Chương 2093: Đúng vậy, chính là bọn họ!
Sau đó Schleifer cùng những pháp sư khác lại cẩn thận hỏi Tần Dương, Tần Dương cũng nói theo những lời đã nói trước đó, tuy rằng mọi người đều hoài nghi, nhưng bọn họ cảm thấy khá hợp lý.
Schleifer cố gắng gợi ý rằng Tần Dương nên được thôi miên. Nguyên nhân là do một số ảo ảnh sâu không được hiển thị. Với sự trợ giúp của thôi miên, tất cả những hình ảnh tiềm thức trong sâu thẳm bộ não của anh ta có thể được giải thích. Câu nói này nhận được sự chấp thuận của một số pháp sư khác.
Tần Dương nhàn nhạt đáp: "Thực sự xin lỗi, tôi có rất nhiều bí mật, cũng không muốn người khác thăm dò tâm tư."
Câu trả lời của Tần Dương rất dứt khoát, thậm chí là có chút lạnh lùng.
Dù Schleifer cùng những người khác cố thuyết phục và hứa hẹn nhưng Tần Dương chỉ lạnh lùng đáp lại: "Nếu là anh, anh đồng ý bị thôi miên không, hay là ai đó hãy thử trước xem?"
Bọn họ nghe vậy liền im bặt.
Là pháp sư, càng có khả năng dò tìm trái tim của người khác mạnh mẽ, họ sẽ càng hiểu được sự kinh hoàng của khả năng này. Làm sao họ có thể để người khác sử dụng những phương pháp như vậy đối với mình?
Ngay cả khi người khác đang ở hiện trường, nếu mọi người cùng nhau lừa mình thì sao?
Con người vốn nham hiểm nên phải đề phòng!
Tần Dương không đồng ý, Schleifer cũng không nhịn được, Tần Dương liền thay đổi sắc mặt, vài pháp sư khác cũng rất hóm hỉnh không ngừng đi theo Schleifer tham gia trò vui.
Họ thực sự tò mò về thế giới trong tâm trí của Tần Dương, nhưng họ không muốn làm mất lòng Tần Dương hơn nữa.
Mặc dù nhóm pháp sư của bọn họ có địa vị đặc biệt, nhưng phần lớn đều không phải là người tu hành, đắc tội với người như Tần Dương, để đến lúc Tần Dương thao túng lại họ thật ra rất đơn giản.
Điều này được cho là do xuất thân của Tần Dương, sư phụ của hắn có thể tùy tiện chiêu mộ sáu bảy chí tôn cường giả. Dù gia tộc Môn Kiệt không nói là không tìm được ai, nhưng họ cũng không dám dễ dàng xuất trận, nên ngay cả Phật Như Lai muốn "khai" tâm của Tần Dương ra xem bên trong là thứ gì, nhưng lại không dám mạo muội.
E rằng Schleifer đã bị đe dọa và dụ dỗ bởi một vài pháp sư khác có chút thế lực. Sau cùng, có một chí tôn cường giả tọa trấn từ gia tộc Môn Kiệt đang ở trên con tàu này. Tại đây lưới trời lồng lộng. Ai có thể chạy?
Nếu Schleifer động thủ mạnh mẽ, Tần Dương muốn ngăn cẩn cũng không được, nhưng bọn họ cũng không dám dùng sức mạnh, bởi vì bọn họ không chắc 100% rằng sau khi ra tay với Tần Dương thì hắn có thể quên chuyện này 100%. Rốt cuộc là Tần Dương có siêu phàm thực lực rất mạnh mẽ, nó đủ sức mạnh để chống lại thôi miên.
Nesu chỉ vì chuyện này mà lại đắc tội với Tần Dương, thì về sau Tần Dương nhất định sẽ báo thù gia tộc Môn Kiệt, việc này quả thực không thể thực hiện được!
Việc có ý định thôi miên đã bị cản lại, mặc dù Schleifer cười giải thích đây chỉ là một đề nghị và không ép buộc Tần Dương, nhưng mọi người đều biết rằng đây chắc chắn không phải là một đề nghị mang tính xây dựng đơn giản.
Tần Dương thản nhiên nở nụ cười, vẻ mặt bình tĩnh, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Chỉ cần không có chuyện gì khó chịu xảy ra, Tần Dương không vô cớ mà đi kết oán, dù sao hắn vẫn còn ở Nhân gian.
Mọi người ở lại thêm một ngày, tàu hàng liền trở về địa điểm xuất phát, Tần Dương hết sức thận trọng, an toàn trở về cảng.
Tư Đồ Hương đi cùng Lucian và Bruce tới đợi ở cảng, nhìn thấy Tần Dương an toàn trở về, Tư Đồ Hương cũng yên tâm, nhưng cô luôn lo lắng rằng gia tộc Môn Kiệt sẽ giở âm mưu và thủ đoạn để đối phó với Tần Dương.
Tần Dương không cùng Schleifer và những người khác trở về Los Angeles, mà bay thẳng về thủ đô.
Tần Dương để ba người họ cùng nhau ở trong khách sạn, nhưng anh lại lặng lẽ đến chỗ ở của Long Vương.
Đó là một vấn đề lớn. Trao đổi qua điện thoại rất dễ bị lộ. Trao đổi trực tiếp là cách tốt nhất.
Long Vương vốn đã chờ Tần Dương sẵn ở nhà, ông ta cũng rất coi trọng chuyện này.
"Tình hình như thế nào?"
Tần Dương bưng chén trà trước mặt lên, nhấp một ngụm trà, cười nói: "Tốt xấu gì thì cũng chờ tôi thưởng thức trà đã. Ông nóng lòng quá."
Long Vương liền tỏ ra hào hứng cười nhẹ: "Đồ tiểu tử, xem ra cậu đã đạt được điều gì đó."
Tần Dương nở nụ cười: “Cũng được một chút, nhưng nói thật là không thu được lớn… Vốn bị ngâm trong nước biển cả ngàn năm, lại ở trong khu vực có hải lưu tương đối nhanh, khó có thể còn sót lại chút gì. "
Long Vương cau mày: "Vậy cậu đang nói cái gì có thể có lợi?"
Tần Dương đặt cái hộp kéo ở trên bàn, mở ra: "Muốn nói đến việc tôi thu lại được cái gì, chính là..."
Chiếc hộp chứa mạng lưới kim loại của thư viện trường tồn hàng nghìn năm, cánh cửa vốn nặng nề không thể dời đi và không cách nào lấy nó ra khỏi mặt đất. Mọi người đã làm rất nhiều kệ trong thư viện, những chiếc kệ này có rất nhiều, vì vậy mỗi thuật sĩ tham gia cuộc thám hiểm đều được nhận một chiếc hộp, được coi như phần thưởng cho mọi người. Xét cho cùng, như tôi đã nói trước đây, ngoại trừ tai nạn thiết bị, mọi người đều được chia đều và những lưới kim loại này đương nhiên được tính là những thứ khác.
Long Vương ngạc nhiên nhặt một mảnh lên, kiểm tra cẩn thận và hỏi: "Nó được bảo quản rất tốt và tồn tại hàng ngàn năm. Trình độ thủ công của lớp phủ này thật ngoài sức tưởng tượng!"
Tần Dương gật đầu: "Đúng vậy, mỗi người trong số bảy người tham gia thám hiểm đều được giao một chiếc hộp. Có thể giao cho đơn vị nghiên cứu có liên quan. Nếu có thể nghiên cứu kỹ lưỡng loại thủ công này, tôi nghĩ chắc chắn sẽ có thể gửi cho ông một cái lớn để sử dụng. "
"Có vẻ như là có công dụng lớn!"
Long Vương hơi kích động: "Không ngờ trình độ thủ công của nền văn minh lục địa MU lại đạt đến trình độ cao như vậy, nếu có thể nghiên cứu ra, có thể coi là thành tựu lớn lần này."
Tần Dương không quan tâm lắm, nếu những thứ này có thể cải thiện một mặt công nghệ nào đó của Trung Quốc thì hắn sẽ hài lòng, về phần đổi lại cái gì hay đòi hỏi phần thưởng gì, hắn hoàn toàn không nghĩ tới.
Long Vương thở dài đem lưới kim loại bỏ vào lại, một lần nữa nhìn thẳng Tần Dương nói: "Thu được vật thực, tức là có được cả thứ phi vật chất. Nói đi xem nào, nếu cậu có thể cho tôi một chút ngạc nhiên. "
Tần Dương cười nói: "Một phần ký ức, là ký ức trước khi thành bị phá hủy, đó là cảnh chiến đấu giữa người Trái Đất và người Nossa. Tuy rằng tôi chỉ thấy được một chút ảo cảnh lướt qua, nhưng tôi chắc chắn rằng nó hẳn đã xảy ra trước đó .. "
Long Vương đột nhiên từ trên ghế đứng lên, kinh ngạc nhìn về phía Tần Dương: "Trận chiến giữa người Trái Đất và người Nossa?"
Tần Dương gật đầu: "Người Nossa là tên mà ông đã nói với tôi, mà người Trái Đất là cái tên mà bọn họ tự xưng, tức là chủng tộc mà ông nói với tôi chiến đấu với họ trên cùng một hành tinh với người Nosans có màu da xanh lam nhuộm đỏ máu, cao hơn ba mét, tai dài, trên đầu có sừng đen ... "
"Da xanh, tai dài và một cái sừng trên đầu?"
Long Vương đột nhiên kích động vươn tay nắm lấy cánh tay Tần Dương: "Đúng vậy, chính là bọn họ! Mau nói cho ta biết, ngươi đã nhìn thấy cái gì, có ký ức như thế nào?"