Chương 1764: Cho hắn xuống địa ngục đi
Nina ôm Daisy hôn mê, nét mặt giận dữ, nhưng cô không có bất cứ năng lực phản kháng.
- Quick, nghĩ tình ông chủ đối xử với anh không tệ, bỏ qua cho Daisy đi. Đó chỉ là một cô bé năm tuổi, sẽ không tạo thành bất cứ uy hiếp cho Ehausen, anh có thể nói với Ehausen rằng anh đã giết cô bé.
Quick lạnh lùng lắc đầu:
- Không, Ehausen giao nhiệm vụ cho tôi là giết ba người, không thể thiếu một người. À, còn bao gồm luôn cô, bởi vì dù là cô cũng rất có thể tiết lộ một ít chân tướng, do đó dẫn đến phiền phức không cần thiết.
Nina lạnh lùng nói:
- Anh đúng là cầm thú máu lạnh, nhưng sao anh biết sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì Ehausen sẽ không xử lý luôn cả anh? Dù sao như anh đã nói, người nào biết chuyện này còn sống đều có thể tiết lộ một vài thứ, chỉ có người chết mới chân chính giữ bí mật.
Quick hơi thay đổi sắc mặt, hiển nhiên lời nói của Nina đánh trúng tim đen của gã, đây đúng là chuyện khiến người lo lắng.
- Chuyện của tôi không cần cô lo, cô yên tâm đi đi. Nghĩ tình chúng ta từng cùng nhau cộng sự, tôi sẽ cho cô chết tốt!
Ngoài phòng vang tiếng bước chân, một tay súng cầm AK47 đi đến.
- Giết bọn họ!
Quick tùy tay chỉ, lạnh lùng nói, gã khinh thường tự mình ra tay.
Tay súng lặng lẽ gật đầu, giơ AK chĩa vào Quick, dứt khoát bóp cò.
Tạch tạch tạch!
Viên đạn như mưa to trút xuống, bắn ra từng đóa hoa máu trên người Quick.
Quick phản ứng rất nhanh, thân thể lao ra rồi bỗng xoay người lại mạnh mẽ xông đến chỗ tay súng, động tác nhanh như bóng ma.
Tốc độ của Quick rất nhanh, người bình thường tuyệt đối không né thoát tấn công của gã được, dù trong tay đối phương cầm súng cũng không kịp phản ứng, dù sao người thường phản ứng chậm hơn người tu hành rất nhiều.
Nhưng khiến Quick khiếp sợ là động tác chuyển họng súng cũng nhanh như ma, nên khi gã xông lên thì tựa như tự mình lao vào họng súng.
Tạch tạch tạch!
Viên đạn không ngừng bắn trúng người Quick, dù cơ thể của gã cứng rắn như sắt nhưng ở khoảng cách gần như vậy, thân xác của gã khó mà ngăn cản lực bắn viên đạn từ khẩu AK.
Người Quick đẫm máu ngã xuống trước mặt tay súng, không biết đã trúng bao nhiêu viên đạn. Nhưng tố chất thân thể của người luyện thể vô cùng dũng mãnh, dù thương nặng như vậy nhưng Quick vẫn chưa chết.
Quick nằm dưới đất tuyệt vọng ngước đầu lên, ánh mắt oán độc nhìn tay súng đứng thẳng, giãy giụa hỏi:
- Mày... rốt cuộc là ai?
Tay súng tùy tay tháo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt thật.
Con ngươi Quick nở to, mắt lộ tia khó tin:
- Là mày!
Cùng lúc đó, mắt Nina bắn ra tia sáng nhìn người đàn ông trước mặt, ngạc nhiên mừng rỡ hô nhỏ:
- Tần tiên sinh!
Ra tay tự nhiên là Tần Dương.
Khi hắn âm thầm tới nơi vừa lúc trông thấy mấy tay súng vào nhà, hắn âm thầm bắn vài luồng chỉ kình lấy mạng bọn họ, rồi thuận tay lấy súng của một người, cũng tháo luôn mặt nạ, sau đó đi vào nhà.
Quick vốn không ngờ sẽ phát sinh chuyện như vậy, không chú ý quần áo trên người Tần Dương khác với những kẻ xâm nhập, gã thấy mặt nạ của đối phương thì tiềm thức tưởng là người phe mình, nào ngờ bị Tần Dương bắn phá ở khoảng cách gần.
Quick không đánh lại Tần Dương, dù sao thực lực của gã chưa tới Siêu Phàm, nhưng nếu đánh nhau thì ít nhiều gì có thể ngăn được một lúc, nhưng hiện giờ bị Tần Dương nhanh gọn nã súng đánh gục.
Tần Dương chĩa súng vào đầu Quick, quay qua nhìn Nina:
- Cần người sống không?
Nina ánh mắt sảng khoái nhìn Quick:
- Ehausen Joe thu mua hắn, cho hắn xuống địa ngục sám hối đi!
Tần Dương gật đầu, tùy tay bóp cò, giữa trán Quick thủng một lỗ máu, người nặng nề rớt xuống đất.
Tần Dương ném súng và mặt nạ đi, ngồi xổm xuống trước mặt Nina, định kiểm tra tình trạng vết thương của cô. Nina ngăn cản:
- Không cần xem, thận của tôi bị thủng, nếu không phải cố giữ một hơi thì đã chết rồi. Tần tiên sinh, nghĩ tình John tiên sinh, có thể đồng ý với tôi một chuyện không?
Tần Dương nhìn Daisy nằm trong vòng tay Nina, trầm giọng hỏi:
- Là chuyện chăm sóc Daisy?
- Đúng vậy!
Mặt Nina bỗng ửng đỏ, thở hổn hển, cô thả lỏng cánh tay lộ ra Daisy luôn được ôm chặt che chở trong ngực:
- Nhờ cậu giao Daisy cho ông nội của cô bé, Vitas tiên sinh, hơn nữa nói chuyện phát sinh ở đây cho ông ấy biết.
Tần Dương nhìn gương mặt đỏ rực bất thường của Nina, biết cô đã là hồi quang phản chiếu, nhanh gọn gật đầu nói:
- Tôi sẽ làm được, có thể nói cho tôi biết số điện thoại hoặc địa chỉ không?
Nina hít thở dồn dập, bỗng ưỡn thẳng người, mở to mắt nói nhanh:
- Thụy Điển... Stockholm... gia tộc Joe...
Nina đột nhiên vươn tay bắt lấy bàn tay của Tần Dương, toàn thân căng cứng, nhìn chằm chằm vào mắt hắn:
- Làm ơn... nguyện chúa phù hộ cậu...
Nina chưa nói hết câu thì tay đã trượt xuống, tia sáng trong mắt vụt tắt, mí mắt không nhắm, nhưng trong con ngươi không còn tia tức giận và lo âu. Có lẽ lúc sắp chết, nhìn thấy một người đáng giá phó thác, gửi gắm Daisy cho hắn xem như giữ lại được con của John và Linda, cũng nhìn Tần Dương báo thù cho họ nên cô yên lòng ra đi.
- Nina, cô là một vệ sĩ trung thành, xứng chức. Tôi sẽ giữ lời hứa, đưa Daisy an toàn về lại bên ông nội của bé, hãy yên nghỉ!
Tần Dương vươn tay vuốt nhẹ mắt Nina, làm cô khép mắt.
Tần Dương bế Daisy ra từ vòng tay Nina, vuốt bên cổ cô bé, thở phào nhẹ nhõm.
Tần Dương ôm Daisy đi trở về phòng khách, nhìn đôi mắt vô thần của Linda và John nằm trong vũng máu, hắn trầm giọng nói:
- John tiên sinh, phu nhân, các người yên tâm, tôi sẽ đưa Daisy về bên ông nội của bé, tôi sẽ báo thù cho hai người.
Tuy mới quen biết hơn mười ngày nhưng John hào sảng, Linda dịu dàng hiền lành để lại ấn tượng rất tốt cho Tần Dương, không quen sâu nhưng cũng xem như là bạn, giờ hai người chết ở trước mặt mình.
Ehausen!
Tần Dương thầm ghi nhớ tên này, phán tử hình cho gã.
Làm một người bạn, điều Tần Dương có thể làm là chăm sóc tốt cho Daisy và báo thù cho gia đình họ, còn về xử lý Ehausen, hắn chẳng cần quan tâm đến chứng cứ.