Chương 2311: Không thể để cho anh ta tiếp tục phát triển nữa!
Phoebe, một dinh thự.
Văn Ngạn Hầu đang ở trong hoa viên luyện quyền, thân ảnh như điện, nắm đấm nhanh như gió, lúc luyện tập mạnh mẽ như hổ xuống núi, khí tức bức ép người.
Văn Ngạn Hầu tung ra một loạt cú đấm, sau đó di chyển người sang bên cạnh, nơi có một hàng đá granit cứng đã được đặt ở đó từ sớm.
Ông ta đấm hết đầm này đến đấm khác, nắm đấm ở khắp mọi nơi, toàn bộ đá granit đều vỡ ra, một khối đá granit bay lên trời, ông ta nhún chân bay lên, đá qua một cái.
“Bùm.”
Khối đá granit vỡ vụn ra khắp nơi, bụi bay tứ phía, Văn Ngạn Hầu ngã xuống đất, toàn thân phát ra ánh sáng màu kim loại nhạt nhạt, mồ hôi tuôn ra, như nước chảy trên tấm kim loại, có một cảm giác khiến người ta kinh ngạc.
Văn Ngạn Hầu đứng thẳng người lại, nhìn đống đá granit vỡ vụn từng tấm, vừa ý gật đầu.
Ông ta đi đến chiếc nghế ở bên cạnh, lấy khăn, lau mồ hôi trên mặt, sau đó vắt khăn lên người, ngồi lên nghế, uống một hớp lớn đồ uống đặt ở bên cạnh.
Lúc này đây Văn Ngạn Hầu đã không còn giống như trước đây nữa rồi, Văn Ngạn Hầu trước đây thấp lùn, bụng có hơi xệ, có bộ dàng điển hình của đàn ông trung niên có phúc khí, còn bây giờ mặc dù Văn Ngạn Hầu không có gì thay đổi lắm về chiều cao, nhưng người ông ta đã có sự thay đổi nhiều rồi.
Số mỡ thừa trên cơ thể đã không còn thấy nữa rồi, cơ bắp cũng nổi rõ lên, Văn Ngạn Hầu vốn là người trên người, thời gian lâu cũng vẫn đem theo dáng dấp uy nghiêm của một cao thủ, nay mặt đã gầy đi rồi, thân hình cũng cân đối, cái khí chất đó lại càng rõ hơn, càng trở nên uy nghiêm hơn trước.
Văn Ngạn Hầu rất vừa ý với bản thân ông ta bây giờ, mặc dù đã ra nước ngoài tự tạo dựng sự nghiệp, nhưng ông ta bây giờ có cuộc sống như một hoàng đế, quan trọng hơn ông ta có cơ hội tu hành phổ thân, để trở thành một người tu hành đại thành cảnh.
Mặc dù quá trình rất vất vả, mệt mỏi, nhưng cuối cùng kết quả làm người ta rất vừa ý, ông ta vốn có tính cách ngang ngược đầy dã tâm, chỉ cần thu lại được đủ, trả giá, đau đớn có là gì, ông ta đều có thể chịu đựng được.
Thời tiết ở Phoebe lúc này khá ấm áp, ông ta không mặc áo, để ngực tràn ngồi trên ghế , cầm điện thoại ở bên cạnh.
Ông ta rất biết tận hưởng cảm giác này.
Ngón tay của Văn Ngạn Hầu ngưng lại, đưa điện thoại đến gần nhìn, cẩn thận nhìn kỹ một lúc, gương mặt đầy kinh ngạc.
“Cái tên nhóc này đã đến thông thần….”
Văn Ngạn Hầu lại kéo đến một tin tức quan tâm mới, cuối cùng chắc chắn sự việc, thật sự là thật, không phải người quản lý đăng sai.
Văn Ngạn Hầu từ sau khi ra nước ngoài, đã thấy Tần Dương cứu Văn Vũ Nghiên, Văn Ngạn Hầu không có ý thù địch gì với Tần Dương, còn có vài phần khen ngợi, sau đó hai người ngồi thuyền một lúc, đã giải quyết hết mọi thù hận.
Mặc dù không nói hóa thù thành bạn, nhưng hai người cũng không còn là kẻ thù nữa.
Hôm nay Văn Ngạn Hầu thấy Tần Dương trẻ tuổi mà đã vào đến thông thần phổ thân, Văn Ngạn Hầu có vài phần ngưỡng mộ trong lòng, đồng thời cũng có vài phầ nghen tỵ.
Ông ta trước đó đã dùng trăm phương ngàn cách tính toán để ngăn cản Tần Dương và con gái ông ta đến với nhau, bây giờ nghĩ lại có vài phần hối hận, tất nhiên ông ta có chút xấu xa độc ác,ông ta còn có ý gì khác với cả vợ của ông ta ấy, nhưng ông ta lại toàn tâm toàn ý với con gái ông ta, là như vậy đó, lúc đó ông ta đi, cũng không đem theo một thứ gì cả mà đồ đạc để lại hết cho Văn Vũ Nghiêm.
Là một người cha, mặc dù chuyện con gái yêu đương hay kết hôn, cứ có cảm giác như cây cải tốt lại ném cho heo ăn, nhưng tận trong lòng, ai mà không hi vọng con gái của mình tìm được một người chồng ưu tú cơ chứ?
Tần Dương mặc dù đủ ưu tú, chưa nói sự nghiệp củ hắn có bao nhiêu tiền, dù sao nhà họ Văn cũng không thiếu tiền, nói trắng ra về mặt tu hành của Tần Dương, càng đủ để bảo vệ Văn Vũ Nghiêm, với những gì Văn Ngạn Hầu biết, bây giờ những người vệ sĩ sống ở nhà họ Tần có ít nhất một chí tôn, bốn siêu phàm.
Ai mà có thể khiến chí tôn làm vệ sĩ?
Tần Dương có thể!
Trong lòng tiếc nuối, Văn Ngạn Hầu đột nhiên nghĩ đến một chuyện khác, không kìm được mà cau mày lại.
Ông ta hiện đang là người quản lý công việc của Niết Bàn, ông ta có một niềm tin tín nhiệm với Niết Bàn, ông ta nhìn thấy sự mạnh mẽ của Niết Bàn có thể đủ để cho ông ta thăng cấp thành người tu hành phổ thăng.
Là một người quản lý công việc, quyền lực cũng khá lớn, ông ta cũng có con đường tin tức riêng, ông ta biết căn cứ lãnh đạo của Niết Bàn bị tấn công, cũng biết căn cứ bí mật ở Thái Lan bị Tần Dương và Mai Lạc Y tiêu diệt, càng biết rõ hơn Tần Dương đã có tên ở danh sách tiêu diệt.
Với tin tức ngày hôm nay xuất hiện, sợ là xếp hạng của Tần Dương trên danh sách tiêu diệt lại được nâng lên rồi, cao thủ nhất định không ngồi yên không quan tâm đến mà đợi Tần Dương phát triển mạnh mẽ hơn sao?
Tần Dương mới có 25 tuổi, đã là thông thần, mà hắn còn là kẻ thù của Niết Bàn, hắn càng mạnh, sau này càng gây tổn hại lớn hơn cho Niết Bàn, sợ là cao thủ của Niết Bàn sau khi biết tin này lập tức sẽ ra tay với Tần Dương ngay.
Tên nhóc này còn chạy đến thế vận hội làm mưa làm gió….ông ta có nên nhắc nhở hắn một chút không nhỉ?
Vẫn là im lặng xem tin tức sao đã, nếu như có thể nói, thì nhắc nhở hắn chút, coi như đó là báo đáp cho việc hắn cứu con gái ông ta.
………
Italia, hòn đảo bí mật
Thủ lĩnh Niết Bàn cũng đã xem được tin tức này, chiếc mặt nạ đã che giấu đi biểu cảm trên gương mặt hắn ta, nhưng từ ánh mắt hắn ta có thể thấy sự trầm trọng.
Hắn ta đặt ipad trên tay xuống, suy nghĩ, nhấn nút trên bàn.
Rất nhanh, cửa mở ra, một người đàn ông mặc đồ vest đi đến, cung kính cúi người nói: “Ngài có gì dặn dò?”
Thủ lĩnh Niết Bàn trầm giọng nói: “Tần Dương tham gia thế vận hội, hắn cũng đã tiến vào thông thần cảnh.”
Ánh mắt người đàn ông mặc vest kinh ngạc: “Dựa theo những gì chúng tôi điều tra hắn trước kia, thực lực của hắn là giữa siêu phàm sơ cấp và trung cấp, sao mà trong thời gian ngắn lại đột phá thông thần?”
Thủ lĩnh Niết Bàn lạnh lùng cưới nói: “Chúng ta có đủ khả năng và phương pháp để giúp người khác đột phá, người khác cũng tất nhin có cách, tên nhóc đó giờ đã tham gia vào Bàn Cổ, là vũ khí quan trọng của Bạch Phá Quân,theo thời gian, sẽ là thảm hạo.”
Người đàn ông mặc đồ vest trầm giọng nói: “Vậy bây giờ tôi đi thu xếp, điều chỉnh lại tên của hắn trên danh sách tiêu diệt, thêm phần thưởng vào được không?”
Thủ lĩnh Niết Bàn nhẹ nhàng gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu: “Không! Không thể cho hắn thêm thời gian để phá triển nữa, tên nhóc này mạnh mẽ và phát triển nhanh như tên lửa, có thể sẽ thành cường giả chí tôn trẻ nhất trong lịch sử, lúc đó thì khó mà giết được hắn lắm.”
Người đàn ông mặc vest biểu thị:” Chúng ta có cần cử một đội chấp pháp không?”
Thủ lính Niết Bàn im lặng một lúc, tay khẽ ngõ lên bàn: “Đội chấp pháp có thể không thu phục được hắn. Cố Hoan nhất đính sẽ ra tay được, nhưng tính cách ông ta kiêu ngạo, tuyệt đối sẽ không ra tay với một tên vãn bối đâu….đúng rồi, trưởng lão Augustus trước kia có vài lần xung đột với Tần Dương đúng không?”
Người đàn ông mặc vest gật đầu: “Đúng vậy, Augustus có ra tay với Tần Dương, nhưng bị cương giả chí tôn bên cạnh hắn cướp lại về, lại còn giết hai cấp dưới thông thần….”
Thủ lính Niết Bàn tăng thêm lực gõ ngón tay lên bàn: “Được rồi, để Augustus đi xử lý chuyện này đi, nếu như ông ta không giết được Tần Dương thì đừng làm trưởng lão nữa!”