩm bẩm:
- Ai kêu anh vào mà không gõ cửa, hơn nữa tôi còn mặc đồ lót, có bị thấy da thịt đâu.
Tần Dương đen mặt, còn trách ngược lại?
Được rồi, chung quy là mình được nhìn mát mắt, Tần Dương khó mà nói gì với Yến Tử Tuyết, đành đổi đề tài:
- Đi thôi, đã đến giờ, chúng ta đi ăn cơm.
Đám người Tần Dương đến nhà hàng, Tạ Đông đề nghị ngồi phòng riêng. Tần Dương cười nhìn quanh nhà hàng:
- Trong sảnh nhỏ này cơ bàn đều là người mình, thôi cứ ngồi ở bên ngoài, cùng ăn với nhau.
Nếu đã mời mọi người ăn cơm thì nên bày ra thân thiện tận tình, Tần Dương không muốn tỏ vẻ ta đây xa cách, nên hắn ngồi xuống bàn đặt trong góc ít ồn ào hơn.
Các công nhân đều hào hứng đến, có người dẫn theo bạn gái, có người đưa vợ đến, những người này đa số đến đây không phải ham ăn bữa cơm miễn phí mà vì muốn nhìn Tần Dương với khoảng cách gần.
Tạ Đông chọn kể lại một phần nội dung trong cuộc họp buổi chiều hôm nay, các nhân viên công ty nghe quy hoạch phát triển của công ty và Tần Dương đề xuất mục tiêu ba năm thì đều phấn phấn kích động.
Bọn họ xem như nhóm nhân viên làm sớm nhất, ma cũ của công ty, công ty phát triển càng lớn mạnh, người có năng lực tự nhiên càng dễ bò lên vị trí cao. Cho dù năng lực kém một chút thì công ty lớn, công tác càng bền vững, có thể làm lâu dài, đãi ngộ tiền lương cũng tốt hơn nhiều.
Cùng là đi làm, có ai không hy vọng được làm trong công ty lớn có tiền đồ?
Tần Dương không ra vẻ ta đây, ai muốn ký tên thì hắn sẽ ký, muốn chụp hình chung cũng cho chụp, còn đi từng bàn kính một ly rượu, trò chuyện đôi câu, khiến nhiều nhân viên công ty lòng ấm nóng.
Bữa tiệc kết thúc, Tần Dương và Trang Mộng Điệp cùng nhau rời đi.
- Chị có lái xe không?
Trang Mộng Điệp mỉm cười nói:
- Biết buổi tối sẽ uống rượu, cho nên không lái xe.
Tần Dương cười nói:
- Chị bây giờ là tổng giám đốc công ty, chẳng lẽ không có tài xế riêng?
Trang Mộng Điệp chớp chớp mắt:
- Vì sắp đến lễ một tháng năm, tôi cho người ta nghỉ.
Tần Dương nhìn ánh mắt của Trang Mộng Điệp, cười bất đắc dĩ nói:
- Chị thật là, đi thôi, tôi đưa chị về.
Trang Mộng Điệp nhoẻn miệng cười:
- Cảm ơn ông chủ!
Cười vui vẻ như vậy, chị cố ý không lái xe tới phải không?
Tần Dương sẽ không hỏi ra câu này, Trang Mộng Điệp cũng là người đàn bà của mình, muốn ở chung với mình lâu một chút là lẽ thường.
Nói cho cùng chung quy là mình bạc đãi các cô.
Brewer lái xe, đưa Trang Mộng Điệp trở lại vịnh Thiển Thủy.
- Muốn đi lên uống trà tỉnh rượu không?
- Được!
Tần Dương không chối từ, đồng ý nhanh gọn.
Hai người đã lâu không gặp nhau tự nhiên sẽ không thật sự uống trà, vừa vào cửa Trang Mộng Điệp đã kéo Tần Dương đi phòng ngủ chính, bắt đầu giao lưu nguyên thủy giữa nam và nữ.
Thật lâu sau, hai người mồ hôi đầm đìa ngừng lại.
- Tôi phát hiện cậu khá thích hợp làm lãnh đạo.
Tần Dương kinh ngạc hỏi:
- Sao bỗng nhiên nói như vậy?
Trang Mộng Điệp nằm sấp trên lồng ngực Tần Dương, ngón tay nhẹ vẽ vòng tròn:
- Bởi vì cậu không lên mặt nhìn xuống người khác, còn có sức hấp dẫn cá nhân mãnh liệt, hai điểm này đủ để người ta bán mạng cho cậu.