Chương 2320: Lần này cậu không trốn được đâu!
Triệu Thanh Long và Vân Bạch Linh đều biết chuyện Tần Dương tu luyện kép, thế nên sự cảm thán của bọn họ không giống những người khác.
Năng lực bộc phát thuần túy là ưu điểm của người tu hành luyện thể, nói như vậy cũng không sai. Nếu như Tần Dương không luyện thể thì trong lần tập kích quái thú dẫn đến cơ thể bị biến dị đó, hắn sẽ không có khả năng nâng được mức tạ này.
Sắc mặt Vân Bạch Linh cũng không che giấu được tia sợ hãi và thán phục: “Đó là anh ấy vẫn còn chưa kích hoạt tiềm lực, nếu như kích hoạt thì chỉ sợ thành tích còn cao hơn.”
Triệu Thanh Long lắc đầu, vẻ mặt phức tạp: “Chỉ cần thế mà anh ta đã có thể phá được kỉ lục của ba cấp thông thần, coi như chừa cho người ta con đường sống. Hơn nữa, phía sau anh ta vẫn còn mười bảy hạng mục nữa cần so tài đấy.”
Khóe miệng Vân Bạch Linh khẽ cong lên: “Anh ấy nói muốn gây sự, lần này đúng là muốn làm lớn chuyện thật rồi. Hạng mục thứ nhất đã thế này thì các hạng mục phía sau chắc có nhiều trò hay để xem lắm.”
Triệu Thanh Long đột nhiên bật cười: “Tên này chính là một chiếc gậy chọc bánh xe. Không phải nói xấu, nhưng tôi luôn có cảm giác cái tên này đi đến đâu thì sẽ gây sự ở đó, có thể đổi mới tư duy cố định của người khác, phá vỡ những chuyện không có khả năng, biến mọi chuyện đi theo một hướng khác...”
Vân Bạch Linh trêu chọc nói: “Sau này sẽ không có một cái tiêu chuẩn gọi là tiêu chuẩn Tần Dương chứ?”
Triệu Thanh Long cười ha ha, cảm thấy may mắn: “May mà tên này đã thăng cấp thành thông thần, nếu không chúng ta cùng một tổ với anh ta thì có mà đi theo sau anh ta hít bụi. Nói theo cách của dân đua xe thì có nghĩa là đến cả đèn xe cũng không nhìn thấy.”
Vân Bạch Linh không trả lời, ánh mắt nhìn về phía Tần Dương như sáng lên hai phần.
Đoan Mộc Phong tự mình đi tới sân khấu đón Tần Dương, hưng phấn vỗ vai Tần Dương một cái: “Tôi quả nhiên không nhìn nhầm cậu, từ lúc bắt đầu cậu đã cho chúng tôi một ngạc nhiên vô cùng.”
Tần Dương cười ha ha, khiêm tốn nói: “May mắn thôi, suýt chút nữa đã không nâng lên được.”
Đoan Mộc Phong thấy Tần Dương khiêm tốn thế thì rất hài lòng: “Cậu lúc nào cũng khiêm tốn, không hổ là truyền nhân của Ẩn Môn, trò giỏi hơn thầy. Sư phụ cậu quá vô danh, bây giờ thời đại khác trước rồi, mọi người cũng đã bắt đầu chấp nhận người tu hành, cậu đừng nên học theo sư phụ cậu.”
Đoan Mộc Phong và Mạc Vũ có quan hệ rất tốt nên có thể thản nhiên nói Mạc Vũ như vậy, Tần Dương cũng không phản cảm, mỉm cười nói: “Tôi đã phách lối so với sư phụ tôi lắm rồi, toàn bộ Hoa Hạ không có mấy người nổi tiếng như tôi đâu...”
Đoan Mộc Phong bị lời nói của Tần Dương làm cho bật cười: “Tên nhóc này, ha ha, mà cậu nói thế cũng đúng, cậu là idol quốc dân, sau lần thi Olympic này, chắc chắn cậu không chỉ nổi tiếng trong nước mà còn nổi tiếng ở cả nước ngoài nữa.”
Tần Dương mỉm cười: “Thế thì có thể quảng cáo cho sư môn của chúng tôi. Hiện nay các đại môn phái đều đang tuyên truyền, chiêu mộ đệ tử, mở rộng sức ảnh hưởng. Ẩn Môn chúng tôi nhất mạch đơn truyền, có quá ít người, dù sao cũng nên thu nhận thêm vài người nữa.
Ánh mắt Đoan Mộc Phong sáng lên: “Sư môn của cậu chuẩn bị thay đổi truyền thống nhất mạch đơn truyền sao?”
Tần Dương cười: “Không phải anh cũng vừa mới nói đó sao? Thời đại thay đổi rồi, chúng ta cũng không cần phải che giấu nữa, thu thêm nhiều đệ tử có thiên phú thì có thể làm sư môn rạng rỡ phát triển.”
Đoan Mộc Phong cười: “Ý kiến hay đấy, trước đó tôi còn nói chuyện với sư phụ cậu, nhất mạch đơn truyền tất nhiên cũng có chỗ tốt, có thể bồi dưỡng một cách tối ưu nhất. Nhưng nếu như gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, vậy thì chẳng phải cơ nghiệp đoạn tuyệt rồi sao? Muốn bồi dưỡng lại cũng mất không ít thời gian.”
Tần Dương gật đầu: “Đúng là có nhược điểm này.”
Đoan Mộc Phong tán thưởng nhìn Tần Dương: “Cậu tuổi còn trẻ mà đã có thể đạt tới thực lực cao như thế, trong giới tu hành có thể làm sư phụ rồi. Bây giờ mặc dù còn trẻ tuổi nhưng cậu hoàn toàn có thể nhận đồ đệ.”
Lúc này giới truyền thông đã bắt đầu vây quanh, Đoan Mộc Phong không nói thêm nữa, vỗ lưng Tần Dương: “Đi tiếp nhận phỏng vấn đi, đây là vinh quang thuộc về cậu.”
Tần Dương nhanh chóng bị đám phóng viên bao vây.
“Tần Dương, cậu giành được chức quán quân, hơn nữa còn phá vỡ kỉ lục thế giới, bây giờ cậu có cảm giác gì?”
Tần Dương mỉm cười: “Tôi rất vui, tiếp theo đây vẫn còn rất nhiều hạng mục tranh tài, tôi sẽ tiếp tục cố gắng.”
“Màn biểu diễn của cậu hôm nay rất tuyệt với, những trận đấu tiếp theo cậu vẫn sẽ giữ vững phong độ như thế này chứ?”
Đối mặt với truyền thông, Tần Dương tất nhiên không dám ba hoa khoác lác. Hắn khoe khoang trên Weibo một lần đã là không tệ rồi, nếu còn tiếp tục chém gió trước mặt truyền thông thì bọn họ sẽ trực tiếp tâng bốc hắn lên tận trời. Nếu làm được thì không sao, nếu không làm được thì sẽ bị bọn họ đẩy xuống vực sâu.
Đó hoàn toàn là sự thật, nếu tuyển thủ quá khoe khoang thì nếu như thành công thì giới truyền thông sẽ tiếp tục tâng bốc thổi phồng lên, chỉ cần thu hút được sự chú ý của dư luận là được. Còn ngược lại, nếu không thành công thì bọn họ nhanh chóng trở mặt để kiếm tìm một nhân tố thu hút mới. Tóm lại là làm thế nào để thu hút dư luận là được, còn về nội dung thig, ha ha, cứ thổi phồng lên rồi nhờ biên tập là được.
“Tôi sẽ cố gắng hết sức, còn có lấy được thành tích hay không thì không phải chuyện một mình tôi có thể quyết định.”
Các khán giả xem phỏng vấn trực tiếp nghe được câu trả lời này đều bật cười.
“Ha ha, đúng là một mình Tần Dương không thể quyết định được, còn phải xem đối thủ như thế nào nữa!”
“Tần đại thần không bao giờ cho người khác cơ hội vả mặt, nói chuyện lúc nào cũng bình tĩnh và khiêm tốn. Từ xưa đến nay chưa bao giờ bị ai bắt lỗi ngôn từ, đúng là người vô địch lúc nào cũng cô đơn tịch mịch.”
“Tôi có một suy đoán rất táo bạo, Tần Dương đăng kí tham gia mười tám hạng mục, có khi nào sẽ cầm mười tám cái huy chương vàng về không? Làm thành mười tám vị La Hán, ha ha, nếu thật sự như thế thì chắc là phải lưu danh sử sách!”
“Mười tám cái thì chưa chắc, nhưng tôi cảm thấy tám cái mười cái chắc là không vấn đề!”
“Lúc trước mới vào Thiên nhân cảnh đã càn quyết Thiên nhân cảnh, rồi còn đánh bại cao thủ siêu phàm. Bây giờ vừa mới tiến vào Thông thần đã phá tất cả kỉ lục của Thông thần, Tần Dương đúng là nghịch thiên mà!”
“Không muốn phục cũng không được, Tần Dương lúc nghiêm túc thật đáng sợ, ai làm đối thủ của anh ấy thật đáng thương.”
...
Trong một biệt thự ở một quốc gia nào đó ở Nam Mỹ, Augustus đang xem buổi phỏng vấn của Tần Dương trên tivi, sắc mặt âm trầm.
Ông ta nhận được mệnh lệnh của thủ lĩnh, phải đến nơi tổ chức thế vận hội Olympic, sau đó nghĩ cách giết chết Tần Dương.
Giết Tần Dương ở nước ngoài và giết Tần Dương ở Hoa Hạ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, mối nguy hiểm tất nhiên cũng không giống nhau.
Augustus là chí tôn cường giả, nhưng nếu giết Tần Dương ở trong nước thì chắc chắn sẽ gây nên sóng to gió lớn và thu hút những kẻ truy sát, thậm chí còn không thể rời khỏi Hoa Hạ.
Ông ta vô thức nắm chặt nắm đấm, lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
“Đặt vé máy bay nhanh nhất cho tôi, tôi muốn tham dự thế vận hội Olympic. Ngoài ra, cậu và Karen cũng đi cùng tôi...”
Augusta để điện thoại xuống, ánh mắt đằng đằng sát khí.
Lần này nhất định sẽ không để cậu ta chạy thoát khỏi lòng bàn tay!