Chương 2031: Thanh kiếm này có lai lịch như thế nào?
Kinh thành.
Long Vương cúp điện thoại, vẻ mặt hơi ngưng trọng.
Ông nhìn lên trên bàn, trên đó có để một hộp đựng kiếm, hộp đã được mở, bên trong là thanh kiếm Thanh Diệt.
Thanh kiếm này do Phan Bân mang về, ông cũng không biết thanh kiếm này có bí mật gì, nhưng Long Vương nghe nói trước lúc Tần Dương bị bắt đi đã cố tình căn dặn Phan Bân phải mang bằng được thanh kiếm này về thế nên biết chắc chắn nó có bí mật.
Long Vương đi lên phía trước, rút kiếm ra, nhìn hào quang tỏa ra từ nó thì ánh mắt hơi lấp lóe.
Một lúc lâu sau, Long Vương nhét thanh kiếm vào vỏ, cầm điện thoại bấm số của Mạc Vũ.
“Ông có biết gì về kiếm của Tần Dương không?”
Mạc Vũ bình tĩnh trả lời: “Biết, sao thế?”
“Thanh kiếm này làm sao mà có được? Có thể nói một chút không?”
Mạc Vũ hỏi ngược lại: “Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?”
“Thanh kiếm này đang ở chỗ tôi, trước lúc Tần Dương bị bắt đã nhờ người mang về. Cậu ấy chứ từng để lộ thanh kiếm này, người đàn ông đeo mặt nạ sắt đen cũng không để ý…”
Mạc Vũ ồ một tiếng: “Thanh kiếm này do Tần Dương tìm được ở nước ngoài.”
Mối quan hệ giữa Mạc Vũ và Long Vương rất tốt, hơn nữa bây giờ kiếm lại ở trong tay Long Vương nên chẳng cần phải giấu diếm gì. Mạc Vũ kể hết lai lịch của thanh kiếm này, cả những chuyện liên quan đến bảo tàng kia cũng kể, Mạc Vũ không lo Long Vương sẽ có bất cứ cám dỗ nào về bảo tàng đó.
Long Vương nghe xong cũng vô cùng chấn kinh, không ngờ thanh kiếm này lại là chìa khóa mở cả một bảo tàng, hơn nữa lại còn bị treo trong sơn động lâu như thế. Nếu không phải do Tần Dương phát hiện ra thì chắc đến bây giờ nó vẫn còn ở trong sơn động đó, vĩnh viễn không có người nào biết.
“Thanh kiếm này có lai lịch như thế nào?”
Mạc Vũ kể xong thì hỏi lại Long Vương, Long Vương đích thân gọi điện đến hỏi về thanh kiếm thì chắc chắn sẽ biết những chuyện liên quan đến thanh kiếm này.
Long Vương ừ một tiếng: “Thanh kiếm này có lai lịch bất phàm, cũng may là mọi người luôn giấu diếm tin tức về nó, nếu để những người khác biết thì nói không chừng có thể mang đến tai họa. Không biết có bao nhiêu người muốn có được thanh kiếm này.”
Mạc Vũ thở dài: “Lúc trước đã từng xảy ra chuyện, một trong số mười ba trưởng lão của Niết Bàn là Augustus đã nhìn thấy thanh kiếm này, ông ta nhận ra nên đã đánh lén Tần Dương mấy lần, nếu không phải Tần Dương mạng lớn thì đã chết từ lâu rồi.”
Giọng nói của Long Vương cũng nghiêm trọng hơn vài phần: “Niết Bàn cũng biết chuyện này?”
Mạc Vũ gật đầu: “Đúng vậy, hơi phiền phức một chút. Không phải Tần Dương phải đi trại huấn luyện chí tôn sao, tất cả cũng bởi chuyện này… Đúng rồi, thanh kiếm đó rốt cuộc có lai lịch như thế nào?”
Long Vương do dự một chút: “Chuyện này liên quan đến vấn đề cơ mật, tôi không thể nói cho ông biết được. Nhưng tôi có thể nói cho ông biết, thanh kiếm này rất quan trọng, vô cùng quan trọng…”
Mạc Vũ lập tức trở nên nghiêm túc: “Sau đó thì sao?”
Long Vương trầm giọng: “Thanh kiếm này tôi tạm thời cất giúp. Ông đừng lo, tôi không có ý đồ gì với thanh kiếm này cả, chỉ là tôi cảm thấy để ở chỗ tối sẽ an toàn hơn. Chờ Tần Dương về tôi sẽ trả lại cho cậu ấy, sau đó cùng cậu ấy nói chuyện một chút.”
“Nói cái gì?”
Mạc Vũ tin tưởng Long Vương, hơn nữa Long Vương nói những lời này cũng không sai. Thanh kiếm này giống như một quả bom, lúc nào cũng có thể phát nổ, mang đến tai họa cho Tần Dương.
“Nói về con đường tương lai của cậu ấy. Tôi hi vọng cậu ấy sẽ gia nhập một bộ phận đặc biệt. Xét theo một góc độ nào đó thì thanh kiếm này cũng có quan hệ sâu sắc với bộ phận đó…”
Giọng nói của Mạc Vũ trở nên vô cùng nghiêm túc: “Rất nguy hiểm?”
“Đúng vậy, tôi không giấu ông điều này, hơn nữa tôi cũng sẽ không giấu Tần Dương. Tiềm lực của cậu ấy mạnh nhất trong thế hệ thanh niên trẻ, tôi rất hi vọng cậu ấy có thể gia nhập. Tất nhiên đó chỉ là đề nghị của tôi, nếu cậu ấy không đồng ý thì tôi cũng không miễn cưỡng!”
Mạc Vũ chậm rãi nói: “Được rồi, chỉ cần Tần Dương quyết định thì tôi sẽ không có ý kiến, nhưng mà lão Diệp, ông cũng không được dùng bất cứ biện pháp nào để ép buộc nó.”
Long Vương cười khổ: “Tôi làm sao có thể ép buộc cậu ấy được, chuyện này nhất định phải là cậu ấy cam tâm tình nguyện, nếu không thì sẽ dẫn đến những phiền phức rất lớn. Hơn nữa, tôi và cậu ấy có quan hệ bao nhiêu năm như vậy, ngoài ông ra thì quan hệ của tôi và cậu ấy cũng rất tốt, tôi làm sao có thể lừa cậu ấy được. Thực ra tôi cũng rất do dự…”
Mạc Vũ không tỏ thái độ gì, chỉ lặp lại một lần nữa: “Miễn là ông nói rõ mọi chuyện với nó là được. Tần Dương muốn gia nhập hay không, muốn làm như thế nào là do tự nó quyết định. Nó trưởng thành rồi, có quyền lựa chọn cuộc sống của riêng mình… Đúng rồi, ông có tin tức gì về chuyện nó bị bắt không?”
Mặc dù Mạc Vũ có mạng lưới giao tiếp rộng trong nước nhưng chuyện này lại xảy ra ở nước ngoài, mấy mối quan hệ đó không có tác dụng, tin tức không thể bằng Long Vương được.
Long Vương thở dài: “Điện thoại của Tần Dương bị mã hóa không định vị được. Hơn nữa, bản thân cậu ấy cũng không để lộ bất cứ thông tin nào, không có cách nào xác định cậu ấy đang ở đâu. Nhưng cậu ấy cũng nói mình đang an toàn, tôi tin cậu ấy không nói linh tinh, cậu ấy có kinh nghiệm xử lý trong những chuyện này.”
Mạc Vũ nhíu mày: “Nhưng nó nói không cần phải tìm nó, chẳng lẽ chúng ta thật sự không làm gì sao?”
Long Vương bất đắc dĩ giải thích: “Người đàn ông đeo mặt nạ sắt màu đen đó chỉ dùng một ngón tay đã đánh trọng thương một vị chí tôn cường giả, chứng tỏ đối phương đã đạt tới chí tôn hậu kỳ. Loại người này không nhiều, tôi có hai ba suy đoán, nhưng là cái nào thì kết quả cũng giống nhau, không có cách nào cứu được…”
Giọng nói của Mạc Vũ đầy sự bất mãn: “Không có cách nào cứu?”
Giọng nói của Long Vương cũng không vui vẻ gì: “Căn cứ vào phương thức ra tay của hắn thì người đeo mặt nạ sắt đen đó có khả năng chính là thiên sứ tử vong Samuel- thành chủ của thành phố hỗn loạn. Nếu ông ta coi trọng năng lực của Tần Dương thì Tần Dương nhất định không chạy được. Cho dù chúng ta có tìm chí tôn hậu kì đến để cứu người thì cũng chưa chắc có thể thành công. Bởi vì những người đã đạt được đến cấp độ này thì không còn giới hạn, giết người chỉ cần một ý nghĩ.”
“Thiên sứ tử vong Samuel?”
Giọng của Mạc Vũ cao lên mấy phần, giọng nói vô cùng nghiêm trọng. Người này là một nhân vật có thể giết chí tôn cường giả trong một giây, có thể nói là đỉnh cao của giới tu hành, gần như không có địch thủ. Nếu Tần Dương rơi vào tay ông ta thì đúng là không có cách nào cứu.
“Đúng vậy. Cho dù có phải là Samuel hay không thì tính mạng của Tần Dương nhất định là đang nằm trong tay đối phương, đối phương lúc nào cũng có thể giết cậu ấy. Thế nên cho dù không có người theo dõi thì Tần Dương cũng không dám nói cho chúng ta biết địa chỉ cũng như thân phận của người đó. Bởi vì nếu chúng ta đi cứu viện thì đối phương sẽ có thể ra tay giết người, Bây giờ không làm gì mới là biện pháp tốt nhất.”
Long Vương dừng một lúc, lại nói tiếp: “Hơn nữa, Samuel là người gốc Hoa, hắn ta có nguyên tắc của mình, nhưng cũng là một người biết giữ chữ tín chứ không phải một kẻ khát máu. Có lẽ Samuel thực sự coi trọng tài năng của Tần Dương nên mới bắt Tần Dương làm việc cho mình…”