Chương 2118: Cho anh thì anh cũng không dùng được
Tất cả mọi người đều tò mò nhìn Phòng Bân, không hiểu trang bị mà anh ta đang nói đến là gì, có quan hệ gì với Tần Dương.
Sau lưng Phòng Bân còn có mấy nhân viên nghiên cứu khác, mỗi người cầm một cái hộp trên tay.
Đám người Mai Lạc Y cũng giống như Tần Dương, đều là nhập doanh trại tạm thời, họ cũng không phải thành viên của Bàn Cổ. Vì vậy, họ cũng không biết Phòng Bân, nhưng những chiến binh từng trải như Hầu Vân Ba lại có biểu cảm rất kì lạ.
Đây có lẽ là lần đầu tiên Tần Dương vào Bàn Cổ, làm sao hắn lại có thể quen biết người đứng đầu của bộ phận nghiên cứu kỹ thuật của Bàn Cổ- Phòng Bân, hơn nữa quan hệ có vẻ rất tốt?
Trang bị?
Trang bị gì?
Tần Dương cũng hơi kinh ngạc, hôm qua anh ta mới nói với hắn chuyện này, hôm nay đã chuẩn bị xong trang bị rồi sao?
Hiệu suất làm việc của mấy người này nhanh quá.
Phòng Bân hoàn toàn không để những người khác vào mắt, giống như ở chỗ này chỉ có một mình Tần Dương, vẻ mặt anh ta vô cùng hưng phấn.
“Thử trước một chút, nếu phù hợp thì chúng ta tiến hành giám sát dữ liệu, nếu cảm thấy chỗ nào không phù hợp hoặc là khó chịu thì nói với tôi, tôi lập tức cho người điều chỉnh thông số và thay đổi thiết kế...”
Tần Dương kinh ngạc nhìn chiếc hộp trong tay Phòng Bân: “Trưởng khoa Phòng, hiệu suất làm việc của anh có phải là quá nhanh rồi không?”
Phòng Bân đắc ý giải thích: “Chúng tôi làm nghiên cứu phát minh Phi Thiên không biết bao nhiêu lần, hơn nữa còn dùng công nghệ máy tính kĩ thuật tiên tiến nhất. Chỉ là bởi vì người khác không thể sử dụng được nên chúng tôi mới giảm cấp bậc của nó. Nhưng cậu và những người khác không giống nhau, chúng tôi chỉ cần hơi sửa chữa một chút các tham số, sau đó căn cứ theo tình hình thực tế của cậu để làm một số điều chỉnh là có thể...”
Tần Dương giật mình, nếu như vậy thì còn được, dù sao cũng đã nghiên cứu phát minh từ rất lâu, chẳng qua là vì điều kiện thể chất không chịu nổi cho nên phải cắt xén một chút. Bây giờ nếu muốn khôi phục lại phiên bản hoàn hảo nhất cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Chứ nếu nói trước đây chỉ là ý tưởng, sau một đêm đã biến ý tưởng đó thành vật thật thì Tần Dương chắc chắn sẽ nghi ngờ về độ tin cậy của vật đó.
Phòng Bân mở chiếc hộp ra, bên trong là một bộ chiến giáp Phi Thiên màu đen, anh ta gọi Tần Dương: “Đến đây thử xem.”
Tần Dương cởi bộ Phi Thiên II của mình ra, Phòng Bân lập tức mang bộ chiến giáp Phi Thiên đến, Tần Dương phát hiện bộ giáp này có nhiều bộ phận hơn Phi Thiên II.
Hộp lõi của Phi Thiên II nằm ngay sát ngực, chỗ vị trí trái tim, hai đầu kim loại được cố định, kiếm cắm sau lưng. Còn bộ chiến giáp Phi Thiên này thì có một đai kim loại rất lớn ở thắt lưng, đai kim loại này liên kết với đai chữ X trước đó, tạo thành một vòng khép kín trên cơ thể.
Kích thước của nó đã được đo từ đầu nên rất vừa vặn với cơ thế, mặc dù là áo giáp kim loại nhưng lại không gây cảm giác nặng nề cho người tu hành.
Chiến giáp màu đen nhưng không xuất hiện phản quang, giống như màu đen mờ, màu này giúp áo giáp đỡ chói mắt. Nếu hành động trong đêm tối thì áo giáp sẽ không phản chiếu ánh sáng, dễ dàng hòa làm một với bóng đêm.
Phòng bân đích thân mặc bộ giáp này cho Tần Dương, người đứng bên cạnh nhìn hồi lâu, không nhịn được đặt câu hỏi.
“Khoa trưởng Phòng, đây là chiến giáp gì vậy? Tại sao trước đây chúng tôi chưa từng thấy nó? Đây là Phi Thiên III mới được phát minh sao?”
Phòng Bân trả lời mà không quay đầu nhìn lại: “Đây là Phi Thiên II, nhưng là Phi Thiên II đã được chỉnh sửa và cải tiến, Phi Thiên II phiên bản hoàn hảo nhất.”
Hầu Vân Ba mừng vỡ kêu lên: “Thế hệ mới của Phi Thiên à? Vậy khi nào thì chúng tôi có thể được đổi sang Phi Thiên thế hệ mới?”
Phòng Bân cuối cùng cũng chịu quay đầu nhìn Hầu Vân Ba, thờ ơ đáp: “Đây là chiến giáp Phi Thiên chế tạo riêng cho Tần Dương, độc nhất vô nhị. Các anh không thích hợp, cho dù có cho các anh thì thân thể các anh cũng không chịu nổi.”
Vẻ vui mừng trên mặt Hầu Vân Ba đông cứng lại: “Á, trưởng khoa Phòng, tôi biết tố chất thân thể của Tần Dương rất tốt, nhưng giữa chúng tôi chênh lệch khoảng cách lớn như vậy sao?”
Phòng Bân nhìn thấy dáng vẻ không phục của Hầu Vân Ba thì tức giận nói: “Nếu anh có thể mở cơ sở bánh răng thứ nhất của Phi Thiên II rồi chiến đấu trong ba tiếng đồng hồ, mở bánh răng thứ hai chiến đấu một giờ, mở bánh răng thứ ba chiến đấu năm phút mà không gây bất cứ tổn thương vĩnh viễn nào cho cơ thể thì tôi lập tức chế tạo riêng cho anh một chiến giáp Phi Thiên, chế tạo riêng cho anh!”
Sắc mặt Hầu Vân Ba đột nhiên thay đổi, anh ta theo bản năng quay đầu nhìn Tần Dương, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ và khó tin.
Sự thay đổi sắc mặt của anh ta không phải do giọng điệu của Phòng Bân. Phòng Bân là trưởng phòng kĩ thuật, chức vụ cao hơn Hầu Vân Ba. Không những thế, anh ta còn là kĩ sư trưởng của công trình nghiên cứu và phát triển Phi Thiên. Địa vị của anh ta rất cao, anh ta còn có thể đập bàn vỗ ghế khi nói chuyện với Bạch Phá Quân mà Bạch Phá Quân cũng không tức giận, người như thế có xấu tính một chút thì Hầu Vân Ba cũng không dám nói gì.
Điều khiến Hầu Vân Ba ngạc nhiên chính là số liệu mà Phòng Bân vừa nói. Anh ta biết rõ thời gian mà bản thân mình có thể cầm cự, nhưng thời gian đó so với Tần Dương thì không khác gì trên trời và dưới lòng đất, hoàn toàn không thể so sánh được...
Không chỉ riêng Hầu Vân Ba mà những chiến sĩ thâm niên khác cũng lập tức nhìn về phía Tần Dương, ánh mắt như nhìn thấy người trên trời.
Nhóm người bọn họ có thể cầm cự bao lâu?
Hai mươi phút?
Cho dù thể chất tốt hơn một chút thì cũng chắc chắn không thể nào vượt qua được ba mươi phút đồng hồ. Nếu vượt qua thời gian này thì sẽ tạo thành những thương tổn không thể cứu vãn. Thế nhưng thời gian của Tần Dương là bao lâu?
Ba giờ!
Không chỉ có thế, hầu như mọi người không ai dám mở bánh răng thứ hai, bởi vì mở bánh răng thứ hai cũng có nghĩa là đang lâm vào nguy hiểm, cần phải liều mạng. Mở bánh răng thứ hai thì cho dù cuối cùng thoát được nguy hiểm thì các cơ quan trong cơ thể cũng sẽ chịu tổn hại. Mở bánh răng thứ ba, đây không phải liều mạng nữa mà là trực tiếp mất mạng, lấy mạng đổi mạng!
Sau khi mở bánh răng thứ ba mà Tần Dương vẫn có thể kiên trì chiến đấu thêm năm phút đồng hồ mà không gây tổn thương vĩnh viễn nào cho cơ thế, tố chất thân thể đó phải mạnh như thế nào? Năng lực chữa trị của bản thân phải mạnh đến bao nhiêu?
Quả đúng là người hơn người, tố chất hơn tố chất!
Ban đầu, khi nghe Phòng Bân nói đích thân chế tạo một chiến giáp Phi Thiên cho Tần Dương thì những người xung quanh, đặc biệt là các chiến sĩ đều vô cùng ngưỡng mộ và ghen tị. Họ đã trải qua bao nhiêu trận chiến, biết rõ chiến giáp Phi Thiên quan trọng với bản thân đến mức nào, nếu như chức năng có thể mạnh hơn thì xác suất sống sót trên chiến trường càng cao hơn!
Làm gì có ai không muốn có áo giáp bọc thép, có năng lực mạnh mẽ hơn chứ?
Nhưng khi mọi người nghe được số liệu của Tần Dương thì lập tức không nói nên lời. Đúng vậy, thể chất thế này thì nhất định phải có chế độ đãi ngộ riêng, có trách thì trách bản thân không có được tố chất như vậy.
Đây không phải vấn đề có cho anh hay không, vấn đề là có cho anh thì anh cũng không dùng được.
Không gánh vác được mà vẫn cứ muốn dùng thì đó mới là đang muốn gây khó dễ cho cái mạng nhỏ của mình...
Mọi người lại nhìn về phía Tần Dương, ánh mắt khác lạ. Cho dù người có thực lực mạnh mẽ như Mai Lạc Y cũng chú ý đến Tần Dương Hơn.
Tần Dương mặc dù còn trẻ tuổi nhưng lại luôn mang đến cho mọi người những bất ngờ ngoài sức tưởng tượng.
Có thể khiến cho Phòng Bân tự mình chạy tới thiết kế chiến giáp cho thế này, chứng tỏ Bàn Cổ cũng rất quan tâm đến Tần Dương, không biết lựa chọn của Tần Dương thế nào?