Chương 2018: Nếu như hầm một nồi Tê Tê lớn...
Khi cường giả tôn quý đánh cuối cùng cũng đã đánh con tê tê này xuống đất, Tần Dương đã nhặt bao kiếm của mình lên, trả lại kiếm Thanh Diệt vào bao kiếm của nó, sau đó đặt vào hộp đựng kiếm.
Kiếm của Tần Dương vừa rồi rất nhanh và rất tàn nhẫn, trong lúc hỗn loạn cũng ít người có thể nhìn thấy, Tần Dương cũng không muốn để lộ kiếm Thanh Diệt của mình, suy cho cùng đó cũng là thanh kiếm mà ngay cả Augustus cũng muốn có, ai biết được các cường giả tôn quý này phát hiện rồi sẽ gây ra một rắc rối khác?
Tần Dương vừa rồi đã chú ý đến vũ khí mà các cường giả tôn quý sử dụng, mặc dù chúng đều là vũ khí đã được trộn với vàng sẫm màu, nhưng không phải vũ khí nào cũng được làm toàn bộ từ nguyên liệu này, vì vậy cũng có thể làm mới tính năng bất phàm của của kiếm Thanh Diệt.
Tưởng Hà Lỗ không nhìn rõ kiếm của Tần Dương, nhưng bởi vì anh ta đứng rất gần Tần Dương, có thể nhìn thấy cách Tần Dương tấn công.
“Tần Dương, cậu thật là can đảm, vậy mà không muốn chạy trốn, ngược lại còn dám tấn công nó!”
Tần Dương cười: “Nó một lòng chỉ muốn chạy trốn, chẳng phải tôi chỉ cần tấn công nó một cách bất ngờ thôi sao, trong khoảnh khắc nó bay lên, hai chân của nó lộ ra trước mặt tôi, không chém một nhác vào chân nó thì thật là không cam tâm.”
Tưởng Hà Lỗ lúc này vẫn không biết cây kiếm của Tần Dương có tác dụng như thế nào, giơ ngón tay cái lên trước mặt Tần Dương: “Đỉnh!”
Hoàng Bác cũng đi tới, bị miệt thị, vừa rồi một nhóm người bị tê tê tấn công, nhiều người đã bị đánh bay và bị thương, Hoàng Bác bị tát một cái, cũng bay ra ngoài rất xa, anh tan không bị thương gì.
"Gã to xác đó đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi, chúng ta cùng đi xem nào!"
“Được, đi xem như thế nào!”
Tần Dương cùng ba người đến khu vực cắm trại, nhìn thấy con tê tê đang nằm dưới đất, Tưởng Hà Lỗ thở dài: “Gã to xác này thật là xui xẻo, chỗ nào không đi lại cứ đi đến chỗ của bọn ta, đây thực sự là con đường lên thiên đường mà mày lại không đi, cánh của địa ngục không mở ngươi lại xông vào...”
Hoàng Bác cười: “Tên này quá hung hãn, nhiều cường giả tôn quý đến vậy, lại chạy trốn rất xa!”
Tần Dương gật đầu đồng ý: “ Đúng vậy, vảy của nó như thép dày vậy, pháo đạn cũng đánh không xuyên, thật không biết cái thứ to xác này làm sao có thể lớn lên trở nên to như vậy.”
Tưởng Hà Lỗ bỗng nhiên cười lên: “Một con tê tê to như thế này, nếu như hầm một nồi, thì thật là một cái nồi lớn, đủ cho biết bao nhiêu người ăn một bửa rồi!”
Tần Dương đột nhiên bị suy nghĩ điên rồ của Tưởng Hà Lỗ làm cho thích thú: “Nhưng Tê tê là động vật được bảo vệ, ăn nó là phạm pháp đó.”
Tưởng Hà Lỗ bật cười haha: “Bảo vệ động vật lớn như vậy sao? Bảo vệ loài người chúng ta còn được, cái thứ này vừa rồi đã ăn rất nhiều người rồi.”
Hoàng Bác đột nhiên xen vào: “Vốn dĩ là chuẩn bị giết, nhưng bây giờ nó bị bắt sống, mọi người cảm thấy tiếp thieo ta nên xử lý nó như thế nào?”
“Sống đương nhiên có giá trị cao hơn chết rồi và tất nhiên là phải nghiên cứu nó, chỉ có điều một con Tê Tê to như vậy, vận chuyển sẽ rất bất tiện, với lại chỉ sợ nước nào cũng sẽ có ý kến?”
Tưởng Hà Lỗ mở to mắt nói: “Vì con tê tê này mà thành lập một căn cứ nghiên cứu riêng hay sao?”
Tần Dương tương đối hiểu rõ tình hình hơn một chút, mỉm cười nói: “Nó đáng được đối xử như thế này!”
Tưởng Côn Lôn bước tới, liếc qua vài người: “Các cậu có làm sao không?”
Mọi người đều lắc đầu.
Tưởng Côn Lôn thở phào nhẹ nhõm, lập tức hỏi: "Ai vừa mới đâm vào chân con tê tê này, mọi người có nhìn thấy không?"
Tưởng Côn Lôn nhìn Tần Dương trong tiềm thức, ông ấy nhìn theo ánh mắt của Tưởng Hà Lỗ nhìn vào Tần Dương và nói: "Tần Dương, là cậu sao?"
Tưởng Côn Lôn cũng tính là người của mình, Tần Dương cũng không có ý che giấu: “Hừ, vị trí thích hợp, thuận tay chém một nhác kiếm thôi.”
Tưởng Hà Lỗ cười, ánh mắt ngưỡng mộ: “Nắm bắt cơ hội rất tốt, đã giúp chúng ta rất nhiều”.
Tần Dương thấy ông ấy cũng không hỏi gì về thanh kiếm, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Mọi chuyện suôn sẻ, cũng là nhờ có các vị, nếu không tôi cũng không có cơ hội làm nó bị thương....Tưởng tiền bối, nếu như chúng ta đã xử lý xong gã to xác này, như vậy nhiệm vụ của chúng ta cũng xem như hoàn thành rồi?”
“Đúng vậy, chứng ta chỉ có nhiệm vụ chiến đấu, những chuyện khác chúng ta không cần quan tâm, các cậu có thể nghỉ ngơi.”
“Được!”
Tê Tê đào động mà đến được đây, đã gây ra phá hoại rất nghiêm trọng đối với doanh trại, chiến trường còn lộn xộn hơn, nhưng vì có quá nhiều binh lính và các thành viên, nên chúng không cần sự giúp đỡ của Tần Dương và những ngươì khác, họ quan sát một lượt rồi vào lều nghỉ ngơi.
Mọi việc xảy ra như dự đoán của Tần Dương, bắt sống con tê tê này, nhiều quốc gia muốn tranh giành nó, nhưng không ai chịu bỏ cuộc, vì vậy cuối cùng đã đạt được sự đồng thuận nghiên cứu chung.
Đương nhiên, việc nghiên cứu không liên quan đến Tần Dương và những người khác, nhiệm vụ của họ đã hoàn thành, Tần Dương thản nhiên tìm cớ rời khỏi doanh trại, sau đó cũng rời thành phố này, đi đến Mexico, một thành phố khác ở Sidali.
Khi Tần Dương bước ra khỏi sân bay Sidali, đã có người đợi anh ta, sau đó Tần Dương lên xe, lái xe được nửa giờ liền rẽ vào một cái sân tương đối hẻo lánh.
Một người đàn ông trung niên đến chào hỏi và nhiệt tình đưa tay ra bắt tay: "Anh Tần, chào mừng anh đến ... Tôi là Phan Bân, chúng ta đã nói chuyện điện thoại trước đây."
Tần Dương cười và nói: "Đừng khách sáo như vậy, Đội trưởng Phan, cứ gọi tôi bằng tên."
Phan Bân cười và nói: “Tôi đã nghe danh anh từ rất lâu, cuối cùng cũng gặp được người thật rồi, có thể hợp tác với anh, tôi rất vui, anh là huyền thoại của chúng tôi ở Trung Quốc. "
Tần Dương lễ phép nói: "Đội trưởng Phan, anh đã khen ngợi tôi quá rồi, tôi đâu phải là loại nhân vật trong truyền thuyết đó ...Đúng rồi, khi nào chúng ta nên hành động?”
“Theo tình báo của chúng tôi, họ sẽ hoàn thành một lô sản xuất 'Chất phóng xạ Sima’ trong khoảng thời gian hai ngày, khoảng 4-5 tấn, chúng tôi sẽ tiến hành lúc đó, dù sao thì chúng tôi cũng cần một lượng thành phẩm đủ để nghiên cứu ... "
Tần Dương gật đầu tỏ vẻ hiểu biết:" Được rồi, mọi việc đều do ngài sắp xếp, Đội trưởng Phan. Bất cứ việc gì cần tôi làm, cứ yêu cầu tôi!"
Phan Bân cười nói: "Chà, chúng ta có một vị tối cao và hai vị sư phụ để cùng chiến đấu. Anh không cần phải làm gì, chỉ cần anh giúp là được, rốt cuộc những người này miệng thông thường đều tương đối ngang ngạnh, dùng những chiêu trò tra tấn bình thường đối bọn họ chưa chắc đã có tác dụng, hơn nữa đối phó mấy người như thế này là không thể cho phép có chút sai lầm.”
Một vị chí tôn, hai vị thông thần?
Tần Dương trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, tuy rằng căn cứ này là sản xuất ra chất phóng xạ ‘ Sima ’ quan trọng địa phương, nhưng mà nghĩ đến cũng sẽ không có quá nhiều cao thủ, đình chỉ một vị trí tối cao trong thị trấn, thậm chí có khả năng một chí tôn cũng không có, có lẽ liền siêu phàm hoặc là thông thần tọa trấn, rốt cuộc chí tôn cường giả cũng không phải là cải trắng, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
“Được!”
Có chí tôn, thông thần đánh trận đầu tiên, Tần Dương tự nhiên nhạc nhẹ nhàng, dù sao thực lực của hắn cũng không tệ, nhưng so với cùng thông thần, chí tôn vẫn là kém quá xa.