Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2330 - Chương 2341: Đủ Chưa?

Chương 2341: Đủ chưa?
 

“Ban đầu cũng có một nửa của hắn?”

Tần Dương mang theo nghi hoặc rời khỏi nơi ở của Delia, “hắn” mà Lucia nói chắc là muốn chỉ sư tổ của mình?

Nhưng tại sao Lucia lại nói tuyệt kĩ của nhà bọn họ lại có một nửa của sư tổ hắn?

Thật kì lạ...

Tần Dương tò mò, nhưng Lucia không có ý định giải thích, nhanh chóng nhận thua rồi để Tần Dương rời đi.

Thế là xong mọi chuyện?

Tần Dương nghĩ đến trận chiến không đầu không đuôi của mình và Delia, trong lòng càng thêm kì lạ.

Nhưng dù sao chấm dứt mọi chuyện cũng là chuyện tốt, Tần Dương thở hắt ra một hơi, nói thế nào đi nữa thì chấm dứt cũng là được.

Còn về phần Niết Bàn?

Xem ra sau này hắn phải cẩn thận hơn rồi.

Bây giờ Niết Bàn đã hoàn toàn coi hắn là đối tượng nhất định phải giết. Lần này vừa ra tay đã phái chí tôn sơ kì, lần sau có phải sẽ là Cố Hoan, hoặc là thủ lĩnh đích thân đến không?

Chắc chưa đến mức thủ lĩnh Niết Bàn đích thân ra tay?

Dù sao thì ông ta cũng là lão đại của một tổ chức lớn, mặt mày già nua tay chân bủn rủn rồi, tự mình ra tay đối phó với một người hơn hai mươi tuổi thì đúng là không biết xấu hổ. Việc này mà để nội bộ Niết Bàn biết thì chắc chắn không phải một chuyện vẻ vang.

Đối phó với một người trẻ tuổi còn cần tự thủ lĩnh ra tay, vậy thì còn cần thuộc hạ làm gì?

Nghe nói Niết Bàn có một phòng chấp pháp, ở đó có rất nhiều cao thủ, hơn nữa còn rất tinh thông thành thạo chuyện ám sát. Có lẽ sau này thủ lĩnh Niết Bàn sẽ để cho bọn họ ra tay.

Bây giờ đã là thời gian mấu chốt, bản thân vẫn nên cẩn thận một chút. Nếu như thực sự không tránh được thì cũng nên hạn chế ánh đèn sân khấu.

Tần Dương trở về nơi ở của mình, tiếp tục liên lạc với Bạch Phá Quân.

Lúc trước bởi vì Delia ở bên cạnh nên Tần Dương chỉ tóm tắt mọi chuyện chứ không kể chi tiết được. Bây giờ Tần Dương muốn báo cáo một chút, hơn nữa cũng muốn biết tình hình sau đó.

“Tiểu tử, cậu được lắm, ngay cả chí tôn cường giả cũng có thể giết chết. Có bị thương không?”

Bạch Phá Quân đầu tiên là cảm thán một câu, nhưng giọng nói vẫn không che giấu được sự quan tâm.

“Tôi không sao, chỉ bị mấy vết thương ngoài da thôi, nội thương cũng không nghiêm trọng, không có gì đáng ngại. Nhưng Delia thì bị gãy một tay...”

Bạch Phá Quân thở dài một hơi, cười nói: “Thế là tốt rồi, bên kia đã có người đi nhặt xác rồi, chuyện còn lại cậu không cần phải để ý đến. Nhưng bây giờ cậu làm gì cũng phải cẩn thận một chút, không biết có còn những sát thủ khác nấp trong bóng tối chờ ra tay với cậu hay không.”

Tần Dương gật đầu: “Tôi sẽ cẩn thận, trong mấy ngày diễn ra thế vận hội tôi sẽ ở yên trong trụ sở, chắc là không có kẻ nào to gan đến mức dám xông đến tận trụ sở giết tôi đâu.”

Bạch Phá Quân cười nói: “Cao thủ tham gia thế vận hội Olympic nhiều như mây, tất nhiên không kẻ nào dám xông đến gây chuyện. Trừ khi âm thầm hạ độc hoặc một chiêu có thể giết người luôn, nếu không thì một khi đánh nhau sẽ lập tức bị phát hiện, đến lúc đó là ai cũng không chạy thoát được.”

Tần Dương cười ha ha: “Vậy là tôi yên tâm rồi.”

Bạch Phá Quân cười: “Tên tiểu tử nhà cậu đi đến đâu cũng có ánh hào quang đến đấy. Ngay cả tham gia thế vận hội cũng có thể đánh ra một trận đẹp mắt như vậy. Trước đó cậu đã nổi tiếng ở Hoa Hạ lắm rồi, bây giờ thì nổi tiếng trên cả thế giới.”

Tần Dương phản bác: “Tôi cũng không muốn quá tỏa sáng như vậy, tôi chỉ muốn mang vinh quang về cho đất nước mà thôi.”

“Tất nhiên là cậu giành vinh quang cho đất nước, nhưng giành vinh quang cho đất nước và được lòng dân cũng không hề xung đột gì nha.”

Tần Dương bất đắc dĩ nói: “Đây là mệnh lệnh của sư phụ tôi, đến cũng đến rồi, tất nhiên phải cố gắng một chút. Bây giờ tôi chỉ hi vọng mọi người bên đó chuẩn bị kĩ càng một chút, nếu như chúng ta có thể giải quyết được Nossa thì đám người Niết Bàn cũng chẳng gây náo loạn được bao nhiêu. Bị người ta theo dõi suốt ngày thế này tôi cũng không thoải mái gì, một hai lần còn được, nhưng tôi ở ngoài sáng, thế nào cũng chịu thiệt.”

“Nhanh thôi, một chặng đường dài đã qua đi rồi, chỉ cần một chút thời gian nữa. Tóm lại phải chuẩn bị đầy đủ mới được, dù sao lần khai chiến này cũng không giống với mọi lần.”

Tần Dương mỉm cười: “Tôi biết rồi.”

“Cứ như vậy đi, có chuyện gì tôi sẽ liên lạc với cậu.”

Tần Dương cúp điện thoại, lợi dụng thân phận đặc công để điều tra về Jack.

Ngay sau đó đã có kết quả, đúng như anh ta đã nói, Jack là một phóng viên, không có chút quan hệ nào với Niết Bàn.

Tần Dương bấm điện thoại gọi cho Jack, được biết anh ta vẫn một mực chờ ở bên ngoài, từ nãy đến giờ luôn đợi điện thoại của mình.

“Tôi sẽ mua nội dung tin tức anh chụp được, anh nói giá đi.”

Jack lúng túng cười: “Tần tiên sinh, anh không trách tôi tự tiện là có lợi cho tôi lắm rồi, giá cả thế nào anh tự quyết là được.”

Tần Dương cũng cười: “Nếu anh không đề xuất ý kiến thì tôi tự đưa ra giá đấy!”

Jack trả lời không chút do dự: “Anh cứ quyết đi.”

Tần Dương mỉm cười: “Mười vạn đô la Mỹ, đủ chưa?”

Giọng nói của Jack cao lên vài phần: “Đủ rồi, đủ rồi, Tần tiên sinh, anh thật hào phóng.”

Tần Dương cười: “Sáng mai tới lấy tiền.”

Jack vui vẻ nói: “Vâng, cảm ơn Tần tiên sinh... Tần tiên sinh, tôi có thể phỏng vấn anh được không?”

Tần Dương từ chối: “Tôi không quan tâm đến mấy bàn phỏng vấn, cho dù quan tâm thì cũng sẽ chọn phóng viên của Hoa Hạ, nếu nhận lời anh thì phóng viên trong nước sẽ phàn nàn về tôi.”

Tần Dương tất nhiên sẽ không tiếp nhận phỏng vấn, càng không cho Jack đăng tin về mình. Thực ra số tiền kia hắn cũng có thể không đưa, dù sao hắn không đưa thì Jack cũng không làm gì được. Chỉ là Tần Dương cảm thấy hoàn cảnh gia đình của người này thực sự rất khó khăn, lại còn phải nuôi hai con nhỏ nên mới cho anh ta mười vạn đô.

Người nghèo thì thường to gan, câu nói của anh ta khiến Tần Dương hơi xúc động.

Vì để tồn tại, con người ta có thể làm bao nhiêu chuyện nguy hiểm, khai thác mỏ nguy hiểm, làm việc trong nhà máy hóa chất suốt ngày hít các loại độc hại...

Rất nhiều người có thể lựa chọn cách sống mình mong muốn, nhưng cũng có rất nhiều người không có quyền lựa chọn, trước hết họ phải sống được rồi mới có thể nghĩ.

Ba ngày sau, Tần Dương đến thay thuốc cho Delia, thế vận hội cũng kết thúc.

Tần Dương không ở lại mà bay thẳng về nước, hành lí có thêm đống huy chương và quyển bí quyết của gia tộc Denver.

Khi đội tuyển Olympic của Hoa Hạ trở về thì xuống sân bay đã nhận được sự chào đón nồng nhiệt, cách chào đón không khác gì các minh tinh.

Tần Dương tất nhiên là đội viên được quan tâm nhiều nhất, sự nghênh đón khiến cho các minh tinh cũng cảm thấy mặc cảm.

Sau khi Tần Dương đến Kinh thành thì lặng lẽ biến mất, hắn không rảnh đi tham gia mấy sự kiện hay tiếp nhận phỏng vấn gì.

Hắn ở Kinh thành hai ngày rồi bay về Trung Hải, đưa quyển sổ kia cho sư phụ.

“Có một nửa thuộc về sư tổ?”

Mạc Vũ cũng ngạc nhiên: “Chuyện này ta chưa từng nghe nói đến, con có thể hỏi sư công một chút, nhưng ta đoán ông ấy cũng không biết đâu. Có thể là do sư tổ con chưa từng nhắc đến chuyện này, chắc là chuyện liên quan đến sư tổ và Lucia, chỉ có hai người họ biết rõ mà thôi...”

Tần Dương cười: “Vâng, thế thì con cũng không truy cứu nữa, dù sao ân oán cũng đã dừng lại, mọi chuyện đều là quá khứ.”

Mạc Vũ nhìn Tần Dương, đột nhiên hỏi: “Hai ngày này con có bận gì không? Cố gắng dành thời gian trống, ta mời mấy người đến làm chứng, sau đó truyền vị trí tông chủ cho con...”
Bình Luận (0)
Comment