Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2258 - Chương 2269: Kế Hoạch Lớn

Chương 2269: Kế hoạch lớn
 

Tần Dương lúc ấy cũng không đeo mặt nạ, gương mặt của hắn cũng bị cái người quản gia nhìn như gì cũng biết kia sờ mó một trận, biến thành một người hoàn toàn khác.

Samuel mỗi ngày đều cùng quản gia đi ra ngoài, nhưng lại không đưa Tần Dương đi theo, Tần Dương cũng không biết bọn họ rốt cuộc là đi đâu.

“Thăm do tìn tức.”

Đây là câu trả lời của Samuel với Tần Dương.

Tần Dương cũng không định hỏi kỹ quá, chỉ chờ đợi.

Lúc ở đây, hắn đã hoàn toàn hiểu được bản thân hắn đang ở chỗ nào rồi, đây là thành phố Narias ở Châu Phi, thành phố này là thủ đô của đất nước nhỏ bé này.

Vị trí của Narias rất kém, trong đất nước này, đa số là các hoang mạc và sa mạc Gobi, không thích hợp cho trồng cây nông nghiệp, mà ở đây có lượng mưa rất ít, dường như sự sống ở đây đang chết dần.

Những người mà Samuel đang đợi sẽ đi đến cái thành phố nhỏ ở sa mạc này?

Tần Dương cứ cảm thấy chuyện này có thể không đơn giản như những gì hắn nghĩ, nhưng hắn vẫn cứ đợi.

Đợi ai, đợi đến lúc nào, hắn hoàn toàn không biết.

Đã đợi được 10 ngày, mặc dù Samuel không nói gì, nhưng Tần Dương có thể cảm nhận được vài phần lo lắng trên người ông ta.

Là đã xảy ra chyện gì đó ngoài dự kiến hay sao?

Ngay lúc Tần Dương đang nghĩ ngợi, sáng sớm hôm sau Samuel lại đi ra ngoài, ngay lúc Tần Dương đang giải quyết bữa trưa của mình, hắn nhận được điện thoại của Samuel, giọng điệu đầy hưng phấn không che giấu được.

“Bull sẽ quay lại đón ngươi, mau đến đây đi.”

“Được rồi!”

Tần Dương dù có chút giật mình, nhanh chóng ăn nốt phần thức ăn còn lại của hắn vào trong bụng, sau đó nhận được điện thoại của quản gía Bull gọi đến.

Bull lái một chiếc xe đi trên sa mạc lạ lẫm,chiếc xe này rất đắt tiền, có thể đi được trên sa mạc như bay, mà còn có khả năng chịu tải lớn.

Mấy ngày trước lúc đến đây, Tần Dương không hề nhìn thấy chiếc xe như này.

Tần Dương lên xe, chiếc xe chạy ra ngoài thành phố đem theo một lớp khói bụi mù mịt phía sau.

“Chúng ta ra ngoài thành phố?”

“Đúng vậy.”

Bull quý trọng lời nói như vàng, tập trung lái xe.

Khoảng nửa tiếng sau, chiếc xe đi qua một ngọn đồi vắng, quang cảnh phía trước đột nhiên sáng ngời.

Tần Dương nhìn thấy ngay Samuel đang ngồi thoái mái trên đầu xe sa mạc, một giây sau đó máu chảy trên xe, đầu xe nát bét, thi thể quỳ dưới đất làm cho hắn ngạc nhiên ngơ ra.

Đây là một đoàn xe xa mạc nhỏ gồn 5 chiếc xe tạo thành, người trong đội ít cũng phải có hơn 10 người, nhưng hiện tại phần lớn của thành viên đoàn xe này đã bị biến thành xác chết, thậm chí đẫm máu và không còn nguyên vẹn.

Cảnh tượng tàn nhẫn, Tần Dương cau mày, nhẹ giọng nói: “Mấy tên này là?”

“Người của Niết Bàn.”

Bull lại trả lời Tần Dương rất ngắn gọn súc tích, điều này khiến trái tim đang treo lơ lửng của Tần Dương rơi lại xuống.

Người của Niết Bàn, chết không đáng tiếc, chết là tốt!

Tần Dương đồng tình, nhưng tuyệt đối sẽ không đối đầu với cái nhóm người điên cuồng thô bạo Niết Bàn, còn chưa kế Niết Bàn luôn muốn giết hắn.

Đoạn thời gian này Tần Dương ở bên cạnh Samuel cũng đã hiểu không ít chuyện về danh sách tiêu diệt, danh sách tiêu diệt là một danh sách mà nội bộ Niết Bàn ban ra, đối với tất cả những thành viên, giết được mỗi một cái tên trong danh sách tiêu diệt đều có thưởng, không cần biết là ai, chỉ cần giết được người có tên là được thưởng.

Niết Bàn là một tổ chức mạnh mẽ, trong đó có vô số cao thủ, cho nên mấy người trong danh sách tiêu diệt, rất nhanh những cái tên dần biến mất, đây lại đại diện cho việc người có tên đã bị giết, biến mất khỏi thế gian.

Có 50 cái tên trong danh sách tiêu diệt, theo độ khó, dựa vào mức độ quan trọng mà xắp xếp, Tần Dương đã tăng bậc lên, vị trí trong danh sách tiêu diệt là thứ 28, đã là một người có vị trí rất cao, là một cái tên thu hút nhiều người.

Tần Dương hiểu một chút, trong cái danh sách tiêu diệt này, có thể không phải là người tu hành mạnh mẽ, cũng có thể là những người có sức ảnh hưởng đến Niết Bàn, ví dụ như Bạch Phá Quân.

Bạc Phá Quân là đoàn trưởng của Bàn Cổ, đối với các chiến sĩ Thâm Lam của Hoa Hạ có ý nghĩa rất quan trọng, mà Bạch Phá Quân luôn là người đề ra chủ trương thâm nhập sâu vào và tiêu diệt Niết Bàn, không buông tha cho ai bất cứ cơ hội nào, đối với đám người này, Niết Bàn tất nhiên muốn giết, chỉ là Bạch Phá Quân là cường giả chí tôn, mà lúc nào cũng ở trong quân doanh.

Giết Bạch Phá Quân, làm gì mà dễ?

“Đến đây, tra hỏi tên này đi, hỏi hắn,căn cứ của bọn hắn ở đâu trong cái sa mạc này, sao mà định vị được, làm sao để đi vào, có những người như nào ở trong đó….”

Tần Dương trợn tròn mắt, căn cứ trong sa mạc?

Samuel nhìn biếu hiện của Tần Dương biết được trong lòng hắn đang nghĩ gì: “Trong cái sa mạc này có một căn cứ bí mật của Niết Bàn, mà căn cứ này còn là căn cứ quan trọng nhất với bọn chúng, mức độ quan trọng của căn cứ này không hề nhỏ với bọn chúng, mục tiêu của chúng ta lần này là tìm được căn cứ đó.”

Tần Dương bừng tỉnh, nhìn Samuel với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Qủa nhiên là tàn nhẫn và lợi hại, lúc ra tay là ra tay ngay vào căn cứ quan trọng của Niết Bàn, đúng là một cánh tay lớn, có điều Tần Dương cũng không ngờ đến Niết Bàn lại giấu căn cứ bí mật cảu mình ở nơi sa mạc rộng lớn này.

Tần Dương đi đến trước mặt Samuel, đang nằm đó là một ông già tầm 50 tuổi, trong ánh mắt đầy vẻ sợ hãi kinh ngạc.

Bọn họ hành động vốn là hành động bí mật, mà những người trong đội cũng rất mạnh, đừng coi thường mười mấy người, thế cũng đủ để di chuyển dễ dàng trên vùng đất này, cho dù có gặp phải xe quân đội, bọn họ cũng có thể nhẹ nhàng giải quyết đối phương, nhưng ngay lúc Samuel xuất hiện, những những người có thực lực mạnh dưới ông ta không đủ để ngăn được Samuel mà dần dần mất mạng.

Ông già đó có tần nhìn, đã nhìn được thực lực của Samuel từ những cú đánh của Samuel,ông ta muốn hỏi Samuel là ai, nhưng Samuel căn bản không cho ông ta cơ hội nói chuyện, trực tiếp đánh mất năng lực hành động của ông ta.

Samuel không muốn cùng ông ta nói chuyện, vì với trạng thái của ông ta bây giờ mà nói chuyện, Samuel không tin được lấy một câu.

Mà người có thể ngồi lên địa vị như ông ta, đều là những phân tử cốt lõi của Niết Bàn, chết cũng trung thành, chỉ cần có cơ hội tự sát, bọn họ sẽ không do dự mà tự sát, không để cho người khác có cơ hội thẩm vấn.

Đây cũng là lý do mà Samuel muốn gọi Tần Dương đến đây để giúp, chỉ ở trạng thái thôi niêm, Samuel mới tin những gì đối phương nói.

Mặc dù cách này cũng không đáng tin đến 100%, nhưng ít nhất nó đáng tin hơn những gì mà ông ta sẽ nói vớ vẩn.

“Bắt đầu đi.”

Tần Dương đi đến trước mặt ông già kia, ngồi với tư thế dễ chịu nhất, ổn định lại thì quay đầu nhìn về phía ông già kia, hai mắt đã đen như mực, sức mạnh tinh thần dâng lên như thủy triều, tức thì, như một viên đạn tinh thần bắn sâu váo ý trí của ông già kia.

Thực lực ông già kia cũng rất mạnh, ý chí cũng rất mạnh, nhưng dưới tình trạng không có sức phản kháng, bị Tần Dương chấn động bằng viên đạn tinh thàn phá vỡ phòng ngự, đôi mắt đen như mắt quỷ thần, lập tức bắt được tâm thần cảu ông già kia.
Bình Luận (0)
Comment