Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 865 - Chương 876: Nhà Tù Lộc Sơn

Chương 876: Nhà tù Lộc Sơn
 

- Sư công, chúng ta đi đâu đây?

Tần Dương cầm theo một cái túi du lịch đi theo Miêu Kiếm Cung, có chút tò mò hỏi.

Miêu Kiếm Cung hơi mỉm cười:

- Chúng ta tới nhà tù Lộc Sơn.

- Nhà tù Lộc Sơn, đó là nơi nào, dường như chưa từng nghe thấy bao giờ thì phải?

Miêu Kiếm Cung mỉm cười nói:

- Người bình thường quả thật sẽ không biết tới nhà tù Lộc Sơn, vì kẻ bị bắt giữ vào trong đó đều không phải người thường.

Tần Dương tò mò hỏi:

- Không phải người thường? Chẳng lẽ là loại tội phạm vô cùng hung ác sao?

Miêu Kiếm Cung lắc đầu:

- Ta không nói tới điểm ấy, mà là trong nhà tù Lộc Sơn đều giam giữ người tu hành!

Hai mắt Tần Dương bỗng nhiên mở to, kinh ngạc hỏi:

- Nhà tù cho người tu hành?

- Đúng!

Miêu Kiếm Cung nhẹ nhàng giải thích:

- Nhà tù này là nơi đặc biệt nhất, cũng là nhà tù duy nhất cho người tu hành ở cả Trung Hoa, khi kẻ tu hành phạm tội sau khi bị bắt và định tội danh sẽ bị giam vào nhà tù Lộc Sơn, dù sao những tu hành giả kia mỗi người đều có thực lực cường đại, trong đó không thiếu kẻ tâm ngoan thủ lạt, nếu giam những kẻ này ở nhà tù bình thường không chỉ dễ dàng tạo thành thương tổn ở bên trong, hơn nữa còn dễ dàng để những kẻ kia chạy trốn, nhà tù bình thường không giữ được những người tu hành thực lực cường đại này...

Tần Dương kinh ngạc nhìn chằm chằm Miêu Kiếm Cung:

- Sư công, người dẫn con tới nhà tù Lộc Sơn là vì tu hành đồng thuật sao?

- Tu hành đồng thuật, tu hành nội khí cùng tiến hành, mặc dù thực lực này của con xem như cao so với tầng lớp cùng tuổi, nhưng đối thủ của con cũng sẽ không bỏ qua chỉ vì tuổi của con, giống như Liễu Phú Ngữ, nếu con không chạy trốn thì hoàn toàn không biết sẽ có chiêu thức gì dùng để đối phó con đâu.

Tần Dương sờ chóp mũi, biểu lộ thoáng chút ngượng ngùng, chuyện lần này quả thật quá lúng túng, bản thân còn phải chạy trốn nữa.

Đành chịu thôi, cảnh giới Đại Thành và Tiểu Thành cách xa nhau như trời và đất, cũng không phải thứ mà thể chất quái dị này của Tần Dương có thể bù đắp được. Tần Dương hiện giờ cho dù đã là Tiểu Thành cảnh đỉnh phong, Tần Dương có lòng tin trong trận chiến, nhưng cảnh giới Đại Thành căn bản không chỉ dựa vào được một phần thắng...

- Sư công, nhưng con hiện giờ mới ở thực lực mười tám khiếu huyệt, không phải còn cách cảnh giới Đại Thành rất xa sao?

Miêu Kiếm Cung hừ lạnh nói:

- Chỉ cách sáu khiếu huyệt mà thôi, con ngày thường có quá nhiều việc vặt vãnh, phân tâm quá nhiều, vào trong nhà tù sẽ không bị mấy chuyện kia quấy nhiễu nữa, đúng lúc có thể chuyên tâm tu hành. Tu hành giống như đi trên con đường băng, mỗi một bước tiến về phía trước đều phải trơn tụt lại nửa bước, đợi con một ngày hai mươi tư tiếng đồng hồ đều ở trong trạng thái tu hành thì con sẽ phát hiện tiến bộ của con nhanh hơn rất nhiều lần so với thời gian tu hành trước kia của mình, vì con vẫn luôn tu hành tiến về trước nên cơ bản không lui bước!

Tần Dương bất lực cười khổ:

- Hi vọng con còn có thể theo kịp kỳ thi cuối kỳ này.

Miêu Kiếm Cung cười nói:

- Biết con là sinh viên, đến khi thi cuối kỳ sẽ thả cho con về, sư công cũng không phải người không hiểu đạo lý, không phải con mang theo sách vở tới sao, vào trong đó thỉnh thoảng khi nghỉ ngơi con vẫn có thể học tập, mặc dù sư công là người tu hành, nhưng chưa bao giờ khinh thường việc học hành, tri thức mới chính là tài phú lớn nhất của nhân loại.

Tần Dương thở dài một hơi:

- Cảm ơn sư công. Đúng rồi, sư công, chúng ta tới nhà tù thì phải dùng thân phận gì để vào đây?

Miêu Kiếm Cung mỉm cười trả lời:

- Nếu đã vào nhà tù thì đương nhiên phải dùng thân phận phạm nhân rồi, hơn nữa lần này con vào trong trừ nhiệm vụ tu hành ta sắp xếp cho con ra, con còn có những nhiệm vụ khác đấy.

- Những nhiệm vụ khác?

Miêu Kiếm Cung nhìn ánh mắt mơ hồ này của Tần Dương, mỉm cười giải thích:

- Quy tắc của nhà tù Lộc Sơn này nghiêm ngặt, đương nhiên không phải muốn đi vào thì có thể vào được, muốn đi ra thì có thể ra được, cho nên việc này đương nhiên phải để Long Vương giúp một chút. Long Vương biết con muốn vào liền có nhiệm vụ giao cho con, nhiệm vụ cụ thể là gì thì ta không rõ lắm, dù sao đây cũng là sự việc nội bộ giữa các con, mà bản thân ta cũng có yêu cầu đối với con.

Tần Dương nghẹn họng nhìn trân trối:

- Vào một nhà tù còn cần mang theo nhiệm vụ sao?

Miêu Kiếm Cung thản nhiên nói:

- Dưới vùng trời này còn có chỗ nào nhiều bí mật hơn so với nhà tù sao. Ta mặc dù không biết Long Vương sắp xếp nhiệm vụ gì cho con, nhưng ta nghĩ đa phần liên quan tới bí mật của một người hoặc một việc nào đó trong nhà tù này, việc này con không cần nói với ta, ta cũng không muốn biết.

Tần Dương bất lực cười khổ, việc như vậy bản thân không chỉ phải dùng thân phận phạm nhân đi vào ngục giam, mà còn phải hoàn thành nhiệm vụ sao?

Tìm một chỗ an ổn tu hành không phải được rồi sao, vì sao cứ nhất định phải phiền toái như vậy?

Miêu Kiếm Cung đại khái đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Tần Dương, khẽ nói:

- Nếu ta đã để con vào đó thì tóm lại có lý do để cho con vào đó, đồng thuật dù sao cũng để đối phó người tu hành, ở bên ngoài dù sao cũng thiếu cơ hội thực chiến, ở trong không có nhiều thứ phải cố kỵ như vậy, hơn nữa con đi làm theo ý ta sẽ có những lợi ích khác.

Tần Dương đương nhiên tin tưởng sư công Miêu Kiếm Cung sẽ không hại mình, hắn tối đa cũng chỉ cảm khái một chút chuyện mình phải vào nhà tù mà thôi.

- Vâng, sư công.

Miêu Kiếm Cung trầm giọng dặn dò:

- Nếu ở trong nhà tù thì đương nhiên bị giam giữ trong đó cũng đều là tù phạm với đủ loại hành vi phạm tội khác nhau, nói ngắn gọn thì bên trong không có mấy người tốt, cho nên sau khi con vào đó phải cẩn thận, chú ý an toàn của bản thân.

Tần Dương hơi sửng sốt, bỗng cười nói:

- Có sư công ở đây, còn có ai dám khi dễ con đây?

Sắc mặt của Miêu Kiếm Cung bỗng nhiên trở nên cổ quái:

- Nếu vào nhà tù thì ta đương nhiên không ở đó rồi, con chỉ có thể dựa vào chính con thôi.

Sắc mặt Tần Dương cũng lập tức thay đổi, mở to hai mắt:

- Sư công, ý của người là người không đi theo vào giúp con sao?

Miêu Kiếm Cung thản nhiên gật đầu:

- Đương nhiên, ta hình như cũng chưa từng nói sẽ vào cùng con mà.

Tần Dương sửng sốt, trong lòng dâng trào mấy phần cảm giác vô cùng sai lầm:

- Sư công người không vào thì làm sao chỉ con tu hành được đây?

Miêu Kiếm Cung cười khà khà, đôi mắt sâu thẳm nở nụ cười hồ ly giảo hoạt:

- Tù nhân đều có thể thăm định kỳ, khi thăm con ta có thể kiểm tra tiến độ tu hành của con, hơn nữa cho con mục tiêu thời gian tu hành ngắn, con cũng không thể lười biếng, nếu không đạt được tiến độ, ta sẽ chỉnh con.

Tần Dương không thể nói được gì, ném mình vào trong nhà tù tiến hành hình thức tu hành của kẻ tù tội, mà khi chỉ điểm mình lại là thời gian thăm viếng...

Đây quả thực quá khoa trương mà!

Miêu Kiếm Cung nhìn biểu tình của Tần Dương, cười khà khà:

- Vì để con hoàn thành nhiệm vụ cho nên thân phận của con được giữ bí mật, sẽ cho con dùng một thân phận mới để vào khu vực nhà tù, sau khi vào đó cũng sẽ không có bất cứ đãi ngộ tốt nào, nói ngắn gọn thì con chính là một tù nhân chân chính... Mặc dù tuổi của con không lớn lắm, nhưng ta nhớ con cũng từng trải qua nhiều nguy hiểm, đã từng chấp hành nhiều nhiệm vụ như vậy, con nhất định có kinh nghiệm phong phú xử lý tốt được chuyện này.

Tần Dương trợn mắt há hốc mồm, như vậy cũng được sao?

Hắn vốn cho rằng đây là một nấc thang hành trình tu hành rất đơn giản, nhưng hiện giờ có vẻ như còn gian nan phức tạp hơn nhiều so với những gì hắn tưởng tượng...
Bình Luận (0)
Comment