Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 997 - Chương 1007: Bắt Đầu Từ Tình Cảm, Kết Thúc Bằng Tình Cảm

Chương 1007: Bắt đầu từ tình cảm, kết thúc bằng tình cảm
 

Tần Dương chuồn cực kỳ nhanh, cơm trưa cũng không ăn đã cầm theo ba lô hành lý của mình nhanh chóng biến mất.

Liễu Phú Ngữ đưa Tần Dương rời núi, sắc mặt có mấy phần cổ quái.

- Này, mấy người rốt cuộc đã dùng biện pháp gì vậy?

Tần Dương biết rõ còn cố giả ngu:

- Hả, biện pháp gì cơ?

Liễu Phú Ngữ nhếch mày lên:

- Bớt giả ngu với tôi đi!

Tần Dương nhoẻn miệng cười khà khà nói:

- Cô thề giữ bí mật giúp tôi, tôi sẽ xét tới điều kiện chúng ta đã từng chung hoạn nạn mà kể cho cô nghe.

Lòng Liễu Phú Ngữ ngập tràn sự hiếu kỳ, nghe vậy không chút do dự giơ tay thề:

- Tôi thề tuyệt đối sẽ không nói lung tung, nếu không cả đời này tôi sẽ không gả đi được!

Nụ cười trên gương mặt Tần Dương cứng lại, ánh mắt nhìn Liễu Phú Ngữ có phần cổ quái.

Liễu Phú Ngữ đang nhìn chằm chằm Tần Dương, đương nhiên thấy được thần sắc Tần Dương biến hóa, lập tức tức giận nói:

- Vẻ mặt của cậu như vậy là sao? Không tin phải không?

- Không có, không có, cũng đã thề rồi thì tôi đương nhiên phải tin rồi.

Tần Dương liên tục phủ nhận, buồn cười, còn không phủ nhận thì Liễu Phú Ngữ không chừng sẽ nổi đóa, hắn chẳng qua chỉ cảm thấy lời thề kia của Liễu Phú Ngữ có chút gì đó mà thôi.

Tần Dương nói bâng quơ mấy câu đã khái quát lại một lần chuyện đã xảy ra, Liễu Phú Ngữ lập tức mở to hai mắt.

- Hả, ý của cậu là Ngô Trưởng lão và sư công của cậu quay lại hòa hảo rồi?

Tần Dương mỉm cười nói:

- Có phải quay về hòa hảo thành người yêu lại hay không thì tôi không rõ lắm, nhưng ít nhất thù hận trong lòng hai người nhất định đã được hóa giải rồi, huống chi cho dù hai người có quay lại hòa hảo, tôi cảm thấy cũng không có chuyện gì. Sư cô nhiều năm trước đã qua đời, sư công cũng đã độc thân hơn mười năm rồi, nếu bọn họ có thể ở cùng nhau thì rất bình thường, dù sao cũng đều là cường giả thực lực Thông Thần, sống hơn một trăm tuổi cũng không thành vấn đề, vẫn còn khoảng thời gian mấy thập niên đấy.

Ánh mắt Liễu Phú Ngữ phức tạp:

- Thủy Nguyệt tông chúng tôi và Ẩn Môn của cậu hiện giờ xem như đã giải quyết mâu thuẫn rồi, chung quy lại dùng kết cục như vậy chấm dứt mọi việc, cảm giác có phần... Nói thế nào đây nhỉ, buồn cười, hay như trò đùa của trẻ con?

Tần Dương ngẫm nghĩ, thở dài nói:

- Chẳng lẽ cô đã quên ân oán ban đầu của Thủy Nguyệt tông và Ẩn Môn từ đâu mà ra?

Liễu Phú Ngữ hơi sững sờ, biểu tình lộ ra bộ dáng suy tư.

Tần Dương mỉm cười nói:

- Mâu thuẫn đầu tiên xảy ra từ một đoạn tình cảm tan vỡ, lúc trước vị Tông chủ kia của Ẩn Môn chúng tôi thực lực đã tới Thông Thần, nhưng vì đau lòng mà chưa bao giờ tung hoành dựa vào thực lực của bản thân, bị người Thủy Nguyệt tông liên tục đuổi giết, cuối cùng phải trả cái giá lớn bằng chính tính mạng của bản thân, thù hận cũng sinh ra từ đó. Hiện giờ thù hận hai tông môn có thể vì một đoạn tình cảm mà hợp lại với nhau, như vậy không phải là một vòng mệnh luân hồi sao, hoặc nên nói khó đảm bảo cũng không phải ý trời.

Liễu Phú Ngữ ngẫm nghĩ, cười nói:

- Cũng đúng, bắt đầu từ một đoạn tình cảm, kết thúc cũng bằng một đoạn tình cảm, có đầu có đuôi, đến nơi tới chốn, cũng coi như đã qua.

Tần Dương cười ha ha nói:

- Nhưng tôi cũng không cảm khái nhiều như vậy, tôi chỉ thấy may mắn bọn họ đã hòa thuận, nếu không tôi sẽ thảm rồi.

Liễu Phú Ngữ thấy Tần Dương nói như vậy, nhớ tới vẻ mặt Tần Dương xám xịt khi bị Miêu Kiếm Cung quát tháo, xám xịt thu dọn đồ đạc rời đi, không nhịn được bật cười.

- Cậu chạy trốn ngược lại còn nhanh đấy, sắp tới giờ cơm rồi, nhưng đến cả cơm trưa cũng không kịp ăn đã chạy rồi...

Tần Dương thở dài:

- Tôi nào dám ăn cơm trưa nữa, tôi ước gì chạy trốn càng xa càng tốt, nếu không sư công còn chưa xoay chuyển tâm trạng sẽ ném lửa giận lên người tôi, như vậy chẳng phải tôi ăn no rửng mỡ rồi sao?

Tần Dương hơi ngừng lại một chút, cằm hất về phía dưới núi:

- Leo qua mấy ngọn núi này không phải là tới một thị trấn nhỏ rồi sao, tôi tới trấn tùy tiện ăn gì đó rồi gấp rút đi tới sân bay thôi.

Liễu Phú Ngữ thoáng do dự một chút nói:

- Được, đến trấn rồi tôi mời cậu ăn cơm trưa, xem như tiễn cậu lên đường đi.

Tần Dương cười nói:

- Được, cô là chủ nhà, chiêu đãi một vị khách từ xa tới như tôi chính là tình hữu nghị của chủ nhà nha, tôi không khách khí với cô nữa.

Liễu Phú Ngữ trợn mắt liếc nhìn Tần Dương, không nói chuyện.

Hai người trèo qua mấy ngọn núi lớn hoang vu, sau đó đi vào trong trấn, Liễu Phú Ngữ dẫn Tần Dương đi vào một quán cơm.

Tần Dương vốn cho là trong trấn nhỏ có lẽ không có gì an, không ngờ nơi này không có cá tôm, bào ngư, nhưng lại có những món ăn dân quê.

Một phần thịt thỏ thái lựu xào ớt, gà kho tàu và một bát canh nấm núi nấu thịt, khiến khẩu vị của Tần Dương được mở rộng.

Tần Dương và Liễu Phú Ngữ uống chút rượu, khi bữa ăn tới thời điểm kết thúc, Tần Dương nâng cốc của mình lên.

- Cô còn thiếu tôi một trận đấu... tôi ở Trung Hải chờ cô.

Liễu Phú Ngữ khẽ rung mi, khẽ nói:

- Đợi tôi làm gì, bên cạnh cậu có nhiều người phụ nữ xinh đẹp như vậy, cậu còn tâm tư chờ tôi sao?

Tần Dương mỉm cười nói:

- Cô bạn à, cô nghĩ đi đâu vậy, chẳng lẽ cô cảm thấy tôi nói chờ cô là tôi có ý với cô sao, cô đừng hiểu lầm, tôi không có ý nghĩ kia, hiện giờ tôi đã đủ nhức đầu rồi.

Liễu Phú Ngữ chau mày, dường như muốn nói gì đó, nhưng do dự một chút cuối cùng vẫn không nói gì cả, chỉ yên lặng nâng cốc.

- Chúc cậu lên đường bình an.

- Đinh!

Hai cốc rượu cụng nhau trên không trung.

Ở cửa quán ăn, Liễu Phú Ngữ nhìn bóng dáng Tần Dương xách ba lô lên xe đi mất, ánh mắt có phần mơ màng.

Đợi tôi?

Bạn bè?

Hừ!

Bôn ba cả đoạn đường, Tần Dương trở lại Trung Hải thì đã là ngày hôm sau.

Tần Dương không tới biệt thự của Mạc Vũ nữa, mà là về thẳng nhà mình, thống khoái tắm rửa, thay quần áo, thoải mái nằm trên ghế sô pha.

Chuyện của Thủy Nguyệt tông đã giải quyết xong, vấn đề của viện nghiên cứu cũng đã giải quyết hoàn toàn, công ty cũng đều đã có người quản lý, Tần Dương lúc này bỗng nhiên có cảm giác không có chuyện để làm.

Có lẽ tiếp theo đây hẳn có thể thoải mái đi học một thời gian ngắn, một năm nay tất bật ngược xuôi khắc khổ tu hành, đúng là mệt chết người rồi.

Mặc dù việc tu hành không thể gián đoạn, nhưng Tần Dương đã vào cảnh giới Đại Thành, thời gian ngắn tu hành cũng không tăng thực lực của hắn lên quá lớn, cho nên Tần Dương có thể thoải mái thư giãn, dù sao sức chiến đấu hiện giờ của hắn đã có thể so sánh với Đại Thành cảnh khiếu huyệt hai mươi bảy, như vậy đã rất lợi hại rồi.

Còn khoảng một thời gian nữa mới tới ngày tới trường, trong khoảng thời gian này nên làm gì đây?

An ổn theo thầy luyện đàn, sau đó còn phải tham gia tranh tài dương cầm, nếu không lấy được thành tích tốt, như vậy sẽ rất mất thể diện.

Nếu đã muốn làm thì phải làm tới mức tốt nhất.

Tần Dương vừa nghĩ như vậy liền tiện tay cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn cho một đám bạn.

- Tôi vừa trở về, tối có ai mời tôi ăn cơm không?

Tiện tay gửi cùng một tấm hình tôm chua cay đã chụp trước đó, sau đó đi ra ngoài.

Chưa tới ba phút sau, điện thoại của Tần Dương vang lên.

Gương mặt Tần Dương thể hiện sự vui vẻ, là Hà Thiên Phong, hay Tôn Hiểu Đông đây?

Cầm điện thoại lên, liếc mắt nhìn tên trên màn hình, biểu tình có phần bất ngờ.
Bình Luận (0)
Comment