Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1951 - Chương 1963: Hay Là Anh Cũng Tới Đây?

Chương 1963: Hay là anh cũng tới đây?
 

Tất cả những người trong bàn đều mở to mắt kinh ngạc nhìn Tần Dương.

Đỉnh cao siêu phàm?

Một chiêu?

4 cọng xương sườn?

Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Tần Dương, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc và kỳ lạ, giống như ngồi ở trước mặt mọi người không phải người, mà là quái vật thời hồng hoang.

Tần Dương bất lực cong môi: “Đó là vì tôi dùng kỹ thuật công kích nhãn thuật của đối phương, đầu óc đối phương nhất thời trống rỗng, nhân cơ hội này tôi ra tay mà thôi, giống như sư phụ tôi chiến đấu với tên cường giả tôn quý. Nếu đối đầu, ông ấy chắc chắn không phải là đối thủ của đối phương, nhưng ông ấy lại tìm đúng cơ hội dùng chiêu quấy nhiễu nhãn thuật, chỉ cần một thoáng mất tập trung là hoàn toàn có thể thay đổi kết cục của trận đấu.”

Nhãn thuật ư?

Mọi người dường như tỉnh ngộ, trong trận đấu giao lưu trước, chẳng phải Tần Dương vừa đánh bại đối thủ mạnh nhất và giành chức vô địch chỉ bằng một chiêu nhãn thuật hay sao?

Ngay lập tức, sự chú ý của mọi người lại bị lời nói của Tần Dương thu hút, cuộc chiến tôn quý?

“Sư phụ anh đánh với cường giả tôn quý hả?”

Tuy chuyện này không đồn ra ngoài nhưng cũng không có gì là bí mật. Tần Dương đại khái kể ra, người nghe thì mặt mày hớn hở.

Tuy Tần Dương kể vài ba câu ngắn gọn, nhưng có thể tưởng tượng cuộc chiến lúc đó nhất định rất tuyệt vời, nhất là sự dao động của Lucifer và Marcus.

“Haiz, đáng tiếc không có mặt để cảm nhận phong thái của cường giả tôn quý ……”

Vân Bạch Linh tò mò hỏi: “Bị công kích bởi chiêu nhãn thuật này có cảm giác gì?”

Long Thất chỉ vào Tần Dương, cười hi hi rồi nói: “Cô muốn cảm nhận cũng không đơn giản, Tần Dương không phải có ở đây sao, cô thử thì biết ngay thôi.”

Tần Dương cười ha ha giải thích: “Hình dung đơn giản, giống như ai nện một cú trời giáng lên đầu cô, mắt nổ đom đóm, trong đầu cảm giác choáng váng.”

Vân Bạch Linh rõ ràng rất tò mò với chiêu nhãn thuật này, cô ta hỏi tiếp: “Sẽ làm bị thương lâu dài cho con người hả?”

Tần Dương lắc đầu: “Trừ phi thực lực của mỗi người quá chênh lệch, và kẻ tấn công có ác ý, vậy thì có thể gây ra bị thương lâu dài, thậm chí có thể trở thành một tên ngốc. Tuy nhiên, chúng tôi sử dụng chiêu nhãn thuật trong chiến đấu, hoặc là sử dụng sức mạnh tinh thần tấn công não bộ của đối phương, để làm đối phương mất ý thức tạm thời, hoặc là do bị thu hút, ảo thuật khiến đối phương mê muội. Nếu đối phương muốn đề phòng sự tấn công từ tinh thần và mắt của cô, thì chắc chắn sẽ phân tâm …….”

Long Viện Viện thở dài: “Vậy thì nhìn nhiêm túc cũng không được, không nhìn cũng không được. Thấy chưa, nếu bị sức mạnh tinh thần tấn công, không nhìn thấy, sức chiến đấu lại hạ thấp, bất chợt hoảng loạn, có thể bị trúng chiêu.”

Tần Dương cười nói: “Đúng vậy. Tôi cũng lợi dụng chỗ đó mà có thể một chiêu đánh bại đối thủ. Nếu không đối đầu trực tiếp thì không thắng dễ dàng vậy được.”

Tần Dương đúng là nói thật. Tuy hắn vô cùng siêu phàm, nhưng dù gì cũng chỉ là nhập môn siêu phàm, và đỉnh cao siêu phàm vẫn có sự chênh lệch, cũng chính là sự kết hợp của sức mạnh bên trong và bên ngoài khiến hắn gần như bị trói chặt với Ralph, nhưng khi đối đầu trực tiếp với Ralph, muốn thắng cũng khó.

Vân Bạch Linh hình như hơi do dự, sau đó nhìn sang Tần Dương: “Hay là, anh thử tôi xem, tôi muốn thấy cảm giác bị tấn công là như thế nào. Tuy không chắc chắn sau này có gặp phải đối thủ như vậy hay không, nhưng tìm hiểu một chút, coi như cũng không có gì xấu.”

Long Thất đơ người: “Lúc nãy tôi nói đùa, cô thật sự muốn thử thật à!”

Vân Bạch Linh nghiêm túc gật đầu: “Ừm, thử xem sao. Dù gì Tần Dương không phải cũng nói rồi sao, sẽ không làm bị thương lâu dài, bất quá thì đụng phải một đám người thôi.

Tần Dương cũng không quá bất ngờ vì lời đề nghị của Vân Bạch Linh. Tuy tiếp xúc không quá nhiều, nhưng người phụ nữ này trước nay đều rất nghiêm túc và kiêu ngạo, cô ta thật sự nghiêm túc suy nghĩ có khả năng sau này sẽ gặp phải đối thủ hoặc kẻ địch như Tần Dương.

“Được, vậy cô nhìn tôi đây!”

Tần Dương cũng không nói nhiều, hắn quay đầu nhìn chằm chằm vào mắt của Vân Bạch Linh. Vân Bạch Linh mở to mắt nhìn Tần Dương, hơi thở nặng nề, rõ ràng tinh thần đang tập trung cao độ và tỏ ra căng thẳng.

Con ngươi của Tần Dương cũng không thay đổi, một lưỡi dao sức mạnh tinh thần bỗng dưng phát ra.

Nhãn thuật và sức mạnh tinh thần vốn không phải như nhau. Chúng đều là cách vận dụng sức mạnh tinh thần. Lúc Tần Dương chiến đấu mở trạng thái nhãn thuật, đó là vì trạng thái nhãn thuật có thể thu hút ánh mắt của đối phương, hướng dẫn tâm thần của đối phương, để mình có thể vận dụng chính xác tấn công tinh thần của đối phương, nhưng nay Vân Bạch Linh cứ mở to mắt chờ “ăn dao” như vậy, Tần Dương dĩ nhiên không mở được trạng thái nhãn thuật.

“A!”

Vân Bạch Linh chỉ cảm thấy trong đầu loé lên một lưỡi dao cắm vào, đầu đau vô cùng, cho dù cô ta có tâm lý chuẩn bị, trong đầu vẫn vì cơn đau kịch liệt này mà xuất hiện một khoảng trống không.

Cũng vào lúc hít thở, trong đầu của Vân Bạch Linh đã khôi phục sự tỉnh táo, mọi cảm quan đều quay về ý thức của cô ta. Cô ta lại khôi phục sự kiểm soát bản thân.

Tuy trong đầu vẫn bất ngờ và đau đớn, nhưng cũng chỉ là đau thôi, không cản trở suy nghĩ và quyết định của cô ta. Nhưng ngay lúc đó, cô ta mất kiểm soát cơ thể, đầu óc trống rỗng, như người mất hồn, chỉ là một cái xác biết đi.

Người tại bàn tập trung tinh thần nhìn Vân Bạch Linh, nhìn gương mặt của cô ta bỗng dưng trắng bệch, còn khẽ kêu đau, trong lòng âm thầm kinh ngạc, thuật sức mạnh tinh thần này đúng là lợi hại, nhìn không thấy, sờ không được mà lại có thể chuyển hoá thành thương tổn thực tế, công kích người vô hình, khiến người ta khó mà phòng bị.

Vân Bạch Linh hít vài hơi thật sâu, cơn đau trong đầu từ từ dịu đi như sóng nước lăn tăn, Vân Bạch Linh cũng khôi phục lại bình tĩnh.

“Cuối cùng tôi cũng hiểu nguyên nhân một chiêu đánh bại đối phương mà anh nói, tuy chỉ là trống rỗng trong thời gian ngắn nhưng cảm giác mất kiểm soát cơ thể do một tác động nào đó thì không tốt lắm!”

Long Thất tò mò hỏi: “Cảm giác thế nào?”

Khoé môi của Vân Bạch Linh giương lên: “Anh muốn biết, kêu Tần Dương chỉ anh một chút là được chứ gì.”

Long Thất đơ ra, lúc trước anh chỉ sơ ý trêu chọc Vân Bạch Linh, ai biết Vân Bạch Linh lại thật sự chọn cách thử. Nay bị Vân Bạch Linh nói câu này, Long Thất đột nhiên hơi nhột.

Thấy Vân Bạch Linh đã khôi phục bình thường, Long Thất không cam tâm bị coi thường. Anh ta quay đầu nói: “Nào nào nào, Tần Dương, làm cho tôi đi, để tôi trải nghiệm một chút. Như vậy sau này gặp phải đối thủ thế này thì tôi cũng có tâm lý chuẩn bị!”

Lúc này ngay cả Triệu Thanh Long cũng đề nghị: “Ừm, tôi cũng cảm nhận như vậy. Nếu không phải tiêu hao tinh thần thì ……”

Tần Dương cười ha ha: “Được thôi, muốn cảm nhận thì cảm nhận chú nào. Nhưng nói thật, trừ phi bình thường gặp phải sự tấn công này, cơ thể hình thành một bản năng phòng ngự, nếu không thì trong đầu bỗng dưng trống rỗng không cách nào bảo vệ, cách tốt nhất chính là không nhìn vào mắt của đối phương.”
Bình Luận (0)
Comment