Nếu người Sở Thanh chờ là Lục Thần, tất nhiên Hoàng Á Lê không có ý kiến gì, hơn nữa cô đúng là rất mong thấy được người đàn ông được mệnh danh là con chó trung thành của Sở Thanh.
Thời gian từng chút trôi qua, lại chờ thêm một lúc lâu nữa, Hoàng Á Lê có chút lo lắng, nói: "Sở Thanh, anh ta....sẽ đến sao?"
"Anh Thần đã nói, tất nhiên sẽ tới, bất quá..." Nhớ đến Sở Nghiên, không cần nói, cô cũng biết được Lục Thần đang bị ngáng chân, "Cũng có thể đang bị người nào đó cản đi."
Đúng vậy, giống như Sơ Thanh suy đoán, Lục Thần đích thật là bị người bám ở nhà, mà người đó đúng là Sở Nghiên.
"Anh Thần, bây giờ bên ngoài rất nguy hiểm, hơn nữa trường học là nơi tập trung rất nhiều người, tang thi cũng nhiều hơn, coi như là anh, đi đến đó cũng gặp nguy hiểm."
Người như vậy nên để cho cô ta tự sinh tự diệt, tại sao còn có người quan tâm cô ta chứ!
"Nguy hiểm hay không nguy hiểm là chuyện của tôi, không có quan hệ gì với cô đi." Giọng nói của Lục Thần vô cùng nguy hiểm, đã không thể chịu được đối với Sở Nghiên.
Ngày hôm qua, chính người phụ nữ này giả bệnh để chú Sở tự ra mặt giữ mình lại, đối với người phụ nữ này, anh càng ngày càng chán ghét.
"Anh Thần, anh là người thân của em, em không thể để anh đi mạo hiểm!"
"Vậy, ý của cô là nói A Thanh không phải người nhà của cô." Lục Thần dùng sức hất tay đang lôi kéo của Sở Nghiên, "Sở Nghiên, đừng cho rằng tôi không biết cô đang nghĩ gì, tôi không cần biết cô có năng lực đoán trước tương lai gì gì đó, coi như A Thanh biến thành tang thi, tôi cũng sẽ nuôi em ấy!"
Nhìn sắc mặt cô ta dần trở nên tái nhợt, mắt Lục Thần lóe lên tia khinh thường: "Cô tốt nhất là cầu nguyện A Thanh không có gì, nếu không, nếu như A Thanh biến thành tang thi, tôi không ngại cho cô trở thành thức ăn đút cho A Thanh."
"Anh!" Lục Trạch biết Lục Thần không có ôn hoà như vẻ bề ngoài, nhưng anh không nghĩ đến, anh ấy lại vô tình với Sở Nghiên như vậy.
"A Trạch, em cho rằng ngày hôm qua cô ta bệnh làm cho anh cũng không thể ra cửa, nhất định nhìn thấy cô ta, sau đó, hôm nay lại có thể vui vẻ như vậy sao?" Anh biết trong lòng Lục Thạch, Sở Nghiên chính là độc nhất vô nhị, điểm này anh có thể hiểu được, cũng giống như vậy, Sở Thanh trong lòng anh cũng là độc nhất vô nhị, nhưng anh không thể nào đứng nhìn Sở Nghiên tính kế Sở Thanh!
Chuyện ngày hôm qua, trong sáng ngoài tối đều lộ ra, chẳng qua, đến bây giờ A Trạch vẫn không chịu đối mặt với thực tế, không chịu tin người phụ nữ mình yêu thích lại biến thành một người âm độc như vậy.
Quả nhiên, sau khi Lục Thần nói xong, bất kể là Sở ba hay Lục Trạch, đều dùng ánh mắt dò xét nhìn Sở Nghiên.
Đúng vậy, ngày hôm qua không biết như thế nào, Sở Nghiên đột nhiên bệnh, hơn nữa bệnh vô cùng nghiêm trọng, theo lý thuyết hôm nay không thể nào vui vẻ như vậy, nhưng hiện tại...
"Anh Thần, anh đang nghi ngờ em sao? A Thanh là em trai của em, em làm sao có thể hại em ấy...." Cô chỉ là muốn cô ta chết mà thôi!
"Nghi ngờ cô? Không, cũng không phải." Lục Thần nói xong câu này, khóe miệng Sở Nghiên cong lên, nhưng một câu nói sau, lại thành công làm nét mặt cô ta cứng lại: "Tôi không nghi ngờ, mà là khẳng định cô muốn hại A Thanh, cho nên, không cần phải trước mặt tôi làm vẻ ủy khuất, tôi không phải chồng sắp cưới của cô, vì vậy không cần giả mù mưa sa, dối trá với tôi!"
Sau khi nói xong, Lục Thần không do dự ra khỏ nhà họ Sở.
Bậy giờ anh không có thời gian ở đây quanh co với Sở Nghiên, đối với anh, lãng phí một phút, A Thanh sẽ có thêm một phút nguy hiểm hơn, anh tuyệt đối không hy vọng xảy ra chuyện này.
Mà nhìn chằm chằm với bóng lưng của Lục Thần, Sở Nghiên thật sự hận đến nỗi hàm răng cũng ngứa ngáy, dù thế nào cô cũng không nghĩ đến trên đời còn có người ngu ngốc như vậy.
Kiếp trước chính là như vậy, kiếp này cũng thế, Lục Thần giống như một con chó vây quanh Sở Thanh, thật sự làm cho người ta vô cùng chán ghét, xem ra muốn giết Sở Thanh, Lục Thần sẽ là chướng ngại đi!
Nhưng bây giờ, đối với cô, muốn đứng trên đỉnh cao trong mạt thế, cô không thể không có Lục Thần, năm đó Sở Thanh có thể ép bọn họ hy sinh mình (Sở Nghiên), cũng không phải vì bên cạnh có Lục Thần sao!
"Nghiên nhi, chẳng lẽ A Thần nói là sự thật...." Nhìn vẻ mặt dữ tợn của con gái trong nháy mắt, trong lòng Sở ba lộp bộp, không khỏi nhớ lại những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, trong nháy mắt, trong lòng ông vô cùng phức tạp, hình như A Thần nói có chút đúng, con gái không muốn A Thanh sống sót trở về...?
"Ba ba, làm sao có thể, là anh Thần hiểu lầm con, A Thanh.... A Thanh là em trai con á!" Sở Nghiên cắn môi, điềm đạm đáng yêu nhìn Sở ba.
Nhưng một màn này lại không thể đánh tan nghi ngờ trong lòng Lục Trạch, trong khoảng thời gian này, anh đã từng trước mặt Sở Nghiên lơ đãng nhắc tới Sở Thanh, nhưng mỗi lần đều bị cô không nhịn được cắt đứt, thật sự rất không bình thường!
Hơn nữa, cũng giống như anh hai nói, nếu ngày hôm qua Sở Nghiên thật sự bệnh nặng như vậy, làm sao chỉ trong vòng một đêm thì không sao nữa, hơn thế, tình trạng còn tốt hơn trước kia?
Thấy hai người trầm mặt không nói, Sở Nghiên tự nghĩ mưu kế mình đã thành công, nhưng cô lại không biết, chính vì vậy mà cô đã gieo một mầm móng nghi ngờ sâu trong lòng LụcThạch.
****
"Sở Thanh, chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đây thôi, nếu chậm trễ thêm nữa, mặt trời sẽ xuống núi, đến lúc đó, trường học tuyệt đối sẽ không an toàn nữa!"
Trong trí nhớ của cô, Đại học K là một trong những nơi nguy hiểm nhất trong thời đầu mạt thế, nghe nói mơ hồ không có người may mắn sống sót, phần lớn mọi người đều biến thành tang thi, chỉ có le que mấy người còn sống sau trận mưa kia, nhưng lại không thể sống rời đi, mà là trở thành thức ăn trong miệng tang thi.
"Tốt." Mắt Sở Thanh hạ xuống, nhàn nhạt nói: "Chúng ta đi."
Cô biết chờ thêm nữa Lục Thần có thể cũng sẽ không đến được, cũng không phải nghĩ Lục Thần không tới, mười phần Sở Nghiên đã dùng thủ đoạn nào đó bám lấy anh, dù sao có Sở ba ở nhà, nhiều năm như vậy, lời của Sở ba, Lục Thần vẫn nghe theo.
Nghe được Sở Thanh đồng ý, Hoàng Á Lê gật đầu, đem tất cả mọi thứ thu thập xong, chuẩn bị hai balo du lịch thật to, mấy bộ quần áo, cũng không thể thiếu thức ăn đồ uống.
Cô biết Sở Thanh có thể có không gian, nhưng lại không thể lộ trước mặt người ngoài, cho nên dùng hai cái balo che dấu cũng tốt.
Mạt thế làm nhân tính con người vặn vẹo, không nói đạo đức gì nữa, cho nên bất kể là ai, trừ Sở Thanh, cô không thể không đề phòng người khác.
Sở Thanh cũng hiểu đạo lý này, cô nghe Hoàng Á Lê nói phải sống như thế nào trong mạt thế, cá lớn nuốt cá bé, đó là pháp tắc điển hình.
Thật ra, cuộc sống như vậy Sở Thanh càng thêm thích thú, bởi vì cuộc sống tu ma là như thế, cá lớn nuốt cá bé, cường gia sinh tồn, mà người yếu chỉ định bị cường giả cắn nuốt, trở thành cường giả trở nên cường đại hơn.