Chương 2404: Mọi người đã sẵn sàng chiến đấu chưa?
"Đội trưởng, vừa nhận được tin tức, đoạn chiến tuyến thứ 23 xảy ra chiến sự, khoản một trung đội người Nossa đang đánh vào chiến tuyến.”
Tần Dương đang nói chuyện với Triệu Thanh Long và những người khác thì nhân viên thông tín Trương Vĩ ở trong đội nhanh chóng chạy tới, vội vàng báo cáo tình hình mới của địch.
Tần Dương đột nhiên xoay người: "Toàn đội chuẩn bị tấn công!"
Sau khi ra lệnh, Tần Dương quay người lại nhìn ba người Triệu Thanh Long, cười nói: “Vốn dĩ dự định sau khi mọi ngừoi tới sẽ tổ chức một bữa tối chào mừng mọi người, xem ra bữa tiệc này phải hoãn lại rồi... mọi người đã sẵn sàng chiến đấu chưa?”
Triệu Thanh Long khẽ cười: "Chuẩn bị xong, nhưng ba người chúng tôi lần đầu xuất trận, mong cậu có thể chăm sóc chúng tôi một chút."
Triệu Thanh Long không cố tỏ ra mạnh mẽ, đây là chiến trường sinh tử, mặc dù thực lực của anh ta không tồi nhưng lại đối mặt với kẻ thù mạnh hơn, hơn nữa bọn họ chưa tham gia chiến đấu thực tế. Trong hoàn cảnh như vậy, cậy mạnh chính là tìm đường chết.
Vân Bạch Linh và Liễu Phú Ngữ cũng không nói gì, hiển nhiên bọn họ không mâu thuẫn với câu nói của Triệu Thanh Long.
Tần Dương mỉm cười: "Yên tâm đi, hôm nay đội chúng ta tham gia trận chiến này chủ yếu là để luyện binh, không yêu cầu là phải giết được bao nhiêu, mục đích là để ba người mới hòa nhập vào đội, làm quen với chiến trường, dù sao đây là lần đầu tiên họ ra chiến trường, cũng là lần đầu tiên giết người."
Mấy thành viên cũ đều bật cười, ánh mắt có chút hứng thú, hiển nhiên rất mong chờ được xem "biểu hiện" của ba thành viên mới này khi lần đầu tiên giết người trên chiến trường hoặc đối mặt với việc bị cụt tay cụt chân .
Đương nhiên ba người Triệu Thanh Long cũng cảm nhận được cảm xúc không hề thù địch của mọi ngừoi, trong lòng đều cổ vũ mình một cái.
Bình tĩnh!
Dù là lần đầu tiên nhưng đừng để mất mặt!
Tần Dương tháy Lý Bân đã ngồi vào ghế phi công của máy bay trực thăng ở gần đó, chuẩn bị khởi động máy bay trực thăng, lập tức mỉm cười, trầm giọng quát: "Xuất phát!"
Một đám người xông lên trực thăng, sau đó cong eo chui vào trực thăng, trực thăng nhanh chóng nâng lên, bay về phía chiến trường.
Tần Dương và những người khác ở mặt trận 17, cách mặt trận 23 không quá xa, tanh thủ thời gian bay không quá dài, Tần Dương nhanh chóng bố trí chiến thuật.
Vẫn là đội hình ba góc, Tần Dương vẫn là ở vị trí mũi tên, còn lại hai góc đội hình ba góc chính là La Kinh Phong và Tây Môn Du có thực lực khá mạnh, dù sao khi đột kích sẽ là đầu tiên, nhưng chung quy khi chiến đấu thì địch ta sẽ hỗn loan, đến lúc đó sẽ không có trước có sau, vì vậy ba mặt ba góc là góc đột phá, cho nên người ở ba góc đó phải là những người mạnh nhất, có thể chống lại đòn tấn công mạnh nhất trực diện hơn nữa bảo vệ đồng đội ở cả hai phía của phe mình.
Tương tự, khi các thành viên ở đầu 3 góc bị tấn công mạnh mẽ, không thể chống đỡ, đồng đội ở 2 bên có thể tấn công từ hai bên để hỗ trợ tấn công, giảm áp lực xuống mức thấp cho các đội viên ở vị ví đỉnh điểm.
Ba người Triệu Thanh Long được Tần Dương sắp xếp ở giữa, nếu như vậy, áp lực mà ba người họ gặp phải cũng không quá lớn, hơn nữa những người bên cạnh có thể chăm sóc bọn họ, dù sao Tần Dương cũng đã nói, mục đích chính của hôm nay là luyện binh.
Máy bay trực thăng nhanh chóng tiếp cận chiến trường, Tần Dương cùng những người khác nhìn thấy trận chiến ác liệt ở rừng rậm phía trước trên không trung.
Tiếng vũ khí va chạm, tiếng lưu đạn bom nổ, tiếng la hét của con người ...
"Đến khu vực mục tiêu."
Giọng nói của tài xế Trương Vĩ truyền đến, Tần Dương ra lệnh: "Hạ độ cao tại vị trí bờ, chúng ta trực tiếp nhảy xuống."
"Vâng!"
Máy bay trực thăng nhanh chóng tiếp cận chiến trường, dừng lại cách chiến trường vài trăm mét, sau đó hạ độ cao ở một khu vực trống.
"Nhảy!"
Tần Dương đám người đều trên thực lực siêu phàm, cư nhiên không cần dây thừng trượt xuống như người thường, trực tiếp nhảy ra khỏi cabin, nặng nề đáp xuống mặt đất bằng phẳng bên dưới.
Sau khi mọi người đáp xuống, Tần Dương rút thanh đao rune trên vai ra, trầm giọng quát: "Giữ nguyên đội hình, tiến lên!"
Mệnh lệnh mà Tần Dương đưa ra là tiến lên, chứ không phải là xông lên, nếu tiến lên sẽ làm cái gì chắc cái đó, sau khi giết chết kẻ địch trực diện sẽ tiếp tục tiến lên, không đặt mình vào vị trí trung tâm bị bao vây tứ phía, nếu xông lên thì cho dù chiến tuyến bên phải hay bên trái, mạnh mẽ tiến về phía trước, trực tiếp giết vào trung tâm của địch,
Việc tấn công đột ngột sẽ nguy hiểm hơn nhiều, nếu tình thế không nguy cấp, nói chung là không tiến vào đám địch mà áp dụng trận tuyến phòng thủ để giết địch, không cho địch vượt qua trận tuyến.
Vị trí trận địa nằm ở trong rừng núi, người Nossa cao năm mét rất nổi bật ở trong rừng núi, bọn họ đang hợp thành từng đợt lớn để chém về phía rừng cây.
Trong khu rừng rậm, các tiểu đội Thâm Lam đang nhanh chóng tiến lên, xông lên tạo thành một nhóm chiến đấu với người Nossa. Họ cắt vào trận địa một cách thành thạo, các tiểu đội giống như một tổng thể, nhanh chóng tách người Nossa ra, sau đó tiến hành vây giết.
Đương nhiên người Nosa sẽ không để các chiến binh Thâm Lam chia ra để giết, bọ họ cũng tập hợp chặt chẽ lại với nhau và lao về phía con người. Một khi các tiểu đội Thâm Lam bị tách ra, vậy thì tiểu đội Thâm Lam cũng đối mặt với hậu quả là chết hoặc bị thương nghiêm trọng.
Trong rừng, liên tục xảy ra âm thanh của sự giết chóc, máu me bắn tung tóe, sinh mạng không ngừng biến mất.
Dù là người Nossa hay chiến binh Liên minh, không ai lùi bước trước cái chết, nỗ lực bằng máu và tính mạng để hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Cảnh tượng này rơi vào trong mắt ba người Triệu Thanh Long lần đầu tiên xuất trận, cả ba người đều không kìm được máu đang sôi lên, tim đập càng nhanh.
"Bình tĩnh! Phải nhớ lên chiến trường không được để cảm xúc làm mờ mắt, cho dù lúc nào cũng phải luôn giữ bình tĩnh!"
Giọng nói lạnh lùng của Tần Dương cắt ngang, ba người đều giật mình, cảm xúc đang bay bổng lập tức bình tĩnh lại.
“Ở phía trước 20 mét, sẵn sàng chiến đấu!"
Tần Dương trầm giọng hét lên một câu, cả người nhanh chóng chạy như bay xông lên, những đội viên khác cũng xông lên phía trước theo sau hắn.
Trước mặt Tần Dương, năm Hắc Giáp Nossa hợp thành một đội, cường thế xông lên, mà trước mặt bọn họ là hai tiểu nhánh của tiểu đội Thâm Lam.
Hai đội trưởng thực lực khá mạnh hô to, đồng thời hai nguwoif giành trước tiến lên, mỗi người chặn một Hắc Giáp Nossa, nhưng còn lại hai Hắc Giáp Nossa, phối trí của hai tiểu đội không có ai thực lực Siêu phàm, căn bản không thể ngăn được ba Hắc Giáp Nossa này.
Ba Hắc Giáp Nossa phá vỡ đội hình của hai đội ngay trong đợt tấn công đầu tiên, hai đội viên đã bị đại đao của người Nossa càn quét đến mức phun máu tươi bay ngược ra ngoài.
Ngay lúc ba tên Hắc Giáp Nossa chuẩn bị triển trai tàn sát trắng trợn thì Tần Dương chém tới như một bóng ma tia chớp, ngay lập tức xuất hiện trước mặt một chiến binh Thâm Lam, thanh kiếm rune trong tay hắn tàn bạo chém nghiêng quét về phía trên, một đao nặng nề chém tên Hắc Giáp Nossa ở phía đối diện.
Bước chân của Tần Dương đột nhiên lún xuống một tất, nhưng thanh đao rune của hắn một đao mạnh mẽ đẩy ra chém chết đối phương, sau đó xoay người lại, hắn đã tới phía sau Hắc Giáp Nossa, một cú đá vào ngay chân của đối phương, cơ thể của Hắc Giáp Nossa không khỏi lảo đảo về phía trước, Tần Dương bay lên, ánh sáng màu vàng trên thanh đao rune của Tần Dương trực tiếp quét qua cổ đối phương.