Chương 2192: Thăm dò điên cuồng bên bờ vực của cái chết?
Đây là một mũi tên!
Mũi tên kim loại!
Công nghệ rèn đúc loại mũi tên kim loại này tương đối thô ráp, có thể nhìn ra bên trong nó vẫn còn chưa nhiều tạp chất, bề mặt cũng không bằng phẳng trơn nhắn.
“Đây có vẻ là sản phẩm chế tạo thủ công hoặc là sản phẩm của những xưởng đồ sắt nhỏ... Đây là thứ mà đội thám hiểm của ông tìm thấy trên hòn đảo kia?”
Tần Dương khẽ vuốt ve bề mặt thô ráp của mũi tên, ánh mắt trầm tư.
“Đúng vậy, chúng tôi tìm thấy xác của một quái thú to lớn đang thối rữa, thứ này tìm thấy trên đầu nó. Cán của mũi tên đã mục nát, lúc chúng tôi tháo ra thì đã gãy triệt để, chỉ còn lại cái này.”
Bồ Dương giải thích thêm: “Mũi tên này nhìn rất thô ráp, nhưng lực sát thương lại rất lớn!”
Ánh mắt Bồ Dương không che giấu sự kinh ngạc chút nào: “Con quái thú kia rất lớn, dài ít nhất ba bốn mét, cao hai mét. Nhưng khi gỡ mũi tên này ra thì chúng tôi phát hiện mũi tên này đã trực tiếp bắn xuyên qua hộp sọ của nó, con quái thú bị một mũi tên giết chết.”
“Chúng tôi kiểm tra xương cốt của nó, xương rất cứng, thế nên sức mạnh của mũi tên này vô cùng lớn, tốc độ cũng nhanh, cũng rất chuẩn xác. Chỉ một mũi tên xuyên thẳng qua đầu con quái thú, phá hủy não bộ của nó, gây ra tử vong.”
Tần Dương hiểu được ẩn ý trong câu nói của Bồ Dương, nghiêng người hỏi: “Ý của ông là người bắn mũi tên này không phải người bình thường?”
Bồ Dương gật đầu: “Nếu bọn họ là người như chúng ta thì chắc sẽ là kiểu người tu hành như cậu, tất nhiên là có thể có những tình huống khác nữa. Tóm lại là mọi thứ trên hòn đảo này vô cùng bí ẩn, chúng tôi cũng chỉ dám ở trên hòn đảo đó một chút chứ không dám xâm nhập vào quá sâu.”
Tần Dương đồng ý với quan điểm của Bồ Dương, tiếp tục hỏi: “Hòn đảo kia lớn thế nào?”
“Rất lớn, nhìn qua giống như không thấy biên giới. Nếu gọi là đảo thì tôi cảm thấy gọi là một lục địa nhỏ thì dễ hình dung hơn.”
Tần Dương tò mò: “Chẳng lẽ các ông không đi vòng quanh biển để xem nơi này rốt cuộc lớn như thế nào à?”
Bồ Dương cười khổ: “Chúng tôi cũng có dự định đó, nhưng mà khi đến gần hòn đảo đó thì không thể sử dụng thiết bị điện tử, tàu thủy lại gần cũng bị tắt máy. Ban đầu mọi người còn định thăm dò, nhưng sau khi tàu tắt máy thì mọi người cứ lênh đênh trên biển một thời gian, mãi về sau tàu mới có thể khôi phục lại. Lúc đó mọi người vội vàng tranh thủ lái đi chứ làm gì dám thăm dò nữa.”
Thăm dò điên cuồng bên bờ vực của cái chết?
Tần Dương cảm thấy suy nghĩ này vô cùng khôi hài, nhưng lại đúng với hành vi của bọn họ lúc đó.
“Điều này là do mọi người chuẩn bị không chu đáo, nếu có chuẩn bị thì muốn đo diện tích khu vực này là bao nhiêu cũng không phải chuyện khó khăn.”
Bồ Dương gật đầu: “Đúng vậy, chỉ cần có chuẩn bị thì cũng không tính là khó.”
Chuyện này rất đơn giản, dùng một số thiết bị điện tử có thể bay thăm dò trước, chỗ nào thiết bị đó rơi xuống thì đó là khu vực nguy hiểm, tránh chỗ đó ra là được.
“Ngoài mũi tên này có tìm được cái gì khác nữa không?”
Bồ Dương cau mày nói: “Ngoài ra, chúng tôi còn mang về một số thực vật kì lạ. Những loài thực vật này chúng ta đã nghĩ rằng tuyệt chủng nhưng trên hòn đảo đó lại có rất nhiều, cậu xem cái này...”
Tần Dương đi theo Bồ Dương, Bồ Dương lấy cho hắn xem một tiêu bản. Mặc dù Tần Dương không biết đó là gì nhưng khi nghe giải thích thì hắn đã hiểu rõ ràng.
Bồ Dương nói: “Không cần biết hòn đảo này có dấu chân con người hay không, nhưng có thể chắc chắn nó là một thế giới bị thất lạc, bên trên vẫn lưu trữ tất cả mọi thứ đặc biệt. Phải có lí do nào đó, chúng tôi tin rằng chỉ cần xâm nhập hòn đảo đó thì sẽ có thêm càng nhiều khám phá đáng ngạc nhiên.”
Tần Dương gật đầu, hắn đã nhìn thấy trứng khủng long và mũi tên, cũng đã nhìn thấy tiêu bản của những thực vật đã bị công bố tuyệt chủng. Mấu chốt là chuyện các thiết bị điện tử bị mất hiệu lực, những chuyện này chưa nói rõ ràng điều gì nhưng cũng đáng để Tần Dương đến hòn đảo đó một chuyến.
“Trong tay ông có nhiều đồ như vậy, nếu ông thông báo với thế giới bên ngoài thì chẳng phải có thể chứng minh hòn đảo đó có tồn tại sao? Sao ông lại không công khai?”
Bồ Dương lắc đầu: “Không, tất nhiên tôi muốn nổi tiếng, muốn ghi tên vào sử sách, nhưng dù sao tôi cũng là một học giả. Tôi tìm ra nó, nghiên cứu nó, hiểu rõ nó, đây là niềm vui của tôi. Tôi hao hết tâm tư tìm ra hòn đảo này thì đương nhiên cũng hi vọng được nghiên cứu nó trước khi nó bị người ngoài can thiệp. Chí ít trong thởi điểm này thì nó chỉ thuộc về một mình tôi chứ không phải toàn nhân loại. Chờ tôi nghiên cứu xong rồi mới công bố chẳng phải sẽ càng tốt sao? Nếu bây giờ công bố thì thực ra tôi cũng chẳng chiếm được bao nhiêu mà còn mất đi rất nhiều vui thú.”
Tần Dương hiểu điều này. Các học giả đều có một loại cố chấp, đó là tinh thần nghiên cứu. Cũng dựa vào tinh thần này mà họ mới đạt được thành công, có thể thúc đẩy sự phát triển và tiến bộ của xã hội.
“Được, sau khi nhìn thấy những bằng chứng mà ông đưa ra và nghe những lời ông nói, tôi tin tưởng ông. Bây giờ nói về chuyện hợp tác của chúng ta, khi nào thì ông muốn đi thám hiểm lần nữa?”
Hai mắt Bồ Dương sáng lên, mừng rỡ nói: “Điều này tùy thuộc vào thời gian thành lập đội ngũ người tu hành của anh. Vật dụng tôi cần chuẩn bị không quá nhiều, dù sao bên đó cũng không dùng được thiết bị điện tử nên muốn có tư liệu nghiên cứu là không thể. Chúng ta phải đi trực tiếp, nhìn tận mắt, khám phá cụ thể. Sau khi hiểu rõ những thứ bên trong thì chúng tôi sẽ lập kế hoạch tương lai.”
Tần Dương suy nghĩ một chút, tiểu đội Kỳ Tích lúc nào cũng có thể tập hợp được, nhưng hắn cần phải hỏi ý kiến Bạch Phá Quân một chút. Nhiệm vụ thăm dò này không thấp, không biết Bạch Phá Quân có phái thêm người đi tham gia cùng hay không.
“Vậy được, tôi trở về sẽ liên lạc với ông, chắc mấy ngày nữa vì bên này tôi vẫn còn chút chuyện. Như vậy đi, khoảng một tuần sau chúng ta xuất phát, được không?”
Bồ Dương gật đầu: “Được, tôi sẽ chuẩn bị một vài đồ vật liên quan, một tuần sau chúng ta xuất phát, anh nhớ dặn bạn bè của mình chuẩn bị hộ chiếu.”
Tần Dương cười: “Ông yên tâm, chuẩn bị xong rồi, đi đâu cũng được, không cần lo lắng vấn đề visa.”
Trước đó Tần Dương là đặc công, đi đâu cũng phải che giấu thân phận, nhưng bây giờ hắn đã gia nhập Bàn Cổ, trở thành một chiến sĩ Thâm Lam, đương nhiên có thể tìm một lí do sau đó mang theo Phi Thiên tham gia hành động. Nhưng chỉ là sau hoạt động này, dù kết quả ra sao thì giáo sư Bồ Dương sẽ phải kí một thỏa thuận bảo mật.
Ai bảo ông ta tìm hắn để hợp tác cơ chứ?
Đối mặt với một nơi mà mình không biết, nhóm người Tần Dương đương nhiên sẽ vũ trang đầy đủ, làm sao có thể không mang Phi Thiên được?
Sau khi nhìn thấy chiến giáp Phi Thiên, chẳng lẽ Bồ Dương có thể giả vờ như không nhìn thấy gì à?