Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2089 - Chương 2100: Cậu Nhóc Này Quá Không Biết Xấu Hổ!

Chương 2100: Cậu nhóc này quá không biết xấu hổ!
 

Bề ngoài hơn ba mươi tuổi?

Một trăm tuổi?

Tần Dương thầm chậc lưỡi, chênh lệch ngoại hình và tuổi tác quá lớn. Nhưng nghĩ lại, cũng có người bình thường, tuổi 60 - 70 vẫn giữ gìn tốt vẻ bề ngoài như thanh niên hai mươi tuổi. Người tu hành tố chất thân thể cải thiện, việc bà ấy một trăm tuổi có vể bề ngoài hơn ba mươi tuổi là điều lý giải được.

"Lần này đoàn tham gia có nhiều người không?"

Long Vương mỉm cười: "Không nhiều, không quá mười người, nhưng cũng không ai dư thừa. Dù sao lần hội nghị này liên quan đến người Nossa, xem như tuyệt mật, người không có phận sự tuyệt đối không có khả năng tham gia. Cậu vốn cũng không có quyền tham dự, nhưng xét thấy năng lực xuất sắc của cậu, mới cho cậu tham gia. Một mặt khác, mặc dù cậu chưa tham gia bộ đội đặc chủng, cậu cũng đã một phần tham dự vào một số việc trong đó, cậu biết rất nhiều bí mật về người Nossa, cho nên không xem là người ngoài."

Tâm tình Tần Dương có mấy phần vi diệu, Thanh điệt kiếm, thám hiểm di tích. Đủ loại chuyện tình cờ cuốn Tần Dương vào những chuyện này. Bây giờ anh lại chuẩn bị tham gia hội nghị tranh giành quyền chiếm giữ sản phẩm công nghệ của người Nossa, anh sẽ càng hiểu thêm về người Nossa.

Chẳng lẽ đây là số mệnh của anh?

Không thể phủ nhận, Tần Dương từ phản kháng đến có chút hứng thú, hiện tại đã vô cùng tò mò. Từ tiếp xúc bị động đến chủ động tìm hiểu, ý nghĩ của anh đã có thay đổi lớn.

"Được rồi, tôi đang ở Kinh thành, có thể xuất phát bất cứ lúc nào."

Hai ngày sau, Tần Dương nhận được thông báo. Anh liền nhanh chóng đến nơi hẹn để gặp những người làm nhiệm vụ lần này.

Sau khi người phụ trách Chu Lạc xác nhận thân phận của Tần Dương, liền dẫn Tần Dương đến một gian phòng rộng rãi. Trong phòng có sáu bảy người đang ngồi, vừa uống trà vừa trò chuyện.

Tần Dương tiến vào, những người đang tán gẫu trong phòng đều quay lại, ánh mắt dò xét rơi trên người Tần Dương.

Chu Lạc cười giới thiệu: "Đây là Tần Dương, hẳn là mọi người đều biết... Tần Dương, còn hai người nữa chưa tới, cậu trò chuyện với mọi người đi."

"Được."

Sau khi Chu Lạc đi rồi, Tần Dương nhìn lướt qua những người ngồi trong phòng, khi lướt qua người phụ nữ duy nhất trong phòng, ánh mắt dừng lại chốc lát.

Người phụ nữ này khá trẻ, nước da trắng trẻo, tóc nhuộm màu đỏ tía rất đẹp, tóc uốn, khiến bà ấy trông rất trưởng thành và nữ tính.

Tần Dương thầm đánh giá, lẽ nào đây là tiền bối Mai Lạc Y?

Trẻ quá đi!

Đúng là nữ thần không tuổi.

"Chào mọi người, tôi là Tần Dương, rất hân hạnh được gặp mọi người..."

Tần Dương chào hỏi, hầu hết mọi người đều mỉm cười đáp lại.

"Tần Dương, tên cậu tôi nghe đến chai rồi, cuối cùng cũng gặp được người thật, nếu con gái bảo bối của tôi biết tôi ở cùng với cậu, nó phải ghen tị đến khóc..."

Một chú khoảng hơn bốn mươi tuổi đứng dậy, cười lớn vươn tay ra: "Tôi là Thạch Vân Sinh, đến từ Thạch gia Mạc Bắc. Con gái tôi là fan cứng của cậu, cực kỳ thích cậu. Đoán chừng vì cậu, ánh mắt của con bé cao hơn rất nhiều, sợ sau này con bé này khó tìm được người chồng vừa ý rồi..."

Lời của Thạch Vân Sanh làm mọi người trong phòng cười lớn.

Tần Dương bắt tay với ông ấy, khiêm tốn đáp: "Thầy Thạch nói đùa."

Thạch Vân Sinh cười nói: "Tôi không đùa đâu. Con gái tôi năm nay hai mươi ba, mới bắt đầu đi làm, nó rất ngưỡng mộ cậu. Nó xem tất cả bộ phim của cậu, còn xem đi xem lại, còn dán hình áp phích của cậu. Lát nữa chúng ta cùng chụp chung một tấm đi, cậu giúp tôi ký tên, tôi muốn tặng cho con gái tôi làm quà, con bé nhất định sẽ rất vui."

Tần Dương cũng bật cười: "Không thành vấn đề!"

Cuộc đối thoại kéo gần khoảng cách giữa hai người, Thạch Vân Sinh cười nói: "Chúng tôi đã trò chuyện một lúc rồi. Nào, lại đây, để tôi giới thiệu cho cậu, đây là Phó đoàn trưởng phái đoàn chúng ta, cũng là người tu hành đứng đầu của Hoa Hạ chúng ta, tiền bối Mai Lạc Y..."

Thực sự là bà ấy!

Tần Dương lễ phép chào hỏi: "Chào tiền bối Mai, trước đây tôi nghe nói ngài vẫn luôn trẻ trung, bây giờ gặp, ngài còn trẻ hơn trong tưởng tượng của tôi..."

Mai Lạc Y cười khúc khích: "Cậu nhóc này, miệng thật ngọt, khác với ấn tượng của tôi với cậu đấy."

Tần Dương không hề cảm thấy xấu hổ, cười nói: "Đây là lời thực lòng của tôi, tiền bối Mai, nếu được, không biết tiền bối Mai có thể dạy tôi thuật trú nhan của ngài không?"

Mai Lạc Y kinh ngạc hỏi: "Cậu là đàn ông, cần học phương pháp này là gì?"

Tần Dương cười hì hì nói: "Ta là người tu hành, thực lực không thấp, đoán rằng đến 70 80 tôi vẫn có thể giữ được bề ngoài như hiện tại. Nhưng là bạn gái của tôi, à, chính là vợ tương lai của tôi, cô ấy chỉ là một người bình thường. Tôi hy vọng cô ấy có thể ở bên tôi đến cuối cùng. Nhất là tôi hy vọng cô ấy có thể giữ được vẻ bề ngoài không bị lão hoá nhanh chóng theo thời gian. Bằng không với tính cách của cô ấy, sau này ở bên tôi, cô ấy nhất định sẽ rất khó chịu. Cho nên, tôi hy vọng tiền bối Mai có thể dạy lại thuật trú nhan cho vị hôn thê của tôi..."

Mai Lạc Y kinh ngạc nói: "Cậu nhóc này đúng là có lòng. Nhưng là mới gặp lần đầu, đã giơ tay đòi hỏi, da mặt cậu cũng không thường đâu?"

Tần Dương cười nói: "Cơ hội ở trước mặt phải tranh thủ bắt lấy. Mặt dày cũng không sao. Không phải người ta có câu da mặt mày mới ăn no sao. Lại nói, tiền bối Mai là người bao dung, ngài chắc chắn sẽ không giận."

Mai Lạc Y không khỏi bật cười, nụ cười xinh đẹp: "Ẩn môn của cậu truyền thừa thiên cổ, sưu tầm đủ loại kỳ công dị pháp, lẽ nào không có thuật trú nhan?"

"Có là có, nhưng hiệu quả không bằng thuật của tiền bối Mai."

Mọi người thấy Tần Dương và Mai Lạc Y nói chuyện cười đùa, lặng lẽ liếc nhau, họ khá ngạc nhiên, thậm chí có chút ghen tị.

Cậu nhóc này da mặt dày thật.

Vừa vào cửa đã đòi học thuật pháp của Mai Lạc Y, thái độ của Mai Lạc Y cũng thân mật với cậu ta. Nhưng mọi người biết, tính cách Mai Lạc Y không hề dễ gần... Rõ ràng là bị Tần Dương khen mà vui vẻ.

Cậu nhóc này, thật quá không biết xấu hổ!
Bình Luận (0)
Comment