Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1987 - Chương 1998: Tiết Tấu Gây Chuyện

Chương 1998: Tiết tấu gây chuyện
 

Thời gian rất nhanh, trong nháy mắt đã hai tháng trôi qua, đã tới thời gian Tần Dương tốt nghiệp.

Tần Dương xin nghỉ, bay về Trung Hải, tham gia kỳ thi cuối cùng, sau đó cùng nhau ăn bữa cơm liên hoan cuối cùng của cuộc sống đại học với các bạn học.

Mặc dù hai năm cuối cùng Tần Dương căn bản đã không ở trường đi học, thậm chí không xuất hiện ở trường học, nhưng hắn vẫn là nhân vật trung tâm chói mắt nhất của lớp, mỗi bạn học trong lớp đều tự hào vì có thể cùng lớp với Tần Dương.

“Tần Dương, bây giờ cậu đang quay <> sao, lúc nào có thể công chiếu vậy?”

“Định ngày công chiếu là mùng một Tết, chiếu vào Tết âm lịch.”

“Mùng một Tết sao, haha, được, tới lúc đó chúng tôi sẽ tới rạp chiếu phim xem, đây chính là bộ phim đầu tiên cậu đóng vai chính, hơn nữa có thể còn là bộ phim duy nhất....”

“Vậy cũng quá cảm ơn mọi người rồi!”

“Tần Dương, công ty cậu còn tuyển người không vậy, bây giờ cũng không dễ tìm công việc, nếu không thì cậu giúp đỡ mọi người chút đi?”

“Được thôi, nếu như thật sự muốn tới công ty làm dưới danh nghĩa của tôi, thì nói cho tôi một tiếng, tới lúc đó tôi sẽ chào hỏi với họ, có điều tôi chỉ là ông chủ vung tay không quản chuyện, vào thì không vấn đề, nhưng sau đó có thể phải xem bản thân các cậu rồi.”

“Thật sự có thể sao, vậy thì quá tốt rồi, cậu yên tâm, chúng tôi đều sẽ cố gắng làm việc!”

“Tần Dương, nào, chúng ta chụp chung một tấm!”

“Tần Dương, tôi muốn xin chữ ký của cậu!”

.....

Sắp chia tay, rất nhiều người đều xin chụp ảnh riêng với Tần Dương, còn có không ít người muốn xin chữ ký, Tần Dương đều mỉm cười thỏa mãn từng việc.

Trong lúc tụ tập với nhau, đột nhiên có một bạn học nữ khóc lên, tiếng khóc của cô ta giống như là một chất xúc tác, càng ngày càng nhiều người khóc lên.

Hốc mắt Hàn Thanh Thanh cũng đỏ lên, đưa tay lau nhẹ nơi khóe mắt vài lần.

Tần Dương đưa tay nắm lấy tay Hàn Thanh Thanh, cho cô ấy một sự an ủi trong im lặng.

“Tần Dương, Thanh Thanh, khi nào thì các cậu kết hôn thế, tới lúc đó cũng đừng quên mời chúng tôi tham dự hôn lễ nha.”

Tần Dương cười nói: “Đoán chừng còn có chút thời gian, tới lúc đó nhất định sẽ mời mọi người!”

Hà Thiên Phong bên cạnh nâng ly rượu lên, lớn tiếng nói: “Thời gian bốn năm, chúng ta như anh em chị em, đời người lại có bao nhiêu bốn năm, để chúng ta nhớ kỹ tình bạn này, để tình bạn này sẽ không theo sự thay đổi bất cứ lúc nào của thời gian mà thay đổi, chúng ta cùng nhau nâng ly, cạn ly vì tình bạn!”

“Cạn ly!”

Hà Thiên Phong lớn tiếng hét lên lần nữa: “Hôm nay mọi người chúng ta không say không về!”

Một đêm này, phần lớn hầu hết mọi người đều say.

Lúc Tần Dương và Hàn Thanh Thanh trở về nhà đã là lúc rạng sáng, Hàn Thanh Thanh không uống bao nhiêu rượu, nhưng tâm trạng cô ấy vẫn là có chút sa sút, tâm trạng xa cách cứ quanh quẩn trong lòng, khiến người khác không thể nào loại bỏ được.

Tần Dương an ủi nói: “Mặc dù có không ít bạn học trở về quê, nhưng cũng có rất nhiều bạn học ở lại Trung Hải, sau này cho dù tốt nghiệp rồi, cũng có thể thường xuyên gặp mặt mà.”

Hàn Thanh Thanh nhẹ giọng nói: “Mặc dù quả thực vẫn có thể gặp mặt, nhưng lúc gặp lại, tâm tình sợ rằng sẽ hoàn toàn khác với bây giờ.”

Tần Dương cười nói: “Người luôn phải trưởng thành, luôn không thể đều là đứa trẻ cả đời, nghĩ thông một chút.”

Hàn Thanh Thanh quay đầu nhìn Tần Dương: “Anh không buồn sao?”

Tần Dương nhẹ giọng trả lời: “Chỉ là có chút cảm thán, ngược lại cũng không buồn lắm, dù sao cũng chỉ là tốt nghiệp rồi xa cách, mỗi người đi trên con đường cuộc đời của riêng mình, mọi người đều bình an, vậy là rất tốt rồi.....được rồi, em uống rượu, tâm tình cũng bị khuếch đại vài phần, tắm rửa, ngủ sớm một chút, ngày mai thức dậy chính là một ngày mới.”

“Được!”

Sau khi nằm xuống, Tần Dương ngược lại không sao ngủ được trong lúc nhất thời.

Mặc dù tổng cộng thời gian ở trường của mình cũng không ở quá nhiều, nhưng mình lại cũng coi như là tốt nghiệp rồi.

Lúc đầu sư phụ bảo mình tới Đại học Trung Hải học, coi như là hoàn thành tiếc nuối chưa hoàn thành việc học trước đây của ông ấy thay ông ấy, bây giờ mình cũng coi như là làm được rồi, hơn nữa mình còn giành được danh hiệu Sinh viên vinh dự, coi như là hoàn thành tốt đẹp nhiệm vụ sư phụ giao phó.

Mặc dù trước đây sư phụ còn muốn bảo mình lấy Văn Vũ Nghiên, nhưng giữa chừng xảy ra nhiều chuyện như vậy, chuyện này cũng không trách Tần Dương được, nhưng may mà sư phụ cũng không ép buộc chuyện này, hơn nữa ông ấy còn rất hài lòng Hàn Thanh Thanh.

Hai năm nay Hàn Thanh Thanh vẫn luôn cố gắng để thi đậu nhà ngoại giao, chí hướng của cô ấy chính là trở thành nhà ngoại giao, bây giờ cô ấy đã và đang cố gắng chạy nước rút cuối cùng cho kỳ thi, nếu như thi thuận lợi, cô ấy rất nhanh sẽ có thể trở thành một nhà ngoại giao.

......

“Sư phụ, con đã tốt nghiệp rồi....”

Mạc Vũ ngồi trên ghế một cách nhàn nhã, trong tay bưng một chén trà: “Bốn năm rồi, thời gian trôi qua rất nhanh....”

Tần Dương cười nói: “Đúng vậy, dường như vào đại học chỉ là chuyện không lâu, nhưng trong nháy mắt lại đã tốt nghiệp rồi.”

“Cảm giác thế nào?”

Mạc Vũ cười nói với bộ dạng thoải mái: “Trước đó sư phụ chính là còn chưa tốt nghiệp thì đã bị nhà trường đuổi rồi, con cũng coi như là hoàn thành một tiếc nuối thay sư phụ....”

Tần Dương bưng chén trà trước mặt mình lên, cười nói: “Cảm thấy không tồi, thực ra cũng chỉ là hai năm đầu thì tới trường nhiều một chút, hai năm sau căn bản cũng không sao đi học được, tính ra chỉ có thể nói là ăn bớt ăn xén, đúng rồi, sư phụ, vết thương của người hồi phục thế nào rồi?”

Mạc Vũ khua hai tay mình một chút: “Đã hoàn toàn bình phục rồi.”

Tần Dương cười nói: “Vậy thì tốt.”

Nụ cười trên mặt Mạc Vũ thu lại hai phần: “Đúng rồi, có tin tức về Lục Thiên Sinh....”

Tần Dương sửng sốt một chút: “Lục Thiên Sinh?”

Mạc Vũ gật đầu: “Đúng vậy, ông ta tới Rifiat - thành phố của sự hỗn loạn .”

“Thành phố của sự hỗn loạn, ông ta tới đó làm gì?”

Mạc Vũ lắc đầu: “Ta không rõ lắm, nhưng hai tháng nay ông ta làm vài chuyện lớn ở thành phố của sự hỗn loạn, rất nổi tiếng, hơn nữa nghe nói thiên thần chết chóc Samael còn từng đích thân tới gặp ông ta, bây giờ ông ta ở Rifiat chính là tiếng tăm lừng lẫy....”

Tần Dương tò mò hỏi: “Ông ta chạy tới thành phố của sự hỗn loạn làm gì, còn làm chuyện gì?”

“Tại sao tới thành phố của sự hỗn loạn chứ, nơi đó chính là long xà lẫn lộn....”

Biểu cảm trên mặt Mạc Vũ cũng có vài phần vi diệu: “Ta cũng không biết, có lẽ sau khi điện thoại với ông ta lần trước, ông ta ngược lại nghĩ thông rồi, chấp niệm lớn nhất của ông ta trước đây chính là ta, sau khi đánh thắng ta có lẽ cảm thấy cũng không còn lưu luyến gì, cho nên liền ra nước ngoài, mà thành phố của sự hỗn loạn hiển nhiên là rất thích hợp với ông ta....”

“Ông ta tới thành phố của sự hỗn loạn, lúc vừa mới tới, lần lượt bị vài nhóm người để mắt tới, sau đó toàn bộ bị ông ta giết, thậm chí còn có một bang phái bởi vì chọc tới ông ta mà bị ông ta giết sạch.”

Tần Dương nhíu mày: “Ông ta đây là làm gì, thiên sứ chết chóc Samael là người mạnh nhất thành phố của sự hỗn loạn, ông ta hẹn gặp Lục Thiên Sinh, chẳng lẽ Lục Thiên Sinh đi nhờ vả Samael?”

“Việc này không rõ lắm, có điều với trí tuệ và năng lực của Lục Thiên Sinh, hiển nhiên đi tới nơi nào cũng là người trên người....”

Tần Dương cười nói: “Ông ta tới nơi đó cũng tốt, dù sao thì nơi đó cũng không phải người tốt gì, ông ta muốn gây họa thì đi gây họa với họ là được rồi, chỉ cần không tiếp tục tìm phiền phức cho chúng ta là được, bây giờ dưới chí tôn ông ta không địch thủ, nếu thật là quấn mãi không bỏ cũng rất phiền phức.”

Mạc Vũ khẽ thở dài: “Đúng vậy, quả thực rất phiền phức, có điều theo sự hiểu biết của ta đối với ông ta, sợ rằng đây chỉ là tiết tấu muốn gây chuyện của ông ta, hơn nữa là muốn gây lớn chuyện.....”
Bình Luận (0)
Comment