Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1992 - Chương 2003: Bị Mèo Cào Bị Thương

Chương 2003: Bị mèo cào bị thương
 

Y thuật của Tần Dương rất tốt, nhưng cũng không phải bệnh gì cũng có thể chữa trị. Những người này đều không quản ngại đường xa mà đến đây, tất cả không phải những người chỉ bị cảm cúm đau đầu, thậm chí có người ở bệnh viện đã vô phương cứu chữa nhưng vẫn ôm một tia hi vọng đến phòng khám Tiểu Tần, hi vọng kì tích có thể phát sinh.

Mặc dù nhiều người mặc phải bệnh mà Tần Dương không có cách nào chữa khỏi, nhưng hắn cũng cố hết sức của mình để giảm bớt đau đớn cho bệnh nhân.

Những bệnh nhân mắc bệnh nan y Tần Dương cũng không thể chữa khỏi, ví dụ như bệnh nhân ung thư thời kì cuối, tế bào ung thư đã di căn khắp cơ thể. Trường hợp này Tần Dương chỉ là hữu tâm vô lực, chỉ có thể tiêm thuốc và kê đơn để bệnh nhân giảm đơn đớn, không bị bệnh tật hành hạ trong khoảng thời gian còn lại. Để họ có thể hoàn thành nốt những điều mà họ muốn làm, để khi qua đời không còn điều gì hối tiếc.

Tuy rằng có nhiều trường hợp Tần Dương bó tay, nhưng cũng có nhiều trường hợp đến đây điều trị thì hiệu quả lại vô cùng nhanh chóng.

Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi mà phòng khám Tiểu Tần nhận được hơn hai mươi lá cờ thưởng, tất cả đều được những bệnh nhân đã được điều trị gửi đến để bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với Tần Dương.

Nhìn những bệnh nhân bị bệnh tật hành hạ được mình chữa khỏi, trong lòng Tần Dương cũng rất vui, đúng là giúp đỡ người khác thì bản thân cũng vui vẻ.

"Bác sĩ Tần, làm ơn cứu mạng!"

Tần Dương vừa mới kê đơn cho một bệnh nhân xong thì bên ngoài truyền đến một tiếng hét hoảng sợ.

Tần Dương bảo bệnh nhân đi lấy thuốc rồi nhanh chóng đứng lên đi ra ngoài. Bên ngoài là một người đàn ông đang ôm một đứa bé khoảng bảy tám tuổi, sắc mặt tái nhợt, trước ngực máu me đầm đìa, vẻ mặt vô cùng kinh khủng.

Tần Dương đi đến trước mặt người đàn ông kia, trầm giọng nói: "Mau ôm đứa bé vào trong."

Người đàn ông trung niên hoảng sợ ôm đứa bé đi vào theo Tần Dương, sau đó đặt đứa bé lên bàn mổ. Tần Dương cởi quần áo của đứa bé, lộ ra vết thương đẫm máu.

Trên ngực đứa bé có mấy rãnh sâu, máu tuôn ra không ngừng. Tần Dương nhanh chóng bấm vào mấy huyệt vị trên người đứa bé, máu lập tức chảy chậm lại.

Tần Dương cẩn thận kiểm tra vết thương, vừa làm vừa hỏi: "Sao lại bị thương?"

Đứa bé nghĩ lại mà sợ hãi: "Bị mèo cào."

Tần Dương sửng sốt một chút: "Mèo? Bị vuốt mèo làm bị thương?"

Đứa bé gật đầu: "Vâng, một con mèo rất lớn, rất hung dữ, nó phi từ hẻm ra tấn công cháu..."

Ánh mắt Tần Dương nghiêm túc hơn vài phần, vết rách trên ngực đứa bé song song, đúng là bị thứ gì sắc nhọn rạch phải. Tần Dương lúc đầu nhìn còn nghĩ nó bị hổ vồ, nhưng đứa trẻ này lại nói là con mèo. Vết rách dài và sâu như thế, cái vuốt mèo này phải to như thế nào, con mèo này phải lớn như thế nào chứ?

Tần Dương kiểm tra tỉ mỉ một chút rồi ngẩng đầu lên: "Cũng may, móng vuốt này cào thẳng, xương sườn chặn lại nên chỉ bị thương ngoài da, khâu lại cầm máu là ổn rồi."

Tần Dương gọi một y tá đến hỗ trợ, nhanh chóng làm sạch vết thương, sát trùng, gây tê, sau đó dùng nhíp gắp một cây kim giống như móc câu cá bắt đầu khâu vết thương. Không lâu sau, vết thương trông đáng sợ đã được khâu lại, bôi thuốc, cuối cùng là quấn băng gạc.

Tần Dương tháo gang tay, nói với người đàn ông trung niên: "Vết thương đã được xử lý xong xuôi rồi, tôi sẽ kê cho cậu bé mấy loại thuốc chống viêm, hai ngày nữa đến thay băng. Thời gian này hạn chế để cậu bé cử động để tránh rách vết thương, không để chạm vào nước, tránh nhiễm trùng... Yên tâm, không có chuyện gì đâu, vết thương sẽ khép miệng nhanh thôi."

Người này cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nói: "Cảm ơn bác sĩ Tần."

"Không có gì."

Tần Dương mỉm cười đáp lại, quay đầu nhìn đứa bé đã bình tĩnh hơn lúc trước: "Cậu bạn nhỏ, có thể kể cho chú nghe một chút cháu bị thương như thế nào không? Bị thương ở đâu?"

Đứa bé suy nghĩ một chút: "Nhà cháu ở gần đây, cháu đang ra ngoài mua kem, đi ngang qua đầu hẻm thì nghe thấy tiếng mèo kêu. Cháu rất thích mèo nên đã đi về phía đó xem một chút, muốn nhìn xem đó là loại mèo gì. Sau đó cháu thấy một con mèo rất lớn, nó phải to như một con chó..."

Trái tim Tần Dương chùng xuống, mèo to như chó?

"Nó to như thế nào?"

Cậu bé cẩn thận nhớ lại: "Nó cao khoảng một mét rưỡi, chiều ngang chắc cũng phải hơn một mét... Con mèo đó đang lục thức ăn trong thùng rác, lúc cháu nhìn thấy nó thì nó cũng nhìn thấy cháu. Sau đó nó liền vọt tới cào cháu, cháu sợ quá nên chạy ra khỏi ngõ, nó cũng không đuổi theo cháu..."

Con mèo cao hơn mét rưỡi, dài hơn một mét?

Làm gì có loài mèo nào lớn như thế?

Đó vẫn là mèo sao?

Trong lòng Tần Dương nổi lên một suy nghĩ đáng sợ, hắn hỏi: "Cháu có thể cho chú biết con hẻm đó nằm ở đâu không?"

Người đàn ông trung niên xen vào: "Từ đây đi ra rẽ trái khoảng một trăm mét là tới. Bên trong con hẻm đó có một bãi rác, con trai tôi bị con mèo hoang tấn công ở đó.

Tần Dương nói: "Được rồi, tôi biết rồi, anh dẫn cậu bé đi lấy thuốc đi."

Sau khi người đàn ông trung niên dẫn đứa bé rời đi, Tần Dương chào hỏi mấy người bệnh nhân đang chờ ở cửa một chút rồi xoay người ra khỏi phòng khám, đi về phía con hẻm kia.

Tần Dương muốn đi xem con mèo lớn kia. Dù sao thì tính tình con mèo này vô cùng hung hãn, nếu như không để ý đến nó thì những người bị nó làm bị thương sẽ càng nhiều hơn. Quan trọng nhất là Tần Dương muốn đi xác nhận suy nghĩ trong lòng mình.

Con hẻm không xa, Tần Dương nhanh chóng đến nơi, đi dọc vào bên trong.

"Meo!"

Tần Dương học tiếng mèo kêu, đi được một đoạn thì bên trong ngõ truyền ra âm thanh trầm thấp.

"Meo!"

Hai mắt Tần Dương sáng lên, vội vã bước về phía phát ra âm thanh. Nơi phát ra âm thanh là một cây đại thụ cành lá rậm rạp cạnh bãi rác.

Tần Dương đến cạnh cái cây, lại kêu meo meo lần nữa để dụ dỗ đối phương.

"Ô ô ô..."

Một âm thanh trầm thấp giống như tiếng ngáy từ trên cây truyền xuống, âm thanh này cáu kỉnh và đầy tức giận. Tần Dương quay đầu, còn chưa kịp nhìn kĩ thì đã thấy một bóng màu cam lao từ trên cây xuống, móng vuốt như lưỡi đao hướng về mặt Tần Dương.

Nếu Tần Dương là người bình thường thì nhất định không tránh được đòn tấn công nhanh và bất ngờ này. Hắn cũng không tránh mà trực tiếp xòe tay chộp lấy cái bóng màu cam kia.

Móng vuốt hung hăng rạch lên tay Tần Dương nhưng lại không để lại bất kì dấu vết gì. Tần Dương giữ chặt thứ trong tay mình, sau đó nhấc cao nó lên, thứ này cũng lộ ra trước mặt Tần Dương.

Đây là một con mèo hoang thông thường, toàn thân bẩn thỉu. Nhưng điều khiến người ta khiếp sợ là hình dáng của nó, nó to không khác gì một con chó săn trưởng thành...
Bình Luận (0)
Comment