Chương 2483: Thận trọng Samuel
Vân Đỉnh thành, nằm trên một dãy núi hàng trăm dặm, rất dễ phòng thủ, nhưng rất khó để tấn công, nó là đầu cầu của liên minh chống Nossa.
“Mặt Trời Mọc” chậm rãi bay tới, nghiêng nửa mình rồi dừng lại ở một bãi đất trống bên ngoài thành phố.
Bên trên đất trống nơi xa xa, một đội quân hàng nghìn người đang đứng sừng sững. Ở phía xa, Liệt thiên cự pháo trong thành phố Vân Đỉnh đang khóa chặt “Mặt trời mọc”. Một khi “Mặt trời mọc” dám gây sự Liệt thiên cự pháo sẽ đem toàn bộ bọn họ xé nát thành từng mảnh.
Ngay cả các chiến hạm cấp Bastion cũng phải lùi bước trước sức mạnh của Liệt thiên cự pháo, chứ nói gì đến chiến hạm cấp B xoàng như “Mặt trời mọc”. Đứng trước một gã khổng lồ như Liệt thiên cự pháo, chiến hạm cấp B giống như một chiếc máy bay đồ chơi cho trẻ em. Đụng một cái là vỡ.
Detrich tạm thời ở lại phi thuyền, Mai Lạc Y dẫn đầu một đội chiến đấu xuống, cùng với Nako, Grimm, Tần Dương, Cố Hoan và những người khác.
Đóng giữ quản lý Vân Đỉnh thành là Tướng quân Mã Lạc Kỳ, ông dẫn đầu quân linh đến chào hỏi, sau một hồi thương lượng, Mã Lạc Kỳ nói: "Các vị xuất phát từ mọi mặt cân nhắc, chỉ có thể đậu chiến hạm bên ngoài thành phố. Chúng tôi phải tiến hành kiểm tra chiến hạm. Chúng tôi sẽ cử một chiếc khác chở các vị vào thành phố. Nếu muốn đến Liệt Thiên thành, chúng tôi sẽ cử một phi thuyền để đưa các vị đến đó. "
Mọi người đều không phản đối. Xét cho cùng, hành động của Mã Lạc Kỳ là hành động thường xuyên vì lý do an toàn, không nhắm tới mục tiêu cụ thể.
"Hãy kiểm tra đầu tiên, chúng tôi vẫn có rất nhiều người không đi xuống. Mọi người đều đã ở trong phi thuyền một thời gian dài và họ đều cần phải sửa chữa, bảo dưỡng hệ thống thông gió và cũng cần phải làm rất nhiều công việc liên quan."
Mã Lạc Kỳ đã chuẩn bị xong mọi thứ rồi, ông ta vẫy tay với một phụ tá bên cạnh, phụ tá đó dẫn một toán quân tiến về phía phi thuyền.
Tần Dương nhận thấy đội ngũ vẫn đang lái một cỗ máy khá kỳ lạ, liền tò mò hỏi: “Tướng quân Mã Lạc Kỳ, đây là cái gì?”
Mã Lạc Kỳ giải thích gọn gàng: “Đây là một máy dò, có thể phát hiện một số vật nguy hiểm, và quan trọng hơn là để phát hiện sự tồn tại của người Nossa. Chúng ta sử dụng cỗ máy này để phát hiện và ngăn chặn người Nossa lẻn vào. "
Tần Dương đột nhiên nhớ ra một chuyện: "Trên phi thuyền của chúng tôi còn có một số tù binh Nossa."
Mã Lạc Kỳ hai mắt sáng lên: "Ngươi bắt được ở đâu?"
Tần Dương giải thích: "Một phần là từ trái đất đưa tới. Bọn họ dẫn chúng tôi tới hành tinh Ba Linh này, mấy ngày trước giết một chiến hạm của Vansta và bắt một vài người."
Mã Lạc Kỳ trông hơi mong đợi: "Những người bị giam giữ này có thể được trao cho chúng ta không? Chúng ta hy vọng sẽ nhận được một số thông tin hữu ích từ chúng."
Bây giờ đã đến được lãnh thổ của Liên minh chống Nossa, những tù binh này không có giá trị gì đối với họ nữa. Tần Dương hỏi ý kiến của Mai Lạc Y bà liền dễ dàng đồng ý.
Mã Lạc Kỳ nhìn thấy Tần Dương và những người khác đều dễ dàng đồng ý, thái độ cũng có chút nhiệt tình, thậm chí có chút hối lỗi nói: "Kiểm tra chỉ là công việc thường ngày. Xin đừng quan tâm. Chúng ta hoan nghênh mọi người ở đây. Cá nhân ta rất ngưỡng mộ ngươi, không nói đến việc vượt qua ngân hà, có thể giết chết tàu khu trục của Vansta, còn có thể đột phá biết bao nhiêu chiến hạm Nossa, đây không phải chuyện người thường có thể làm được.”
Tần Dương mỉm cười và nói: "Đó tất cả là nhờ vào công lao của tất cả mọi người. Bên ngài đã cung cấp cho chúng tôi định vị vệ tinh, hẳn là một trợ giúp lớn. Nếu không, chúng tôi sẽ không thể thoát khỏi tấm lưới của Nossa."
Kiểm tra không mất quá nhiều thời gian. Tất cả những tù binh cũng đã được giao cho Liên minh chống Nossa. Tướng Mã Lạc Kỳ cũng đã tận mắt nhìn thấy nhiều hình ảnh khác nhau từ trái đất và hoàn toàn giải tỏa nghi ngờ của Liên minh.
Những người trên phi thuyền này là đến từ một hành tinh mới.
Mặt Trời Mọc đậu tại vị trí đã định, ngoại trừ một số người ở lại trên tàu, hầu hết đều được phép vào thành phố.
Mọi người đã ở trên phi thuyền được nửa năm và họ gần như mỗi giây mỗi khắc đều đối mặt với nguy hiểm. Họ đã trải qua đủ loại chiến đấu khó khăn trước đây và họ cũng bị truy đuổi một cách đáng sợ. Họ cũng đã rất lo lắng. Giờ đây cuối cùng họ đã đến được nơi an toàn. Mọi người tự nhiên vui vẻ rời khỏi phi thuyền, sẵn sàng đi dạo ở thành phố Vân Đỉnh, thư giãn và ngắm nhìn bầu không khí mới mẻ, dịu nhẹ trong xanh này.
Những người đã dám tham gia vào cuộc phiêu lưu này, một mặt là vì lợi ích của nhân loại và đất nước, mặt khác, họ cũng có những yếu tố rủi ro riêng,cơ hội này, không phải ai cũng có cơ hội tiếp xúc với hành tinh khác. Đây là lần đầu tiên con người đặt chân đến. Việc đi ra khỏi trái đất và đến các hành tinh có sự sống khác cũng đủ được ghi vào sử sách. Đây có thể là dấu hiệu cho thấy thời đại của con người lại lên một bậc nữa.
Toàn bộ con tàu có hơn 1.000 người, ngoại trừ bộ phận còn lại, tổng cộng có khoảng 800 người đang đi nghỉ, hầu hết những người này đang bảo dưỡng phi thuyền. Chỉ cần phi thuyền ở lại đây, họ sẽ ở lại thành phố Vân Đỉnh và chờ đợi mệnh lệnh, ngay cả khi đi Liệt Thiên thành, nó cũng sẽ chỉ là một số lượng nhỏ.
Tần Dương và Mai Lạc Y đang đứng ở lối ra vào, kiểm tra từng người rời đi, họ luôn nghi ngờ rằng Shawn cũng đã đến hành tinh Ba Linh, mặc dù trước đây đã có nhiều lần kiểm tra nhưng Shawn là người có thực lực siêu cao và thủ đoạn cũng cự kỳ tàn nhẫn, kiểu kiểm tra này không hữu ích lắm cho lắm .
Lúc trước đường đi nguy hiểm, tự nhiên ông ta không thể trốn khỏi phi thuyền nửa chừng, hiện tại đã ở đây, nếu muốn rời đi, ông ta nhất định sẽ ra đi.
Mọi người đang lần lượt kiểm tra, một người đàn ông cao lớn mỉm cười bước tới vị trí kiểm tra, Nhân viên chuẩn bị kiểm tra, người đàn ông cao lớn xua tay nói: “Không cần kiểm tra, tôi không phải là Chu Dân.”
Những người xung quanh ông ta như kiểu đang đối mặt với kẻ thù. Tất cả các thanh kiếm đều chĩa vào người đàn ông này.
Người đàn ông đầu tiên hít một hơi thật sâu và sảng khoái, mỉm cười nói: “Không khí trong lành, hàm lượng oxy cao, thật sự rất thoải mái!”
Tần Dương, Mai Lạc Y và Cố Hoan đều vây quanh, Mai Lạc Y hét lên: "Ngươi là ai?"
Tần Dương nhìn bóng dáng người đàn ông này, nghe giọng nói mà cảm thấy quen thuộc đến lạ, vẻ mặt cũng có chút kỳ quái.
“Ông ta không phải Shawn, nhưng tôi nghĩ ông ấy rất quen thuộc…”
Người đàn ông cao lớn mặc kệ những người xung quanh, cao ngạo cười nói: “Tần Dương, cho dù ngươi không nhận ra khuôn mặt của ta, cũng nên nghe ra giọng nói của ta, đúng không?!”
Nghe giọng nói một lần nữa, Tần Dương thần kinh chấn động, một hình bóng trong ký ức chợt lóe lên.
“Samuel!”
Tần Dương mở to hai mắt, kinh ngạc nói: “Ông chính là thần chết Samuel!”
Nam nhân cao hứng cười to: “Đúng vậy, nếu như không nói ra được, như vậy ngươi cũng thật không biết xấu hổ a!"
Samuel quay đầu lại và dang tay với Mai Lạc Y và những người khác: "Ngay cả trên trái đất, ta cũng không phải là kẻ thù của các ngươi. Bây giờ ta đang ở trên hành tinh Ba Linh. Mọi người đầy là đang ngồi chung một con thuyền đó, và tôi cũng đã làm việc chăm chỉ trong sáu tháng qua, không hề lười biếng nha..."