Chương 2087: Đây là thư viện!
Trên lưng mỗi người đều vác hai cái bình dưỡng khí thật lớn, đủ cho bọn họ ở trong nước một thời gian dài, một cái sử dụng một cái để phòng hờ xảy ra chuyện không may.
Schleifer đã xuống nơi này nhiều lần, nên anh cũng quen tay hay việc mà dẫn đường ở phía trước, những người khác thì từng người tách ra, nhưng vẫn giữ một khoảng cách tuyệt đối đi theo phía sau Schleifer, bơi về phía biển sâu.
Mọi người cũng không tốn nhiều thời gian đã lặn xuống độ cao hơn 100m, lúc này tầm nhìn dưới đáy biển vô cùng thấp, xung quanh tối đen như mực làm cho người ta cảm giác áp lực vô hình, cũng may trên người bọn họ có một ánh sáng sẽ không làm họ thấy áp lực như vậy.
Đang dẫn đầu phía trước, đột nhiên Schleifer giơ tay của anh ta lên ra hiệu chú ý đề phòng, làm cho trong lòng mọi người căng thẳng, biết anh ta đã đến bên cạnh khu vực quấy nhiễu tinh thần lực, chỉ cần xuống một chút nữa thôi thì tinh thần lực bị quấy nhiễu càng mạnh mẽ hơn.
Động tác của Schleifer chậm lại, mọi người theo sát bước chân của anh ta, thật mau anh ta đưa tay ra dấu chỉ vào một vị trí .
Chợt trong đầu của Tần Dương cảm nhận được một chút dao động khác thường mặc dù nó rất yếu ớt nhưng chắc chắn phát ra từ trong đầu của hắn.
Tinh thần lực quấy nhiễu!
Tần Dương tập trung tinh thần chống đỡ, vừa tìm kiếm sâu bên trong vừa chú ý tình huống của những người khác.
Rõ ràng mọi người đều cảm nhận được tinh thần lực dao động nhưng cũng không có ảnh hưởng gì, nên mọi người cũng không có để lộ khác thường.
Tiếp tục lặn xuống, tinh thần lực dao động trong đầu càng lúc càng lớn, giống như tiếng vang lên không ngừng vọng lại trong đầu, lại giống như có người đang cầm búa không ngừng gõ xuống làm cho người ta lo lắng không yên, có cảm giác khó chịu như muốn la to lên.
Trong lòng Tần Dương rất kinh ngạc, rốt cuộc là vật gì, có thể quấy nhiễu não của con người.
Lúc này còn chưa đi đến đáy biển đâu, mà nó đã mạnh mẽ như vậy, nếu đi vào tòa nhà đó thì sao, đến lúc đó lực quấy nhiễu nó mạnh mẽ cỡ nào nữa?
Một bóng đen thật to hiện ra trước mắt của mọi người, đây chính là tòa nhà to như kim tự tháp mà họ đã nhìn thấy qua hình ảnh.
Mấy ánh sáng lẻ loi từ cánh tay mọi người kéo dài đi ra ngoài, chiếu vào tòa nhà bên dưới nhưng cũng chỉ chiếu sáng được một khu vực nhỏ nhoi.
Trong đầu của Tần Dương giống như có hàng ngàn người đánh trống, hoặc các kiểu cười quái lạ, hoặc là tiếng kỳ quái khó chịu, trong đầu của hắn như bị kim đâm.
Tinh thần lực của Tần Dương rất cao, nhưng hắn lại cảm thấy vô cùng khó chịu, cũng may dù có khó chịu nhưng nó vẫn còn nằm trong tầm kiểm xoáy của hắn, sẽ không phát điên vì nó.
Nếu như người bình thường phải chịu đựng tinh thần lực quấy nhiễu mạnh mẽ như vậy có thể đã nổi điên rơi vào bên trong ảo ảnh, sau đó làm ra những chuyện điên khùng, nhìn kiểu quấy nhiễu tinh thần lực mạnh mẽ như vậy thì trong ảo cảnh đó cũng không phải việc tốt lành gì, mà là nơi nguy hiểm chỗ nào cũng có sát khí làm cho người ta muốn ngừng mà không được.
Sau khi Schleifer xác định vị trí của mình xong, thì dẫn mọi người đi đến trước cánh cửa kia.
Mấy người Tần Dương theo sát phía sau, không bao lâu họ đi tới cánh cửa cao gần 20m như lời của Schleifer.
Tần Dương bơi tới trước cánh cửa lớn hùng vĩ này, nhìn kỹ thì cánh cửa được chế tạo bằng kim loại, thì Tần Dương rất ngạc nhiên.
Đây là kim loại gì, sao có thể ngâm trong nước biển hàng vạn năm mà vẫn không bị ăn mòn, vẫn rắn chắc như lúc đầu.
Ai cũng biết nước biển rất mặn, hàm lượng muối trong nước biển rất cao, dù là kim loại cũng sẽ bị ăn mòn rất nhanh, nhưng cánh cửa kim loại này đã ngâm trên hàng vạn năm mà vẫn còn mới, có lẽ kim loại này có chỗ đặc biệt, hoặc là bề ngoài kim loại có công nghệ cao bảo vệ.
Công nghệ kỹ thuật của nền văn minh lục địa Mu này chắc chắc không thấp.
Ai cũng tự kiểm tra một chút, trong lòng mỗi người vô cùng khiếp sợ, nhưng càng chờ mong trong chuyến đi này.
Chỉ một cánh cửa sắt đã làm cho người ta ngạc nhiên rôi vậy thì đằng sau cánh cửa này là cái gì?
Schleifer chiếu đèn về phía mọi người sau đó chỉ vào cánh cửa.
Mọi người dựa theo yêu cầu của Schleifer bơi về những phái khác nhau, đúng như lời của Schleifer họ đã tìm thấy các cơ quan điều khiển.
Dưới sự chủ huy của Schleifer mọi người cùng di chuyển cơ quan, trong lòng cũng vô cũng khẩn trương.
“Rốt cuộc có thể mở cửa hay không?”
Thật sự thì mọi người có chút nghi ngờ suy đoán của Schleifer, cánh cửa này dùng để đóng lại thành phố thì nếu cơ quan mở cửa nằm ở bên ngoài thì nó có ý nghĩa gì nữa?
Mọi người đều nghĩ cánh cửa sẽ không có phản ứng, đang chuẩn bị tâm lý chuyển sang kế hoạch thứ 2.
Cánh cửa kim loại này vừa thấy là biết rất khó mở ra, chi dù đặt thuốc nổ cũng không nổ tung nó được, nhưng mọi người đã kiểm tra qua, dường như xung quanh tòa nhà này được xây bằng đá, cũng không phải hoàn toàn là kim loại, nếu nổ cánh cửa không được, thì nổ vách tường xung quanh tòa nhà hoặc phía trên không được sao?
Miễn trên vách tường có một lỗ lớn thì mọi người có thể chui vào lỗ đó vào trong khám phá di tích, còn nếu mở được ở phía trên có khi cơ đồ vật gì đó mình lấy ra luôn cho tiện.
Nhưng đã xảy ra chuyện làm mọi người bất ngờ.
Cánh cửa động!
Cách cửa nặng nề đó đang chậm rãi chìm xuống dưới.
Đúng vậy, chìm xuống!
Không phải mở ra hai bên cũng không phải kéo lên trên mà là chậm rãi chìm xuống dưới!
Tất cả mọi người bơi về phía bên cạnh, những tia sáng lấp ló bên trong cánh cửa sắt đen tối thật lớn kia đang chiếu ra ngoài như bị một tên khổng lồ dọa sợ chạy ra.
Không có đồ vật gì bay ra, chỉ có cánh cửa đang dần chìm xuống, sau đó hoàn toàn chìm vào trong đất, vừa vặn bằng phẳng với mặt đất chặt chẽ hạng toàn không nhìn ra nơi đó từng có một cánh cửa.
Cánh cổng cao hơn 20m đen như mực đang ở trước mặt mọi người, động tĩnh của cánh cửa kim loại hoàn toàn im lặng,nhưng bảy người họ vẫn không vội vàng bơi vào kiểm tra, mà là im lặng chờ đợi, tâm lý của mỗi người đều rất kích động và vô cùng chờ mong.
Kích động vì cánh cửa đã mở ra, chờ mong những chuyện sắp phải đối mặt.
Khoảng một phút, vẫn không có chuyện gì xảy ra, Schleifer vẫy vẫy ánh đèn trên tay về phía mọi người, sau đó dẫn đầu bơi về phía cánh cửa.
Hai người trong số bảy người họ sẽ dừng ở cửa, đây cũng là có kế hoạch từ sớm, bọn họ dừng ở cửa để đề phòng chuyện xảy ra, năm người còn lại từ từ bơi tới cánh cửa, sau đó bơi vào trong.
Lối đi này có độ cao gần bằng với cánh cửa kim loại, mọi người đi về phía trước khoảng mấy chục mét, sau đó trước mắt họ sáng ngời.
Đây là một không gian rộng lớn, có những ô vuông trên vách tường xung quanh, rất nhiều ô vuông, một cây cầu xoắn ốc kéo dài lên phía trên không, mỗi một độ cao thì có một cầu thang vòng tròn xung quanh ô vuông, nó tuần hoàn kéo dài lên trên một tầng này sang tầng khác.
Tần Dương đang lơ lửng ở không trung, ánh sáng trong tay chiếu về phía vách tường phía trước, nhìn những ô vuông trống không và cầu thang vòng tròn trước mặt, trong đầu Tần Dương chợt lóe lên một suy nghĩ.
Đây là thư viện!