Chương 2064: Cũng không hơn chị và tôi
Mặc dù Tiết Uyển Đồng đã làm việc nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy ra nước ngoài.
Khi Tư Đồ Hương lái xe đến đón Tiết Uyển Đồng, khuôn mặt của của cô ấy vẫn có phần ngại ngùng và xấu hổ.
Tư Đồ Hương là người hầu giấu mặt của Tần Dương, nhưng cũng là người tình của Tần Dương.
Mặc dù không có mối quan hệ thực sự giữa cô ấy và Tần Dương, nhưng bản thân cô ây cũng nên được xem là mối quan hệ chính thức?
Tình nhân gặp tình nhân, có thể không cảm thấy xấu hổ xấu?
Tư Đồ Hương nhận thấy sự lo lắng của Tiết Uyển Đồng và mỉm cười: “ Cô Tiết, đừng lo lắng, chúng ta không phải là đối thủ mà là bạn."
Tiết Uyển Đồng lo lắng: “ Cô Tư Đồ, cô có thể trực tiếp gọi tên tôi ..."
Tư Đồ Hương cười nhẹ, và đột nhiên hỏi: "Cô năm nay bao nhiêu tuổi?"
Tiết Uyển Đồng thành thật trả lời thực sự: "Hai mươi tám.”
Tư Đồ Hương cười và nói: "Đầy chưa?"
Tiết Uyển Đồng gật đầu: "ei, đầy rồi."
Tư Đồ Hương cười nhẹ: "Tôi cũng gần như vậy, bạn lớn hơn tôi một chút, để tôi gọi cô là chi Tiết, bạn có thể gọi tôi bằng tên hoặc Hương Hương, anh ấy cũng gọi tôi như thế này."
Tiết Uyển Đồng thở phào nhẹ nhõm: "Được rồi ...Hương Hươnh, cảm ơn cô đã đến đón tôi."
Tư Đồ Hương mỉm cười: "Tôi là người hầu giấu mặt của anh ấy, là người hầu của anh ấy, và làm việc cho với anh ấy là nghĩa vụ của tôi. "
Tiết Uyển Đồng biết mối quan hệ của Tần Dương và Tư Đồ Hương, và không khỏi tò mò:"Hai người không phải là ... "
Tư Đồ Hương bình thản trả lời: "Đúng vậy, anh ấy là chủ nhân và là người người đàn ông của tôi. Từ ngày tôi nguyện gia nhập Ẩn Môn và trở thành người hầu thân cận của anh ấy, mọi thứ về tôi, bao gồm cả cuộc sống của tôi, đều thuộc về anh ấy, tôi sẵn lòng trao mọi thứ cho anh ấy. "
Tiết Uyển Đồng mở to mắt và nhìn Tư Đồ hương với ánh mắt đầy kinh ngạc.
Thẳng thắn vậy sao?
Tiết Uyển Đồng ban đầu hai mặt xấu hổ vì những gì mình đã làm. Cô ấy cảm thấy mình quá trơ trẽn. Mọi người từ chối cô. Cô ấy nhất quyết bám lấy anh ấy, nhưng bây giờ cô ấy nhìn thấy Tư Đồ Hương, Tiết Uyển Đồng đột nhiên cảm thấy mình chẳng là gì cả.
Đồng thời, Tiết Uyển Đồng không nhịn được mà tự hỏi bản thân, nếu một ngày nào đó, đối mặt với sự lựa chọn sinh tử, liệu cô có thể trao cả mạng sống của mình cho Tần Dương không?
Có!
Bản than mình cũng sẵn lòng!
Tiết Uyển Đồng bình tĩnh lại một chút sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn từ trái tim mình.
"Chúng ta sẽ đến thẳng sân bay chứ?"
"Ừ, trên máy bay sẽ tập hợp."
Tiết Uyển Đồng biết sự nổi tiếng hiện tại của Tần Dương, Vì vậy, không có gì ngạc nhiên, nhưng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nếu cô ấy và Tần Dương thân mật đi dạo trong sân bay, nhất định sẽ bị nhận ra. Khi đến thời điểm, bức ảnh sẽ được đăng trên Internet, và toàn bộ mạng sẽ sớm trở nên phổ biến.
Cô ấy không muốn nổi tiếng, không muốn làm tổn thương Tần Dương, cô ấy chỉ muốn thích Tần Dương một cách lặng lẽ, không làm phiền ai hay làm tổn thương ai.
Vé hạng thương gia. Chỗ ngồi của cô ấy không gần với Tần Dương. Bên cạnh Tần Dương là Tư Đồ Hương. Dù gì thì cô ấy cũng là người hầu giấu mặt của Tần Dương, còn cô ấy là trợ lý bên ngoài, đương nhiên không lo lắng về việc tiếp xúc.
Chỗ ngồi của Tiết Uyển Đồng ở phía bên kia của Tư Đồ Hương. Khi Tiết Uyển Đồng lên máy bay, Tần Dương đã ngồi xuống với Lucian và Bruce, và mỉm cười dịu dàng với cô.
Tiết Uyển Đồng nhìn nụ cười tỏa nắng của Tần Dương, trái tim vẫn còn chút lo lắng căng thẳng đột nhiên bình tĩnh trở lại, cô mỉm cười nhìn Tần Dương không nói lời nào, đi thẳng vào chỗ ngồi của mình.
Điều này Tần Dương cũng bất đắc dĩ, nếu chỉ là ông trùm thì không cần chút nào, dù sao hắn cũng là người nổi tiếng của công chúng trong nước, từ lúc chờ lên mấy bay và máy bay cất cánh, hắn đều bị nhận ra. Nhìn cô ấy, đôi mắt cô ấy sáng lên, và giọng nói của cô ấy ngọt ngào hơn một chút.
Trong hoàn cảnh như vậy, hắn đâu dám thân mật với Tiết Uyển Đồng?
Mặc dù đây là hạng thương gia, nhưng hành khách hạng thương gia đừng nói chuyện phiếm chứ? Tiếp viên hàng không nói chuyện phiếm?
Thực sự chịu không nỗi...
Đây là sự bất lực khi trở thành người của công chúng.
Sau khi máy bay cất cánh, Tần Dương đã bịt mắt đi ngủ sau làn sóng nhiệt tình của các tiếp viên hàng không. Tư Đồ Hương đã nói chuyện vài câu với Tiết Uyển Đồng và chăm sóc cho cô ấy.
Cả một chặng đường không còn gì để nói, đến sân bay Los Angeles, Hoàng Đào đích thân đến sân bay chào Tần Dương và những người khác, sau khi cả nhóm lên xe, Tần Dương mỉm cười hỏi Tiết Uyển Đồng: "Đi đường có mệt không?"
Tiết Uyển Đồng lần đầu tiên ra nước ngoài, đó là cùng với Tần Dương, lúc này mới kích động lắc đầu nói: "Chị ngủ giữa chừng, không sao đâu ... Cậu thật sự rất nổi tiếng, đi đâu cũng có người biết đến cậu. Cậu ... "
Tần Dương vươn tay nắm lấy tay Tiết Uyển Đồng: “Oan ức cho chị rồi. "
Tiết Uyển Đồng nhìn Tư Đồ Hương bên cạnh với vẻ khó chịu, nhưng thấy rằng cô ấy dường như không nghe thấy gì cả, trong khi Lucian đang chơi với máy chơi game một cách vui vẻ, đây đã là một cách vui vẻ để anh ấy dành thời gian mỗi ngày .
Mặt Tiết Uyển Đồng đỏ bừng: "Như thế này thì có gì mà oan ức chứ?"
Mặc dù Tiết Uyển Đồng không cảm thấy phiền muộn trong lòng, nhưng cô ấy hiểu những gì Tần Dương đã nói trước đây., Là người yêu của một người giàu có và là người yêu của người của công chúng là những điều hoàn toàn khác nhau.
Khi là người yêu của người giàu, có thể đi mua sắm, ăn uống sòng phẳng, chân chất, nhưng khi là người yêu của người của công chúng, thậm chí là ra đường thỉnh thoảng đi ăn tối cùng nhau ở nơi công cộng là một kiểu hy vọng, bởi vì anh ấy không thể lộ ra khuôn mặt của mình.
Chỉ là Tiết Uyển Đồng mới nghĩ đến, rốt cuộc Tần Dương là người như thế nào, trước đây cô đều biết rất rõ, thậm chí không nghĩ tới việc mở trái tim Tần Dương ra. Ngoài Tần Dương ra, những thứ khác, cô ấy trước giờ đều không quan tâm?
Trên đường đến khách sạn, đã đặt hai phòng, một cho Bruce và Lucian, và một là cho Tần Dương, Tiết Uyển Đồng và Tư Đồ Hương.
Mỗi căn có hai phòng nhỏ, Tư Đồ Hương kéo va li vào một trong các phòng. Tiết Uyển Đồng do dự một chút rồi đi theo Tư Đồ Hương vào phòng.
Tư Đồ Hương quay đầu lại, mím môi cười: "Chị Tiết, đó là phòng của chị."
Tiết Uyển Đồng sửng sốt một lúc, và hỏi với lương tâm cắn rứt: "Thế còn Tần Dương thì sao?"
Tư Đồ Hương cười và nói: “Anh ấy ở cùng với chị."
Khuôn mặt của Tiết Uyển Đồng ửng hồng lên. "Tôi ở trong phòng với anh ấy, như vậy không tốt lắm? Còn cô thì sao?” Tư Đồ Hương cười nói, "Tôi ở trong phòng này, đừng suy nghĩ nhiều, cô coi tôi như người hầu của anh ấy là được, nếu chị không ngủ với anh ấy, chẳng lẽ ngủ với em sao. "
Mặt Tiết Uyển Đồng đỏ bừng:" Chúng tôi vẫn chưa...”
Tư Đồ Hương sửng sốt trong giây lát, lập tức hiểu ra, cười nói: "Mấy ngày nay anh ấy sẽ cùng chị đi du lịch khắp nơi, chị có thể coi đó là hành trình yêu đương của mình, hoặc là tuần trăng mật, ừm, mặc dù thời gian ngắn, nhưng chị biết đấy, thời gian của anh ấy khá gấp ... "
Tiết Uyển Đồng cắn môi:" Còn cô? "
Tư Đồ Hương cười nói: "Cứ coi như tôi không tồn tại. Tôi biết chị đang nghĩ tôi như một người phụ nữ. Tôi dành rất nhiều thời gian cho anh ấy. Hơn nữa, sau khi chị trở về Trung Quốc, tôi phải đi cùng anh ấy làm việc, chúng tôi có thời gian để hòa hợp, tôi sẽ không ghen tị, và tôi hy vọng chị sẽ không ghen tị, nếu không, sẽ có nhiều ngày không thoải mái. Suy cho cùng, chị cũng biết rằng ngoài Hàn Thanh Thanh, cô ấy cũng không hơn chị và tôi... "