Chương 2001: Cây đại thụ và chi tơ hồng
Tần Dương đi theo đoàn làm phim, đổi ba địa điểm quay, cuối cùng bộ phim cũng hoàn thành vào giữa tháng tám, kéo dài ba tháng rưỡi.
Trong bữa tiệc mừng đóng máy, Tần Dương mời rượu tất cả các nhân viên trong đoàn, sau đó phát cho mỗi người một phong bì màu đỏ, điều này làm cho các nhân viên vô cùng hưng phấn.
Ai cũng biết đoàn làm phim của công ty điện ảnh truyền hình Hoa Long lúc khai máy sẽ được phát lì xì, đóng máy cũng được phát lì xì, nhất là lì xì của những bộ phim mà Tần Dương tham gia thì giá trị không hề nhỏ. Những phim chiếu rạp thì lì xì còn khiến người ta vui vẻ cả ngày.
Tần Dương không phải một ông chủ keo kiệt, trái lại, hắn vô cùng hào phóng!
Cũng không biết là Tạ Đông hay là ai đã đem nội dung cuộc trò chuyện của Tần Dương lộ ra ngoài, một câu "Thà để bản thân không có tiền cũng không cắt xén phúc lợi của nhân viên" đã khiến cả công ty khâm phục ông chủ của mình không thôi.
Tần Dương không chỉ nói được mà còn làm được. Nhân viên của công ty điện ảnh truyền hình Hoa Long được trả lương cao hơn hẳn so với những công ty cùng loại, chế độ đãi ngộ cũng cao hơn. Không những thế, nếu như phim của công ty đạt được doanh thu tốt thì các nhân viên còn được nhận thêm lì xì. Hiện tại không biết có bao nhiêu người đánh nhau vỡ đầu mẻ trán để được gia nhập Hoa Long, một công ty ngày càng phát triển.
"Chúng ta ra ngoài đi dạo một chút được không?"
Mời rượu xong, gương mặt Lý Tư Kỳ hơi đỏ, nghiêng đầu nhìn Tần Dương, ánh mắt hiện lên vài phần mong đợi.
"Được chứ!"
Tần Dương không từ chối, hơn ba tháng nay hắn và Lý Tư Kỳ có thể gọi là sớm chiều ở chung. Mặc dù hai người ở trước mặt những người khác vẫn cố ý giữ khoảng cách, nhưng đến lúc nửa đêm không có người thì lại thường xuyên ở bên nhau.
Đối với Lý Tư Kỳ mà nói, cô còn mong cuộc sống như thế này mãi mãi không dừng lại.
Ở đây không có Hàn Thanh Thanh, không cần bận tâm đến công việc, chỉ có cô và hắn, sống cuộc sống của một đôi vợ chồng trong phim.
Nhưng mà bây giờ cuộc sống đó đã chấm dứt.
"Tất cả đã kết thúc rồi, có lẽ sau này cũng không còn cơ hội như vậy nữa đúng không?"
Tần Dương mỉm cười: "Có lẽ vậy, dù sao tôi cũng chưa có kế hoạch đóng phim tiếp. Đóng phim một lần, kể được câu chuyện tôi muốn kể, cho dù kết quả ra sao thì tôi cũng cảm thấy đủ rồi. Bây giờ cô cũng là một siêu sao rồi, công việc chắc cũng sẽ rất bận rộn."
Doanh thu phòng vé của [Siêu phàm 2] đạt 7,5 tỷ. Mặc dù thấp hơn [Siêu phàm 1] 1,3 tỷ nhưng kết quả này đã đủ để vượt mặt cả thế giới điện ảnh. Bởi vì trước [Siêu Phàm] thì kỉ lục phòng vé là 7,2 tỷ, sau đó [Siêu phàm 1] đạt được 8,8 tỷ, bây giờ [Siêu phàm 2] đang bám đuổi sát nút, trở thành bộ phim có doanh thu phòng vé cao thứ hai.
Chu Bằng có tham vọng riêng của mình, [Siêu phàm 1], [Siêu phàm 2] và [Người tu hành] đều do ông ta làm đạo diễn. Hai phần của [Siêu phàm] đã đứng vững trong bảng xếp hạng, nếu như [Người tu hành] cũng có thể bùng nổ, tiếp tục vượt qua con mốc 7,2 tỷ kia thì Chu Bằng sẽ trở thành đạo diễn của ba bộ phim điện ảnh có doanh thu đứng đầu, đạo diễn 20 tỷ!
Lý Tư Kỳ là diễn viên chính trong [Siêu phàm] 1 và 2. Chỉ dựa vào hai phần này thì doanh thu phòng vé của họ đã vượt qua 16 tỷ, đè bẹp thành tích phòng vé của tất cả các phim khác. Ngoài ra, diễn xuất của Lý Tư Kỳ cũng rất tốt, các bộ phim trước đây cô tham gia cũng nhận được rất nhiều lời khen ngợi. Bây giờ lại có sự kiện bùng nổ doanh số phòng vé, Lý Tư Kỳ lập tức được xếp vào hàng ngũ những ngôi sao hạng nhất. Mức cát xê của cô hiện tại rất cao, chỉ là cô căn bản không nhận phim bên ngoài.
Lý Tư Kỳ lắc đầu: "Tôi sẽ không để bản thân mình quá bận rộn, tôi cũng không chọn tham gia quá nhiều bữa tiệc thương nghiệp, đại ngôn cũng chỉ nhận vài cái thôi. Thời gian còn lại cứ yên tâm đóng phim, tôi muốn chọn một hoặc hai bộ phim truyền hình, thời gian còn lại sắp xếp tự do... Anh sẽ không chê tôi lười chứ?"
Tần Dương mỉm cười: "Sao có thể như thế được chứ, tôi cảm thấy như thế cũng tốt. Tiền kiếm có bao giờ là đủ đâu, nếu quay phim thì chọn kịch bản hay một chút, mặc dù có thể không kiếm được nhiều tiền nhưng có thể thử sức bản thân. Diễn xuất cũng như cuộc sống, khéo lẽo một chút, tinh tế một chút mới tốt."
Lý Tư Kỳ nở nụ cười xinh đẹp: "Đúng thế, tôi cũng nghĩ như vậy. Tôi muốn trau dồi thêm kỹ năng diễn xuất của mình và trở thành một diễn viên giỏi. Suy cho cùng thì minh tinh chỉ có thể nổi tiếng được mấy năm, nhưng nếu là diễn viên giỏi thì có thể diễn xuất cả đời... Anh đã từng nói với tôi điều đó, tôi luôn luôn ghi nhớ."
Tần Dương mỉm cười gật đầu: "Bây giờ cô đã nổi tiếng, cũng có vốn liếng. Nếu như cô muốn thành lập phòng làm việc hay gì gì đó thì cứ trực tiếp nói với tôi. Chuyện hợp đồng không thành vấn đề, phòng làm việc cũng có thể hợp tác.
"Tôi sẽ không thành lập phòng làm việc."
Lý Tư Kỳ cười: "Anh là cây đại thụ che trời, tôi làm một cây dây leo quấn lấy anh. Có anh che mưa chắn gió, tôi việc gì phải tự đứng vững nữa? Chẳng phải là tự tìm phiền phức cho mình à? Tôi kiếm được tiền thì muốn đầu tư, sau này sẽ có thêm nguồn thu nhập ổn định. Cho dù sau này xảy ra biến cố gì, tôi không làm diễn viên được nữa, không nổi tiếng được nữa thì cũng không sao vì tôi có thể cho bản thân một cuộc sống tốt đẹp. Yêu cầu của tôi cũng không cao, không nhất định lúc nào cũng phải mặc quần áo hàng hiệu, đeo túi xách hàng hiệu..."
Tần Dương nói: "Tính cách của cô có lẽ không hợp kinh doanh. Nếu cô muốn đầu tư thì có thể nói chuyện với Mộng Điệp, Bây giờ cô ấy đang là người phụ trách tất cả các khoản đầu tư trong nước của tôi.Cô ấy cũng đang đầu tư, cô có thể đưa tiền cho cô ấy rồi cô ấy đầu tư giúp cô, kiếm được lời thì là của cô, nếu thu lỗ thì tính cho tôi."
Ánh mắt Lý Tư Kỳ sáng lên: "Có chuyện tốt như vậy sao? Vừa kiếm được tiền lại vừa không cần bỏ vốn!"
Tần Dương cười khổ: "Nếu như không phải do cô quá khách sáo với tôi, nhất định không nhận bất cứ thứ gì tôi cho cô thì tôi đã bảo Mộng Điệp chuyển một phần tiền đầu tư sang danh nghĩa của cô rồi. Cô cũng biết tôi không thiếu tiền."
Lý Tư Kỳ không kích động chút nào với lời nói của Tần Dương, cô cười ha ha đáp lại: "Tôi biết anh có tiền, lúc trước mới thành lập công ty, động một tí là lại tiêu mấy trăm triệu, nhưng tôi vẫn là câu nói cũ: Tiền của anh là của anh, đúng là có một số phương diện chúng ta không cần tính quá rạch ròi, nhưng chuyện này anh đã giúp tôi những chuyện cần nhất, phần còn lại cứ để tôi tự làm. Mặc dù tôi là cây dây leo nhưng cũng không muốn quấn lấy anh quá chặt..."
"Anh cũng nói rồi, bây giờ tôi là nữ diễn viên hạng nhất, kiếm tiền rất dễ dàng. Tôi không phải người hơi tí là mua biệt thự mua du thuyền, cũng không muốn phung phí quá nhiều tiền vào đồ hiệu. Tôi thực sự không muốn tiêu gì hết. Anh thấy đấy, bây giờ trên mạng đều khen tôi am hiểu cuộc sống, không mù quáng theo đuổi những thứ xa hoa. Cuộc sống thế này bản thân vừa thoải mái lại vừa được tiếng thơm."
Lý Tư Kỳ dừng lại, quay đầu mỉm cười, giống như đóa hoa nở rộ: "Hơn nữa, tôi xinh đẹp như thế này, mặc gì mà chẳng đẹp, đúng không?"
Tần Dương nhún vai, tỏ vẻ bất lực: "Tôi không bao giờ có thể nói lại cô."
Lý Tư Kỳ cười giảo hoạt: "Nếu anh cảm thấy chưa đủ tốt với tôi thì lúc nào tôi được nghỉ ngơi ở nhà anh hãy đến ở bên tôi nhiều hơn một chút, đó chính là điều tôi muốn."
Với một người phụ nữ như thế này, ngoài gật đầu thì còn có thể nói gì nữa đây?