Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2166 - Chương 2177: Lời Cảnh Báo Của Văn Ngạn Hầu

Chương 2177: Lời cảnh báo của Văn Ngạn Hầu
 

“Bố của cô?”

Tần Dương ánh mắt hơi kỳ lạ, và giọng nói của hắn cũng cao lên.

“Chà, tôi vẫn chưa quyết định, tôi muốn nghe lời ý kiến của cậu.”

Tần Dương vô thức hỏi, “Bố của cô nói gì trên điện thoại? "

" Có thể gặp mặt nói chuyện được không, nếu không thể xa nhà thì ... "

Tần Dương ngắt lời Văn Vũ Nghiên cười:" Năm mới, ở nhà chẳng có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ ra ngay, chúng ta gặp nhau ở đâu. "

Văn Vũ Nghiên có vẻ thở phào nhẹ nhõm:" Được rồi, tôi sẽ gửi địa điểm cho anh. "

Tần Dương nhận vị trí Văn Vũ Nghiên gửi là quán cà phê cách đó không xa.

Tần Dương kiểm tra thời gian, bữa tối vẫn còn sớm, đi ra ngoài một lát là kịp trở về đón bữa tối.

"Mẹ, con sẽ ra ngoài một chuyến."

La Thi Thiến ậm ừ, “ sẽ trở lại ăn tối chứ?"

"Có."

Tần Dương vừa đi tới cửa, tình cờ đụng phải Hàn Thanh Thanh, cô nhìn Tần Dương cầm chìa khóa xe đi ra ngoài, hơi kinh ngạc: "Là Có chuyện phải đi ra ngoài à? "

Tần Dương gật đầu:" Bố của Văn Vũ Nghiên gọi điện thoại cho họ. Nội dung vẫn chưa thể giải thích, nhưng chắc là đã gây rắc rối cho họ. Cô ấy muốn nghe lời ý kiến của tôi. "

Hàn Thanh Thanh nói một tiếng: "Đi đi, nếu có thể giúp được, hãy cố gắng hết sức."

"Được!"

Tần Dương lái xe đi ra ngoài, vừa tới quán cà phê liền dừng lại, đổ xe vào cẩn thận, Tần Dương vừa đi vào liền nhìn thấy Văn Vũ Nghiên vẫy tay chào.

Tần Dương bước tới, ngồi xuống đối diện với Văn Vũ Nghiên, nhìn Văn Vũ Nghiên sắc mặt cũng rất tốt.

Văn Vũ Nghiên đang mặc một chiếc áo len dệt kim dài đến mông. Chiếc áo khoác đã được cởi ra và treo bên cạnh cô ấy. Chiếc áo len màu đen làm lộ những đường cong tuyệt đẹp của cô ấy.

"Tôi hy vọng nó không làm phiền các hoạt động trong năm mới của cậu."

Tần Dương cười nói: "Có kế hoạch gì đâu, nói đúng ra là cậu đã cứu tôi, mẹ tôi là trêu chọc Daisy trong khi thúc giục tôi kết hôn và sinh con. "

Văn Vũ Nghiên nở một nụ cười hai phần trên khuôn mặt: "sao, cậu có kế hoạch chưa? "

Tần Dương lắc đầu: "Kế hoạch là sao? Thanh Thanh không phải đi công tác nước ngoài sao? Kết hôn sinh con, phải đợi mấy năm sau."

Văn Vũ Nghiên cười: "Mấy năm nữa, Dì có thể có cháu bế rồi!"

Tần Dương bất lực lắc đầu, không tiếp tục nói nữa, đợi nước được dọn lên, Tần Dương liền cắt ngang chủ đề: " Bố cô gọi khi nào, đã nói gì? "

Cuộc gọi được thực hiện vào ngày hôm qua, nhưng nội dung cuộc gọi có chút kỳ quái ... "

Văn Vũ Nghiên nhíu mày, điều này trông có chút u sầu, như thể có một tia sáng yếu ớt quẩn quanh thân thể của cô ấy..

Tần Dương khoát tay lên bàn, không chen ngang mà bình tĩnh nhìn Văn Vũ Nghiên, yên lặng chờ đợi.

"Ba tôi đột ngột gọi cho mẹ tôi, kể sau lần ông ấy đối phó với cậu thất bại chưa bao giờ liên lạc với chúng tôi, ngay cả việc bàn giao công ty cũng thông qua một công ty luật. "

" Mặc dù tôi biết rằng ông ấy đã phải bỏ chạy vì sự cố lộ diện, nhưng đã rất lâu rồi, vẫn chưa liên lạc với chúng tôi một lần nào, và ngay cả lần cuối cùng ông ấy cũng muốn gặp anh, trò chuyện với anh mặt đối mặt, nhưng không sẵn lòng gọi cho chúng tôi một cuộc điện thoại nào. "

" Hôm qua, mẹ tôi bất ngờ nhận được một cuộc gọi lạ từ nước ngoài. Cuộc gọi do bố tôi gọi. Ông ấy nhờ mẹ tôi đưa tôi rời Trung Quốc và đến Philippin để tìm ông ấy, ông ấy nói rằng nếu chúng tôi tiếp tục ở lại có thể là ngõ cụt, nếu chúng tôi đến Philippin thì dù có chuyện gì xảy ra, ông ấy cũng sẽ ở bên và có thể bảo vệ chúng tôi. "

Văn Vũ Nghiên có vẻ nghi ngờ rõ ràng trong giọng nói của mình:" Mẹ tôi đã trả lời cuộc gọi. Bà ấy nói rằng giọng điệu của bố tôi vô cùng kiên quyết, nói rằng chúng ta. Nếu chúng tôi tiếp tục ở lại trong nước, tính mạng của chúng tôi có thể gặp nguy hiểm, và không ai có thể giúp chúng tôi. "

" Mẹ tôi lúc đó khá tức giận, cho rằng sự nguy hiểm mà ông ấy nói là do tự ông ta gây ra để người khác trả thù gia đình mình, nhưng bố tôi đã phủ nhận điều đó, chứng tỏ rằng đó là một trong những điều này, chúng tôi không phải là những người duy nhất gặp rủi ro, và không liên quan gì đến ông ta. "

Thảm họa?

Mẹ và Văn Vũ Nghiên không phải là những người duy nhất gặp nguy hiểm?

không liên quan gì đến ông ta?

Ai đã gây ra thảm họa, và nó có liên quan đến ai?

Trong đầu Tần Dương vô thức nhảy ra một câu trả lời, và sau đó anh bị sốc.

Người Nossa?

Nếu Văn Vũ Nghiên nói rằng thảm họa là do Nossa gây ra, thì những lời này tương ứng với những gì ông ta nói, nhưng một vấn đề mới lại xảy ra.

Văn Ngạn Hầu àm sao biết người Nossa?

Ông ta luôn nói là không an toàn, là chỉ người nossa muốn tập kích Trung Hải, hoặc là khác? Nguồn gốc tin tức của ông ta là từ đâu?

Tần Dương không dám xem thường Văn Ngạn Hầu. Là một người bình thường, ông ta đã tạo ra một tổ chức sát thủ và kiểm soát rất nhiều cao thủ quyền lực.

Tần Dương hỏi: "Ông ta đã cẩn thận tiết lộ cái gọi là tai họa này là gì rồi sao?"

Văn Vũ Nghiên cười khổ lắc đầu: "Mẹ tôi khá tức giận. Bà ấy đã từng hỏi về thảm họa, nhưng ông ấy không nói về nó, chỉ nói rằng nếu chúng tôi đến Philipin, ông ấy sẽ bảo vệ chúng tôi cho dù có chuyện gì xảy ra, nhưng nếu chúng tôi ở lại Trung Hải, thì nếu thực sự xảy ra chuyện sẽ rất khó để anh ấy xử lý. ”

Tần Dương cảm thấy chuyện này không đúng, cho dù xảy ra chuyện gì, anh có năng lực bảo vệ bọn họ?

Ngay cả khi đối thủ là Nossa, cũng có khả năng bảo vệ họ khỏi bị tổn hại?

Ai có thể nhận được sự bảo vệ và tính mạng khỏi cuộc tấn công của người Nosans?

Niết bàn!

Đầu óc Tần Dương đột nhiên sáng tỏ, Văn Vũ Nghiên gia nhập Niết Bàn Cảnh sao?

Theo tính cách của Văn Ngạn Hầu điều này không phải là không thể, với việc thành thạo tổ chức sát thủ, dù có nhập Niết bàn thì ông ta cũng có thể dung hợp tốt.

Tần Dương suy nghĩ một chút rồi muốn hỏi: "Vậy kết quả cuộc thảo luận của cô với mẹ là như thế nào?"

Văn Vũ Nghiên có vẻ đau khổ: "Mẹ tôi và tôi ban đầu cả hai đều không tin điều này, Trung Hải có thể gặp phải những thảm họa gì? Hiện tại không có chiến tranh và động đất lại càng không thể. Chúng tôi nghĩ rằng chính cha tôi là người muốn chúng tôi đến với ông ấy, nên tôi cố tình nói như vậy thật kinh khủng. Buộc chúng tôi phải phục tùng. "

Tần Dương nói: “Cô và mẹ đã liên hệ với ông ta ngoài lần khác nữa không? "

" Vâng, sau khi mẹ tôi bàn bạc với tôi, tôi muốn hỏi lại ông ấy. Tôi đã theo dõi cuộc điện thoại đó, nhưng cuộc gọi này không còn nữa ... "

Tần Dương an ủi:" Ông ấy cũng vì sự an toàn của bản thân, hiện tại muốn bắt ông ta. Có rất nhiều người ... Lúc đầu cô nói không tin, sau đó tin rồi sao? "

Văn Vũ Nghiên nhẹ giọng nói," Mẹ tôi sau khi bình tĩnh lại và suy nghĩ một chút. Bà ấy hiểu tính khí của bố tôi. Ông ấy không nên là người báo tin này, nhưng chúng tôi không thể nghĩ đến bất kỳ thảm họa nào có thể gây nguy hiểm cho Trung Hải. "

Tần Dương mỉm cười và nói, "cô muốn tôi gúp cô đưa ra phán xét.”
Bình Luận (0)
Comment