Chí Tôn Nữ Hoàng Quật Khởi Ở Mạt Thế

Chương 127

Khi Lục Trạch đang ăn năn hối hận, ở mặt khác Sở Nghiên lại đang chơi như cá gặp nước, nhìn không gian không ngừng chất đầy vật liệu, cô ta cảm thấy vô cùng vui vẻ, mặc dù cần phải giao ra một lượng, nhưng cũng chỉ là một số nhỏ trong đó, phần lớn vẫn ở trong tay mình, kết quả như thế khiến Sở Nghiên rất hài lòng, hơn nữa vật liệu trong không gian của cô ta càng ngày càng nhiều, như vậy số người cô ta có thể lôi kéo cũng càng ngày càng đông, đến lúc đó dù bản thân cô ta không thể thành lập một trụ sở, nhưng lại vẫn có thể có một chỗ ngồi ở thành phố B!

Nhớ tới kiếp trước nhà họ Sở một mình độc quyền ở thành phố B, Sở Nghiên đã cảm thấy trong tương lai của mình một vùng ánh sáng rực rỡ, kiếp trước tiểu quỷ Sở Thanh nhát gan vô dụng kia có thể nắm giữ thành phố B, bây giờ tất nhiên cô ta cũng có thể, hơn nữa còn có thể làm tốt hơn so với Sở Thanh!

Cho dù tới tận bây giờ Sở Nghiên vẫn không thấy một sự thật hiển  nhiên, đó chính là từ đầu tới giờ bản chất của Sở Thanh cũng  không mềm yếu giống như cô ta tưởng tượng, dù sao Sở Thanh là người đứng đầu thế gia, làm sao có thể vô dụng như vậy, mà ở trước mặt Sở Nghiên sẽ như vậy chẳng qua là vì lệ thuộc vào Sở Nghiên mà thôi.

"Sở tiểu thư, cẩn thận!" Lúc Sở Nghiên đang âm thầm tự đắc trong lòng, một con tang thi đã nhào tới trước mặt cô ta, đợi cô ta lấy lại tinh thần thì đã không kịp tránh, cô ta chỉ có thể vận dụng hết dị năng của mình, ngay sau đó, con tang thi giống như bị đánh một đòn nghiêm trọng, cả đầu cũng nứt ra, óc trắng phun lả tả khắp nơi, mà Sở Nghiên đứng trước mặt nó lại thật giống như không có chuyện gì xảy ra, trên người không có một xíu vết bẩn, khoảnh khắc này, tất cả mọi người bắt đầu có chút phòng bị cô ta, dù sao lúc đầu Sở Nghiên chỉ nói cô ta là dị năng giả hệ không gian, mà bây giờ cô ta thể hiện lại không chỉ có mỗi dị năng không gian!

"Sở tiểu thư, không phải cô là dị năng giả hệ không gian sao?” Trong đội ngũ có một cô gái cẩn thận hỏi, ánh mắt lộ ra một vẻ khiến người ta không thấy rõ được hàm xúc.

“Tôi là dị năng giả hệ không gian,’’ Sở Nghiên nở nụ cười, nhưng lại để cho người ta cảm thấy rõ vẻ kiêu ngạo trên gương mặt tươi cười của cô ta: “Nhưng tôi cũng không chỉ là dị năng giả hệ không gian, tôi là dị năng giả song hệ, dị năng khác là hệ tinh thần.”

Sở Nghiên nói lời này một cách rất kiêu ngạo, nhưng mọi người ở đây lại âm thầm giật mình, phải biết lúc đầu Sở Nghiên động tay với em trai ruột của mình là vì trúng phải dị năng hệ tinh thần của một người lạ, bị người đó kiểm soát nên mới làm hại người thân của mình, nhưng bây giờ Sở Nghiên lại thể hiện ra một dị năng khác của mình – dị năng hệ tinh thần!

Phải biết, muốn điều khiển một dị năng giả hệ tinh thần thì ít nhất đối phương cũng phải là dị năng giả cao hơn cô ta ba cấp trở lên, bây giờ dị năng hệ tinh thần của Sở Nghiên đã có thể đè nát đầu tang thi, rõ ràng hiện giờ dị năng của cô ta đã gần đến cấp hai, mà muốn điều khiển cô ta thì ít nhất người kia phải là dị năng giả cấp bốn cao nhất, mà bây giờ, đừng nói là căn cứ thành phố B, dù trong phạm vi cả nước dị năng giả cấp ba đã ít lại càng ít, chứ đừng nói gì là cấp bốn, cho nên, ngay từ đầu Sở Nghiên đã nói dối!

Lúc này Sở Nghiên còn chưa biết, vì lôi kéo người khác mà cô ta đã đẩy chính mình vào tình cảnh vạn kiếp bất phục, hiện tại vì mọi người còn cần đến dị năng của cô ta nên dĩ nhiên sẽ không làm gì, nhưng một khi Sở Nghiên đã không còn giá trị lợi dụng, nhất định cô ta sẽ bị người khác bài xích hoàn toàn, kết quả cuối cùng chắc chắn không chỉ dùng hai chữ thê thảm là có thể hình dung!

Phải biết, ở mạt thế, dù dị năng giả lớn mạnh cũng không thể đơn độc sinh tồn, mà dù Sở Nghiên có dị năng hệ tinh thần cũng có dị năng hệ không gian, nhưng ở cuối thời, dựa vào một mình cô ta,d.đ.lqd muốn sống thật tốt căn bản là chuyện không thể nào!

“Sở tiểu thư, phía dưới liền giao cho cô!” Sau khi mấy người thanh lý sạch sẽ toàn bộ tang thi xung quanh, bọn họ không đi vào trong siêu thị, mà ở bên ngoài giữ cửa, đây là do mọi người ăn ý đã quen, từ lúc đầu Sở Nghiên đã đặt ra quy định, mặc kệ là ai cũng không được đi vào nhìn lén, nếu không cô ta sẽ đổi đội ngũ khác, đối với đội bây giờ lấy được không ít vật liệu, việc này lại rất phiền toái.

Nhưng bây giờ mọi người cũng là tự nguyện canh giữ ở bên ngoài, bởi vì bọn họ có việc rất quan trọng cần nói chuyện một chút.

“Đội trưởng, chúng ta còn phải tiếp tục hợp tác với Sở Nghiên kia sao?” Mịt mờ nhìn siêu thị một cái, sắc mặt của người nói có hơi khó coi, bây giờ đã biết Sở Nghiên là dị năng giả hệ tinh thần, tất cả mọi người không khỏi bắt đầu lo lắng, một khi Sở Nghiên muốn điều khiển bọn họ để cản tang thi cho cô ta, thì một chút sức chống lại bọn họ cũng không có.

“Trước mắt tạm thời cứ vậy đi, các cậu biết, bây giờ vật tư của chúng ta không đủ, muốn có nhiều vật tư hơn chút còn cần dựa vào vị Sở tiểu thư này, đợi đến khi vật liệu không tệ chúng ta sẽ dẫn đội tốt hơn.” Bây giờ đội trưởng cũng cảm thấy Sở Nghiên nguy hiểm, anh ta biết đội viên của mình cũng không phải là đe dọa, một người vì muốn lấy được đồng đội của em trai mình mà ngay cả em trai ruột cũng có thể giết thì còn có chuyện gì không làm được? Bây giờ mọi người đều không dễ dàng sống sót nơi mạt thế này, ai cũng không muốn chết đi sớm như vậy, cho nên lúc này tất cả mọi người đều phải đề phòng Sở Nghiên.

“Đội trưởng, tôi biết rõ anh nói không sai, nhưng anh thật sự chắc chắn là cô ta sẽ không lợi dụng chúng ta sao?” Hiện giờ những đội viên này cũng không có lòng tin đó, nếu như là vì bảo vệ đội trưởng, bảo vệ đội viên mà bản thân lựa chọn chết đi, cũng là cái chết có ý nghĩa, nhưng nếu như là bị người điều khiển làm lá chắn, đoán chừng bọn họ thật sự sẽ chết không nhắm mắt!

"Cái vấn đề này tôi cũng đã nghĩ đến, nhưng bây giờ tang thi còn chưa có năng lực như vậy, muốn tiêu diệt chúng ta cũng không phải chuyện dễ dàng như thế, chỉ cần mọi người để ý một chút là ổn,d.đ.lqd dù sao bây giờ chúng ta nhận nhiệm vụ chỉ là thu thập vật liệu, chỉ cần Sở tiểu thư có thể tích trữ nhiều một chút, như vậy chúng ta có thể sớm trữ đủ vật liệu, đến lúc đó chúng ta liền không cần trợ giúp của cô ta nữa rồi.” Đội trưởng cũng là người hiểu chuyện, biết thời điểm nào nên làm cái gì, nếu bây giờ còn cần Sở Nghiên trợ giúp, tự nhiên anh có lẽ sẽ không một cước đá văng cô ta đi, nói như vậy, tổn thất không phải là mình hay sao?

"Đội trưởng, chúng tôi hiểu rồi, vậy chuyện hôm nay chúng ta xem như không biết đi.” Nếu đội trưởng đã quyết định, vậy thì bọn họ cũng sẽ không phản đối, chỉ cần cẩn thận một chút là được, chỉ cần không nguy hiểm đến bản thân, đối với bọn họ mà nói không có gì khác nhau.

"Vậy cũng không cần, bây giờ cuối cùng cũng tìm được một cơ hội về sau thoát khỏi cô ta, tại sao muốn buông tha, hôm nay chẳng những chúng ta nhìn thấy, còn cần càng nhiều người nghe thấy, chỉ có như vậy, thời điểm chúng ta quyết liệt với cô ta mới có lí do tốt hơn, không phải sao?" Đội trưởng vừa nói ra lời này tất cả mọi người liền hiểu, dù sao đều là người thông minh, nói về chuyện này, chỉ cần không phải kẻ ngốc đều sẽ hiểu.

Ý của đội trưởng vô cùng sáng suốt, nói ra chuyện Sở Nghiên là dị năng giả hệ tinh thần, chỉ có như vậy khiến mọi người biết Sở Nghiên đến tột cùng là hạng người gì, mới  có thể làm ra chuyện có đạo đức như vậy, chỉ thế mới có khả năng dễ dàng thoát khỏi Sở Nghiên!

Hiện tại Sở Nghiên vẫn còn ở bên trong siêu thị đắc chí hả hê thu thập các loại vật liệu, cô ta còn chưa biết tương lai của mình đã là một bầu trời ảm đạm, bởi vì lòng tham của cô ta, đã khiến cho rất nhiều người bất mãn, xem ra tạm thời những người đó cũng sẽ không làm chuyện gì, nhưng một khi bạo phát, càng thêm đáng sợ!

Mặc dù lúc này Sở Nghiên vui vẻ, nhưng  chuyện kế tiếp sẽ lại khiến cô ta khóc lóc vô cùng thảm thiết!

Cuối cùng, nửa tiếng sau, Sở Nghiên từ từ đi xuống, mang trên mặt nụ cười thỏa mãn, vừa nhìn cũng biết cô ta có thu hoạch khôngd.đ.lqd nhỏ, nhưng rốt cuộc có bao nhiêu thì mọi người sẽ không hỏi nhiều, dù sao có hỏi thì cô ta cũng không nhất định phải nói thật, còn có thể làm cho đối phương có ác cảm, đã như vậy còn không bằng cái gì cũng không hỏi còn tốt hơn!

Sở Nghiên lấy trong không gian ra mấy bao lớn, chia một phần, mỗi người ba, đối với đội ngũ mà nói, số lượng vật liệu như vậy đã đặc biệt không ít, mà mỗi người có thể từ trung gian lấy đi một phần ba làm thù lao, vậy là đã đủ cho cuộc sống.

Đợi đến lúc trở lại căn cứ, Sở Nghiên còn có thể lấy ra thêm một phần đồ chia cho mọi người, tự nhiên vật liệu cho cả đội sẽ không quá thiếu.

Sau khi vào căn cứ, người trong đội giao tất cả mọi thứ lên, mà căn cứ cũng trả lại cho mỗi người một phần ba, sau đó mọi người rời đi, còn Sở Nghiên lại đi theo phía sau cả đội, sau khi tới chỗ ở của bọn họ, Sở Nghien lại lấy ra gấp hai thậm chí đến gần gấp ba bình thường, thật sự khiến mọi người trong đội sợ hết hồn, thế nào cũng không nghĩ tới hôm nay Sở Nghiên sẽ rộng rãi như vậy.

Mà Sở Nghiên thấy vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, cười cười, sau đó từ từ nói: “Bởi vì hôm nay trong siêu thị đó có tương đối nhiều, cho nên chia cho mọi người cũng nhiều hơn chút so với bình thường, mọi người yên tâm, về sau chúng ta sẽ có nhiều thứ hơn, hôm nay tôi liền không quấy rầy mọi người nữa, buổi tối ăn chút gì đó thật ngon, thức ăn cũng không phải quá tiết kiệm.” 

Sau khi Sở Nghiên nói xong những lời này gật đầu một cái với đội trưởng, sau đó từ từ rời đi, dù sao hiện tại mọi người có thức ăn nhất định sẽ vô cùng vui vẻ, dù cô ta có ở chỗ này cũng không có gì khác nhau,dien.đan.lqd như vậy không bằng cô ta rời đi sớm một chút, sau đó lại mượn sức một chút.

"Đội trưởng, anh nói hôm nay Sở tiểu thư có ý gì, trước kia siêu thị cũng không nhỏ chút nào, lại chưa từng có nhiều thức ăn như vậy!” Mặc dù bọn họ không muốn nói, nhưng xác thực hôm nay Sở nghiên có chút khác thường!

“Hẳn là muốn lôi kéo chúng ta đi, bây giờ trong trụ sở biết cô ta là dị năng giả hệ tinh thần hẳn không có mấy người, hiện tại nếu chúng ta đã biết, đoán chứng là muốn lôi kéo chúng ta về phe đi, đến lúc đó cũng không cần lo lắng chuyện hại chết em trai ruột của mình bị lộ ra ngoài!" Nghĩ tới đây, sắc mặt của đội trưởng càng thêm khó coi, anh ta vẫn luôn là người chính trực, bây giờ lại bị người ta hối lộ như vậy!

"Đội trưởng, đồ thu, nhưng lại không nhất định phải làm theo ý của cô ta, dù sao nhân phẩm của Sở Nghiên thật sự là không thể chấp nhận được, hiện tại cho chúng ta nhiều chút đồ này, lại tính góp luôn cả mạng của mình vào.” Một người trong đội không chút khách khí nói, mặc dù chuyện hôm nay Sở Nghiên làm thật khiến người ta “cảm động”, dù sao ở mạt thế thức ăn chính là sinh mạng, cho nhiều thức ăn hơn chút tương đương với nhiều cơ hội sống sót hơn, nhưng mọi người cũng không quên cô ta đã giết em trai mình, ngay cả em trai ruột cũng xuống tay, người như vậy phải độc ác cỡ nào!

"Chuyện lần này tôi đều hiểu, dù mọi người  không nói tôi cũng sẽ không đi làm cái loại chuyện đó.” Ước tính vật liệu trong tay một chút, đội trưởng hơi nheo mắt lại, sau đó từ từ nói, "Vật liệu đã chuẩn bị không sai biệt lắm, kế tiếp tự chúng ta nhận hai lần nhiệm vụ nữa là hoàn toàn có thể cung cấp cho đội ngũ, Tiểu Phan, cậu cất kĩ mọi thứ trong không gian của cậu, đừng để cho người khác biết.”

Tiểu Phan gật đầu một cái, thu toàn bộ mọi thứ lại.

Đáng thương cho Sở Nghiên còn tưởng rằng việc hôm nay mình làm đã vô cùng hoàn mĩ, những người này nhất định sẽ tâm cam tình nguyện thần phục, nhưng không có nghĩ đến chẳng những mục đích của mình không thành, ngược lại làm cho đối phương nổi lên lòng nghi ngờ, liền ngay cả hợp tác cũng chưa nói tới, mà trong ba ngày tiếp theo, chuyện Sở Nghiên là dị năng giả hệ tinh thần sẽ bị mọi người trong trụ sở biết được, mà khi đó tất cả mọi người đều biết sở nghiên là hung thủ hại chết “em trai ruột” của mình.

Mà lúc này ở mấy chục ngàn dặm ngoài thành,, Sở Thanh cũng bắt đầu hành động của mình.

"A thanh, hiện tại chúng ta chuẩn bị rời đi sao?" Nửa ngày Sở Thanh lang thang cũng ông mạc đi tìm chút cây cỏ đặc biệt trên núi, chỉ cực kì tiếc rằng, tuyệt đại đa số thực vật không có chỗ có ích nào, điểm này khiến ông Mạc vô cùng buồn bực, nhưng ông cũng biết thực vật đăc biệt cũng không thể nào được biết nhiều như vậy, cho cho nên cũng liền hết hy vọng, mà đến lúc đó Sở Thanh lấy không ít thực vật đặt ở trong không gian dien.đan.lqdcủa mình, hi vọng tương lai có thể có phát hiện gì đó.

"Ừ, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ xuất phát, đi sớm một chút còn có thể đến thành phố M giải quyết nhanh một số việc.” Nhìn Tô Bắc đã dần dần có thể tự mình ăn cơm, mắt Sở Thanh dâng lên nét cười, nhớ tới biểu cảm kích động của Tô Bắc sau khi phát hiện mình có thể cử động, Sở Thanh đã cảm thấy vô cùng buồn cười.

Chỉ là trong lòng của cô cũng có thể hiểu cảm thụ của anh, khi một người đã từng cho rằng mình đã mất đi thứ gì đó, thời điểm có lại được thì mất khống chế cũng là chuyện đương nhiên, cô tuyệt đối sẽ không đi cười nhạo Tô Bắc.

"Bởi vì Tô Bắc sao?" Đây là lí do duy nhất Mặc Phỉ nghĩ tới, thật ra thì hiện tại anh cũng có chút đồng tình với Tô Bắc, một người đàn ông giàu có khôi ngô, lại bị hãm hại thành cái dạng kia, mặc kệ là ai cũng sẽ muốn giết người.

"Xem như thế đi, còn có ông Mạc cũng muốn biết rốt cuộc trong thành phố M có thực vật ức chế được virus tang thi đó không?" Mặc dù Sở Thanh cũng không thừa nhận sẽ tồn tại loại thực vật như vậy, nhưng vẫn đồng ý đi cùng ông Mạc, dĩ nhiên, tất nhiên, điều cô nghĩ chính là vậy có phải sẽ có độc dược hay ho gì đó không, nói không chừng lúc nào đó còn có thể dùng cho Sở nghiên đấy!

Dĩ nhiên, đồng thời Mặc Phỉ cũng hiểu điểm này, cho nên chỉ gật đầu một cái bày tỏ ủng hộ.

"Tốt lắm, sớm đi nghỉ ngơi đi." Xoa đầu Sở Thanh, Mặc Phỉ ra khỏi phòng, mặc dù anh rất muốn ở lại chỗ này cùng với Sở Thanh, nhưng anh cũng biết Sở Thanh không thích người khác ở trong phòng của cô, cho nên trước khi cô đuổi thì anh liền vui vẻ rời đi.

Sở Thanh ngáp một cái, đang lúc cô thấy buồn ngủ, chợt mở mắt ra, nhìn vào một chỗ trong sân,dien.đan.lqd ánh mắt mang theo hàn ý lạnh băng: “"Ra ngoài!" Bởi vì đã mấy ngày chưa từng thấy qua Tuyết cùng người đàn ông kia, cho nên cô liền khinh thường rất nhiều, nhưng khi buồn ngủ lại cảm thấy trong phòng còn có một người tồn tại.

"Thế mà cô lại cảm thấy ta, thật là đáng tiếc, vốn dĩ ta còn muốn nhìn gương mặt của cô lúc ngủ đấy.” Một người đàn ông tóc bạc chậm rãi đi ra từ góc gian phòng, anh ta nhìn Sở Thanh với nụ cười: ”Lần trước cô trở lại chân thân ta chưa nhìn thấy, thật là đáng tiếc, nếu không cô đặc biệt cho ta xem một chút được không?”

Giọng của Tuyết Lục mang theo ý nhạo báng, nhưng lại đúng là ý định của anh ta, bởi vì chưa nhìn thấy dáng vẻ thật sự của Sở Thanh Y, trong lòng Tuyết Lục rất tiếc nuối!

"Đi ra ngoài, anh không biết bây giờ đã khuya lắm rồi sao, tôi muốn nghỉ ngơi." Giọng điệu của Sở Thanh không có tức giận, nhàn nhạt, nhưng lại càng có thể khiến người ta cảm thấy bị từ chối.

“Giữa chúng ta mà cô vẫn ngượng ngùng như vậy, Sở Thanh, cô quên sao, chúng ta đã sớm tình cảnh là trong cô có tôi…trong tôi có cô rồi.” Chẳng qua là máu của nhau, mà anh ta cũng có thể nói thành mập mờ như vậy, lúc này Sở Thanh thật sự muốn cho một đạo sét tiêu diệt người đàn ông đáng chết này!

Mặc dù không biết rõ thân phận của đối phương là gì, nhưng cô cảm nhận rõ được hơi thở tà ác trên người anh ta, lôi quang phá tà, mặc kệ hơi thở tà ác trên người này đến tột cùng là gì, cũng sẽ biến mất dưới một kích này.

Nhưng không biết vì sao, trong nháy mắt nhìn gương mặt anh ta, Sở Thanh lại có một cảm giác không đành lòng để anh ta tan thành mây khói, loại cảm xúc đó cũng không phải hướng về Tuyết, mà là hướng về người đàn ông Tuyết Lục ở trước mặt này, có lẽ bởi vì cô và anh ta quá giống nhau, vì cô thấy được nỗi bi thương nơi đáy mắt của người đàn ông này.

Đúng, chính là bi thương, không biết vì sao, từ lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông này, Sở Thanh liền nhìn thấu niềm đau thương trong mắt anh ta, anh ta tùy ý dùng nụ cười để che giấu tất cả, làm cho người ta đau lòng như vậy.

"Không cần ngụy trang, Tuyết Lục, dien.đan.lqdvẻ mặt như thế không thích hợp với anh.”

Sở Thanh vừa nói ra lời này, trong chớp nhoáng sắc mặt của Tuyết Lục cứng đờ, rồi sau đó anh ta lại chậm rãi cười, nhưng trong mắt lại có nhiều hơn một cảm xúc cô nhìn không thấu, sau đó, anh ta chậm rãi hỏi:"Hả? Không thích hợp với tôi? Vậy cô nói xem cái gì thích hợp với tôi đây, Tiểu Thanh.”

Nâng cằm Sở Thanh lên, trong mắt Tuyết Lúc mang theo sự tức giận bạo ngược, anh không chút khách khí hôn lên môi cô, không có bất cứ sự thương tiếc nào, chỉ như dã thú ngấu nghiến, tựa như đang phát tiết cơn giận của mình, chẳng qua khi anh nhìn thấy nét mặt của Sở Thanh, dừng lại, cả người như bị hắt một chậu nước lạnh, xuyên thấu tim.

Bởi vì Sở Thanh không có bất kì cảm xúc nào, sâu nơi đáy mắt nhàn nhạt bất đắc dĩ như đang nhìn một đứa bé bướng bỉnh.

"Sở Thanh, quả nhiên cô rất đáng ghét, tôi thật sự không hiểu cuối cùng thì tên kia thích cô ở chỗ nào, nếu cô đã muốn gặp cậu ta, tôi liền thành toàn cho cô." Nói xong mấy câu như chơi xỏ mà không thể giải thích nổi này, Tuyết Lục hai mắt lại, ngay sau đó anh lại biến thành Tuyết, khiến Sở Thanh có chút bất đắc dĩ, những chuyện này đều là sao? Cô vừa có nói cái gì lại làm người này nghi ngờ mình muốn gặp Tuyết?

"Thương Cốt, đưa cậu ta về đi, chuyện vừa xảy ra không cần nói cho cậu ấy biết.” Bây giờ Sở Thanh đã hiểu được hình thức sống chung giữa hai người này, hình như Tuyết biết sự tồn tại của Tuyết Lục, nhưng khi biến thành Tuyết Lục cũng là lúc cậu ngủ say, nhưng Tuyết lục lại hoàn toàn khác, khi Tuyết tỉnh dậy thì anh lại có thể thấy tất cả.

“Được, chủ nhân, tôi đưa cậu ta về rồi sẽ quay lại.” Nói xong đỡ lấy người trong tay Sở Thanh, sau đó từ từ bước đi, nhìn người bị nhấc trong tay mình, khóe miệng Thương Cốt hơi nhếch lên thành một đường cong, vẻ giễu cợt trong mắt sao mà rõ rệt.

Có lẽ chủ nhân nhìn không ra, nhưng anh lại thấy rất rõ ràng, người Tuyết Lục đó có ý định khác thường với chủ nhân, mặc dù không biết Tuyết Lục là ai, nhưng Thương Cốt có thể mơ hồ cảm thấydien.đan.lqd anh ta rất lợi hại, thậm chí so với mình còn mạnh hơn, dĩ nhiên, cũng lợi hại hơn cả chủ nhân nữa.

Nếu như anh ta thật sự muốn làm gì đó với chủ nhân, đoán chừng ngay cả cơ hội phản kháng chủ nhân cũng không có, nhưng người đó lại vẫn dùng từ ngữ rồi hành động đùa bỡn, anh không ngốc, nhìn bộ dáng này của Tuyết Lục làm sao lại không biết anh ta đã thật sự động lòng với chủ nhân.

Tuyết đã từng nói cậu ấy chỉ có một mình, nhưng bây giờ nhớ lại, không phải Tuyết Lục chỉ có một mình sao, dù sao Tuyết và Tuyết Lục vẫn luôn chỉ có một mình, chủ nhân kéo Tuyết ra khỏi vực sâu tuyệt vọng, chẳng phải cũng kéo người này ra ngoài sao, cho nên Thương Cốt nhìn liền hiểu, anh biết rất rõ ý định của người này, chỉ tiếc, hình như chủ nhân chẳng biết gì!

Dĩ nhiên, anh sẽ không nói những chuyện này cho chủ nhân biết, chủ nhân là hạng người gì anh hiểu rất rõ, dù có nói thì cũng chưa chắc chủ nhân đã hiểu, mà anh cũng không muốn để người ta biết, về phần tại sao thì chính anh cũng không rõ lắm, cũng không hiểu chút nào.

Mà Sở Thanh ở trong phòng cũng không nghỉ ngơi, mà nhàm chán ngồi đó, vốn dĩ muốn nghỉ ngơi cho khỏe, không ngờ Tuyết Lục chợt xuất hiện quấy nhiễu rồi giữa chừng lại không biết đi chỗ nào, ý thức được điều này khiến Sở Thanh có chút dở khóc dở cười.

Lúc này cô nghĩ đến một nơi chơi khá vui, hôm nay khi ở trên núi cao cô phát hiện một hang đá, trong đó hình như có một hơi thở vô cùng đặc biệt, nếu hiện giờ chưa có người nào biết chi bằng tới đó xem thử, nhất định có thể thấy được đồ tốt gì đó!

Nghĩ tới đây, Sở Thanh khẽ cười cười, sau đó đẩy ra cửa sổ nhảy ra ngoài, dù sao hiện tại thỉnh thoảng không ngủ được đối với cô cũng sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng nào.

Cứ như vậy Sở Thanh điều khiển dị năng của mình từ từ bay đến trên núi, bởi vì không phải lần đầu lên núi, cho nên Sở Thanh đã rất quen thuộc với đường ở đây, đối với cô mà nói mấy ngày này đến tối chính là đi tìm đồ để chơi, không cần nói, Sở Thanh đúng là biết tìm đồ để mua vui, ở trên núi không lâu Sở Thanh liền phát hiện trên núi này thậm chí có không ít nơi phát ra ánh sáng nhỏ, ánh sáng đó cũng không mãnh liệt, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác rất muốn tới gần.

Mặc dù Sở Thanh cũng không biết cuối cùng thì những thứ đó là gì, nhưng Sở Thanh có thể xác định, thứ đó nhất định có ích lợi không nhỏ, cứ như vậy một đường lên núi tránh né tốp năm tốp ba tang thi, đi về hướng mục tiêu.

Khi đến nơi Sở Thanh phát hiện một đóa hoa khổng lồ, vẻ mặt trở nên hơi kì lạ.

Hình dáng loại hoa này rất kì quặc, không có lá, chỉ có một nụ hoa, nhưng nụ hoa đó cũng không giống những bông hoa bình thường có nhiều tầng cánh hoa bao quanh, mà giống như một thứ chẳng có giá trị gì, có điều nó lại tản ra ánh sáng nhàn nhạt, hấp dẫn đủ thứ tới đây, nhưngdien.đan.lqd lại chẳng có một con nào dám đụng vào.

Vật này là cái gì thì tất nhiên Sở Thanh biết, nhưng cũng bởi vì biết nên vẻ mặt mới có thể kì lạ như thế, nó gọi là Thai Kiều Hoa, là loài hoa chỉ có ở Tu Chân Giới mới xuất hiện, nó mềm mại mà yếu ớt, môt khi bị người dùng sức đụng chạm sẽ héo chết, loại hoa này cũng không có chỗ đặc biệt gì, mà tác dụng quan trọng nhất của nó là làm cho tinh linh biến thành người.

Đúng, chính là khiến tinh linh biến thành người, mặc kệ là Sơn Tinh còn là Thủy Linh, thậm chí là linh hồn của con người, chỉ cần đụng vào thai kiều hoa sẽ biến thành con người, nhưng cũng có nguy hiểm, không phải cứ muốn là có thể biến thành con người, mà sau khi dùng thai kiều hoa, dù là sơn tinh hay tinh linh gì cũng sẽ biến thành người bình thường, mất đi tất cả sức mạnh!

Chỉ là...... Đối với người thích sưu tầm những thứ đồ kì kì quái quái như Sở Thanh mà nói thì đây cũng là một vật tốt, hơn nữa còn có chút không muốn người ta biết tác dụng của thai kiều hoa này, ha ha, cái này cũng không cần nói ra, dù cô có nói đáp án kia thì cũng sẽ thật xin lỗi, cảm thấy rất quái dị.

Chỉ là trừ tác dụng bên ngoài đó, chất lỏng của nó có thể bồi dưỡng cho linh hồn, linh hồn người vị thương, chỉ cần hàng ngày dùng chất lỏng của nó, không bao lâu sau, linh hồn bị thương có thể hồi phục lại như cũ, đối với Nguyệt Yêu mà nói, vật này vô cùng hữu dụng, ít nhất có thể giúp nó chữa trị linh hồn.

Cứ như vậy, Sở Thanh quyết định ở chỗ này chờ hoa kiều thai trưởng thành, căn cứ vào độ sáng hiện giờ, không đến một giờ sau thai kiều hoa này có thể hoàn toàn chín muồi, khi đó cô có thể di chuyển hoa kiều thai vào trong không gian của mình.

Đây cũng là một đặc tính của thai kiều hoa, trong lúc trưởng thành thai kiều hoa rất yếu ớt, dùng sức chạm một cái cũng có thể làm nó chết, hơn nữa một khi động vào rễ của nó sẽ lập tức khô héo, nhưng sau khi hoàn toàn trưởng thành lại khác, chỉ cần không bóp nát thai kiều hoa, nó vẫn có thể tự mình chữa trị.

Đang lúc Sở Thanh chầm chậm chờ đợi thời cơ, một cảm giác nguy hiểm chợt vọt ra, Sở Thanh nhanh chóng quay người lại, một vật nhỏ không dien.đan.lqdbiết là cái gì, từ chỗ Sở Thanh vừa ngồi vụt qua, ngay sau đó chỗ cô vừa ngồi đã là một vùng đất cằn cỗi, hoa cỏ trên mặt đất nhanh chóng khô héo, thậm chí phát ra một mùi thối rữa.

Độc! Trong nháy mắt Sở Thanh liền hiểu chuyện mới vừa xảy ra, hiển nhiên thai kiều hoa này cũng không phải chỉ có mình xem trọng, còn có một tiểu tử cũng xem trọng, chỉ tiếc, vì Nguyệt Yêu cô nhất định phải có được nó!

Sở Thanh nhìn bốn phía, dưới ánh sáng mờ nhạt của thai kiều hoa, trên phiến lá cây bên cạnh có một màu đen nhỏ như đồng tiền xu, đây là —— Hắc Quả Phụ?

Thấy được vật nhỏ kia, mắt Sở Thanh lóe lên một tia sáng, cô đã từng thấy không ít động vật biến dị, nhưng côn trùng biến dị lại vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, không biết Hắc Quả Phụ này có độc hơn Hắc Quả Phụ nguyên bản nhiều không?

Khoảnh khắc Sở Thanh nhìn thấy Hắc Quả Phụ kia, vật nhỏ cũng nhìn Sở Thanh, nó đã đợi ở chỗ này ba ngày, nó có cảm giác mãnh liệt, chỉ cần có thể lấy được vật này, nó sẽ tăng một cấp, mặc dù nói không biết tại sao, nhưng nó có cảm giác rõ như thế, cho nên vật này không thể để mất, mà người ở trước mắt này chính là chướng ngại!

Nhìn Hắc Quả Phụ ý chí chiến đấu mười phần, Sở Thanh chợt cười, chỉ có điều trong nụ cười lại mang theo tia sáng kiên định, mặc kệ cái vật nhỏ này rốt cuộc có ý định gì, nhưng chỉ cần là thứ đã nhìn trúng...... Muốn lấy? Cô đồng ý sao!?

<hc>
Bình Luận (0)
Comment