Chương 841: Hay là anh cưới tôi đi!
Tần Dương cúp điện thoại, thần sắc trên mặt cũng trở nên là lạ.
Người xông lên núi mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn kia quả nhiên là sư công Miêu Kiếm Cung, Tam Nhãn Thần Quân với đồng thuật khủng bố Miêu Kiếm Cung kia.
Mạc Vũ thấy Tần Dương đã đoán được thân phận của Miêu Kiếm Cung nên cũng nói hết cho hắn biết, dù sao khi Miêu Kiếm Cung xâm nhập Nhị Đao đường đã báo thân phận, nếu Tần Dương đã thấy được ở hiện trường, vậy khi quay lại nghe ngóng rồi cũng sẽ biết sự thật mà thôi.
Mạc Vũ cũng chứng minh phỏng đoán của Tần Dương, người áo đen khủng bố lần trước bắt cóc hắn chính là sư công Miêu Kiếm Cung, chẳng qua chỉ là nghi thức nhập môn của Tần Dương, Miêu Kiếm Cung muốn kiểm tra một chút nhân phẩm của Tần Dương, nếu không cho dù khi đó hắn dùng nhẫn điện giật trúng Miêu Kiếm Cung, còn dùng châm gây tê đâm trúng Miêu Kiếm Cung, thì Miêu Kiếm Cung cũng có thể trong nháy mắt xử lý Tần Dương, đâu thể có chuyện đánh ra hai chưởng, cho Tần Dương có cơ hội chạy trốn được?
Tần Dương có chút dở khóc dở cười, lúc trước bị dọa chết khiếp, làm một kẻ địch lợi hại như vậy lại hóa ra là sư công của mình.
Ngoài cảm khái ra Tần Dương còn không kiềm chế được hai phần đắc ý.
- Ha ha, người lợi hại như vậy hóa ra lại chính là sư công nha!
- Khó trách mặc dù người Ẩn Môn không ít, nhưng địa vị trong giới tu hành lại không thấp, cũng vì mỗi một đời Tông chủ đều ưu tú xuất sắc như vậy. Tam Nhãn Thần Quân, Y Vũ Song Tuyệt, haizz, bỗng nhiên cảm thấy áp lực của bản thân có chút lớn, hai đời trưởng bối trước của mình đã xuất sắc như vậy rồi, bản thân không thể quá mất mặt được.
- Chẳng qua không biết mình có thể chất học được đồng thuật của sư công không, nếu có thể thì quá lợi hại rồi.
Trong lòng Tần Dương suy nghĩ hỗn loạn một hồi, sau đó về lại đứng trước mặt hai cô nàng với dáng vẻ còn đang thấp thỏm.
- Được rồi, chúng ta có thể về nước rồi, chuyện này đã xong, Nhị Đao đường cũng sẽ không truy cứu chuyện của chúng ta nữa.
Tư Đồ Hương kinh ngạc mở to hai mắt:
- Bọn họ không truy cứu? Trước đó không phải còn tuyên bố muốn trả thù chúng ta, đối phó ẩn môn sao?
Trên mặt Tần Dương nở nụ cười cổ quái nói:
- Người xông lên núi kia là vị sư công tôi chưa từng gặp mặt, Tam Nhãn Thần Quân Miêu Kiếm Cung!
Hai người Tư Đồ Hương và Lam Linh Vũ đều mở to hai mắt, vẻ mặt bàng hoàng, còn có mấy phần cổ quái.
Tư Đồ Hương buồn bực nói:
- Không phải anh tận mắt thấy sao, anh không biết sư công của mình?
Tần Dương cười khổ nói:
- Tôi đâu biết người đó là sư công của tôi, sư phụ tôi rất ít khi nói những chuyện này với tôi, từ mấy năm trước sư công của tôi đã mai danh ẩn tích, thậm chí có rất nhiều người đều cho rằng sư công của tôi đã chết rồi, tôi cũng không quen biết, đến cả tấm hình của ông ấy tôi cũng chưa một lần thấy qua, cho nên không quen ông ấy là chuyện bình thường mà.
Biểu lộ của Tư Đồ Hương thoáng hai phần cổ quái, suy nghĩ một chút nói:
- Nhưng cũng phải, cho dù sư phụ của anh và sư phụ của tôi... Lục Thiên Sinh đại chiến với nhau ngày trước, sư công của anh cũng không thấy xuất hiện, cũng có lẽ vì như vậy cho nên rất nhiều người cho là ông ấy đã chết, cộng thêm sư phụ của anh dường như cũng chưa bao giờ cố gắng bác bỏ tin đồn, có người hiểu lầm cũng là chuyện bình thường.
Sự chú ý của Lam Linh Vũ hiển nhiên cũng không ở phương diện này, chuyện mà cô càng bàng hoàng hơn chính là:
- Hóa ra sư công của anh xuất thủ, khà khà, đánh mặt thật khí phách nha, Nhị Đao đường truyền lời muốn đối phó với anh, muốn đối phó Ẩn Môn, tuyệt đối sẽ không bỏ qua, kết quả mới thả lời một ngày, sư công của anh đã đánh tới cửa, trực tiếp làm cho người ta mất mặt, đánh gục người lợi hại nhất của bọn họ, khiến bọn họ không dám lên tiếng nữa, cũng không dám truy cứu nữa, haizz, khí phách, thật sự là khí phách!
Vẻ mặt Tư Đồ Hương có chút phức tạp:
- Ẩn Môn các người mặc dù ít người, nhưng mỗi người đều vô cùng xuất sắc, phẩm tính cũng không chê vào đâu được, không chỉ thực lực cường đại, hơn nữa cũng được nhiều người tôn kính...
Tư Đồ Hương không nói tiếp, nhưng Tần Dương và Lam Linh Vũ đều hiểu, cô đang sầu não đây mà.
Sư phụ của Tần Dương đối với hắn như thế, nhưng sư phụ của cô thì đối với cô thế nào đây?
Lục Thiên Sinh không muốn chọc tới Nhị Đao đường, cho nên không muốn ra tay giúp cô đối phó Itou Koshiro, Tần Dương lại chủ động mở miệng muốn báo thù cho cô, kết quả khiến Nhị Đao đường tức giận, sư công của Tần Dương trực tiếp đánh tới cửa làm xong mọi việc, hai bên đối lập như vậy, chênh lệch nhau quá lớn.
Tần Dương nhìn ra tình cảm phức tạp của Tư Đồ Hương, cười nói:
- Không cần thương tâm, sự việc cũng đã qua rồi, cô hiện giờ đã báo được thù lớn, sau này cũng không cần phải rối rắm với việc báo thù nữa, chỉ cần sống đến nơi đến chốn cho tốt là được. Tập đoàn Hoàn Vũ của cô có chính là tiền, cô chính là một tiểu phú bà đấy, sau này quản lý công ty cho tốt, tìm một người chồng, sinh con đẻ cái, sống vui vẻ, cha mẹ của cô chắc hẳn cũng sẽ cảm thấy vui mừng.
Tư Đồ Hương bĩu môi:
- Tôi không có tâm tư quản lý công ty, anh thích tiền à, hay là tôi tặng tập đoàn Hoàn Vũ cho anh nhé?
Tần Dương bị dọa cho hết hồn:
- Cô cũng đừng làm tôi sợ, giá trị của tập đoàn Hoàn Vũ ít nhất cũng trên chục tỷ nhỉ, tặng cho tôi, chẳng lẽ cô muốn bao dưỡng tôi sao?
Tần Dương thấy cảm xúc của Tư Đồ Hương có chút suy sụp, cho nên mở miệng trêu chọc, khiến bầu không khí trở nên sáng sủa hơn một chút.
Tư Đồ Hương nhíu mày:
- Không phải anh bảo tôi tìm một người đàn ông rồi sinh con đẻ cái mà sống sao, anh giúp tôi báo thù lớn, anh lại còn xuất sắc như vậy, chi bằng tôi gả cho anh là được, tập đoàn Hoàn Vũ liền tính là đồ cưới của tôi, toàn bộ đều cho anh, dù sao tôi cũng không hứng thú gì với việc buôn bán, bản thân có cơm ăn được rồi...
Biểu hiện trên gương mặt Tần Dương lập tức cứng lại, cười ha ha nói:
- Chuyện cười này của cô không hề buồn cười chút nào.
Tư Đồ Hương lắc đầu:
- Tôi nghiêm túc mà, dù sao anh cũng đã từng nhìn thấy cơ thể của tôi, còn giúp tôi báo thù, gả cho anh tôi cam tâm tình nguyện, hơn nữa còn rất vui vẻ, thế nào, thử suy nghĩ chút thử xem!
Tần Dương nhìn nét mặt nghiêm túc của Tư Đồ Hương, lúc này mới biết cô không hề nói đùa, mà là nghiêm túc, biểu lộ lập tức thoáng có chút ngượng ngùng.
- Cái đó... tôi quả thật ưu tú, nhưng người ưu tú trên đời này rất nhiều, hơn nữa tôi cưới cô, lấy gia sản của cô, vậy chẳng phải tôi như ăn cơm chùa sao, như vậy tôi thật mất mặt biết bao, cô nói xem, tốt xấu gì tôi cũng là truyền nhân Ẩn Môn, tôi cũng đâu có thiếu tiền...
Tần Dương cự tuyệt rất uyển chuyển, Lam Linh Vũ đứng bên cạnh che miệng cười trộm, điều này càng khiến Tần Dương ngượng ngùng hơn.
Trên gương mặt Tư Đồ Hương cũng không hề có bất cứ dáng vẻ ngượng ngùng nào, nhíu mày nói:
- Tôi biết anh có người trong lòng, như Hàn Thanh Thanh, Văn Vũ Nghiên, Lý Tư Kỳ? Những điều này tôi không thèm để ý, tôi là một người tu hành, mặc dù tôi đã báo thù được rồi, nhưng tôi hi vọng có thể tiến xa hơn trên con đường này, sẽ không quan tâm tới những chuyện khác. Nếu anh cưới tôi, tôi sẽ làm tất cả những chuyện mà một người vợ nên làm, hơn nữa cũng sẽ không hề quản thúc anh, mặc kệ anh có xảy ra chuyện gì làm những gì với những cô gái kia, dù anh có bản lĩnh bao dưỡng bọn họ, thậm chí dẫn về nhà thì tôi cũng không ngại, dù sao tôi hiểu anh, nếu anh cưới tôi rồi, bất kể anh có tâm với bao nhiêu người cũng tuyệt đối sẽ không bạc đãi tôi...
Tần Dương trợn mắt há hốc mồm, cái này cũng được sao?
Hồng kỳ trong nhà không đổ, cờ hồng bên ngoài bồng bềnh, còn là quang minh chính đại?
Có cần phải cởi mở tới vậy không?