Chí Tôn Vô Lại

Chương 102


Mục tiêu chính là thành Toulouse thủ phủ vùng Pyrenees Pháp quốc.
Nơi này cũng chính là nơi mẫu thân Bảo Nhi năm đó từng đi học.
Sau khi ra phi trường, Tiểu Lôi cẩn thận nhìn lại một hồi, Diệp Bất Quần đã lặng lẽ rời khỏi tầm mắt mình. Nơi này là một quốc gia Tây phương, đều là người tóc vàng mắt xanh, Tiểu Lôi do dự một chút, rốt cuộc có nên đem chuyện Diệp Bất Quần nói cho hai vị đồng bạn của mình hay không.
Từ sâu trong thâm tâm, Tiểu Lôi đối với Diệp Bất Quần, gã thành viên giáo hội có khí chất đặc biệt này, tựa hồ không hề có địch ý. Mà Diệp Bất Quần, tựa hồ đối với mình cũng không có biểu hiện địch ý gì. Ít nhất khi hắn xuất hiện tới nay, tựa hồ giống như còn giúp mình một ít chuyện.
"Ta hi vọng giao dịch hợp tác giữa chúng ta có thể tiếp tục …… bởi vì tại Âu châu, dù sao không phải là địa bàn của ngươi …… ngươi phải cần ta trợ giúp."
Lúc đang trên phi cơ, Diệp Bất Quần nói một câu cuối cùng với mình.
Toulouse là một tòa thành ở phía Nam Pháp quốc, công ty Airbus nổi tiếng thế giới ngang hàng với Boeing, hay trung tâm hàng không vũ trụ quốc gia, trung tâm khí tượng, đều ở tại vùng này.
Mà đồng thời, Toulouse còn là một thành thị du lịch. Nơi này gần sát dãy núi Pyrenees, mà Pyrenees không chỉ là một dãy núi nhiều huyệt động, đồng thời còn là thánh địa trượt tuyết của Âu châu, hơn nữa còn có sân golf tuyệt hảo nhất thế giới, có thể nói, nơi này cơ hồ là thiên đường của khách du lịch trên toàn thế giới. Mà bởi vì khí hậu Địa Trung Hải, khí hậu Toulouse rất dễ chịu, còn gọi là thành phố của hoa.
Tiểu Lôi vừa đến Toulouse, liền lập tức cảm nhận được khí hậu mát mẻ của nơi này, gió nhẹ thổi trên mặt, tựa hồ làm mỏi mệt trên đường mất đi vài phần.
Bởi vì nhóm người Tiểu Lôi là thông qua quan hệ Nguyệt gia tại quốc nội ủy thác một công ty du lịch Pháp quốc bản địa giải quyết, cho nên khi công ty du lịch phái người tiếp bọn họ, gã nhân viên tiếp đón kinh ngạc nhìn nhóm người Tiểu Lôi ba lớn một nhỏ, cứ như vậy ung dung đi ra phi trường. Một nhóm bốn người, lại có thể không có lấy một hành lý, không có một vali du lịch!
Chẳng lẻ bọn họ đều không có hành lý sao?
Nhân viên tiếp đón ngẩn người nhìn bốn người Tiểu Lôi, gói đồ tùy thân duy nhất là một cái ba lô rất dễ thương đang đeo trên lưng của Bảo Nhi, lúc này đang nắm vạt áo của Tiểu Lôi nhảy nhót…… bất quá nhìn hình dáng của chiếc ba lô đó, nhiều nhất có thể đựng vài bao quà vặt của cô bé mà thôi ……
Hức …… trên cơ bản, loại tình huống này đối với bọn Tiểu Lôi xem như bình thường, muốn đem theo cái gì, cứ bỏ thẳng vào túi Càn Khôn. Căn bản không cần bao lớn bao nhỏ cầm trên tay, còn có thể khỏi phải qua kiểm tra an toàn của hải quan phi trường ……
Đồng thời khỏi gặp phiền toái khi gửi vận chuyển hàng không …… phải biết rằng, công ty hàng không Pháp quốc phục vụ rất tệ, nổi tiếng khắp Âu châu. Kỷ lục làm thất lạc hư hao hành lý của họ vượt xa các công ty hàng không châu Âu khác …… đồng thời còn thường xuyên vì công nhân bãi công mà lỡ chuyến.
Mặc kệ như thế nào, bọn Tiểu Lôi là thân chủ, cho nên nhân viên tiếp đãi mặc dù cảm thấy kỳ quái, cũng không có nói gì. Cung cung kính kính đem mấy người tới khách sạn tốt nhất Toulouse, khách sạn Rio Grande.
Không biết vì chuyện gì, vừa đến Pháp quốc, Nguyệt Sơn vẻ mặt có hơi ảm đạm. Mà Khinh Linh Tử lại đeo kính râm, khuôn mặt khó chịu. Duy nhất nhìn qua còn vui vẻ nói chuyện, chính là Tiểu Lôi. Nhân viên tiếp đãi do dự một chút, níu Tiểu Lôi nói: "Các ông yêu cầu hướng đạo bản địa. Nửa ngày nữa mới đến. Các vị trước tiên về khách sạn nghỉ ngơi một chút, đại khái lúc buổi chiều, hướng đạo sẽ trực tiếp đến khách sạn gặp các ông. "
Đại khái là thấy Tiểu Lôi hơi cau mày, nhân viên tiếp đãi vội vàng giải thích: "Quả thực là người hướng đạo các ông muốn tìm có hơi đặc biệt. Các ông đều không hiểu Pháp ngữ, yêu cầu hướng đạo chẳng những phải hiểu được Pháp ngữ, còn phải tinh thông Trung văn. Nơi này hướng dẫn du lịch tinh thông Anh ngữ Pháp ngữ rất nhiều, nhưng có rất ít người hiểu được Trung văn. Mà hiện tại không phải mùa du lịch, lưu học sinh Trung Quốc ra làm hướng dẫn du lịch cũng rất ít, cho nên an bài hơi có chút khó khăn. "
Tiểu Lôi hiểu được một chút Anh ngữ, nhưng tại Pháp quốc, Anh ngữ là không đủ. Đại đa số người Pháp đối với Pháp ngữ gần như là ngôn ngữ duy nhất, rất nhiều người Pháp thậm chí cự tuyệt sử dụng Anh ngữ khi cùng người khác nói chuyện.
Tiểu Lôi gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu chuyện khó xử của nhân viên tiếp đãi, lập tức tống cổ đi nhân viên tiếp đãi của công ty lữ hành. Đóng lại cửa phòng, Tiểu Lôi lấy ra túi Càn Khôn của mình, từ bên trong lấy ra những thứ mang theo khi xuất hành, sửa sang lại.
"Thế nào? Chúng ta hôm nay đến trường học trước chứ? "Nguyệt Sơn đứng sau hỏi.
Mẫu thân Bảo Nhi từng tại đại học Toulouse, chuyện đầu tiên mà mấy người làm, là khảo sát những dấu vết năm đó mẫu thân Bảo Nhi đã lưu lại ở chỗ này, xem có tìm được một ít đầu mối không.
"Đợi một chút, chúng ta đều không hiểu Pháp ngữ, đợi công ty lữ hành phái đến hướng dẫn du lịch bản địa , chúng ta mới có thể hành động …… "Tiểu Lôi cười cười: "Nghỉ ngơi một chút đi, ta biết ngươi thể lực tốt lắm, không giống người bình thường, nhưng đi liên tục, cũng mệt mỏi. Huống hồ Bảo Nhi là một tiểu hài tử, cho dù chúng ta không mệt, nhưng nàng nhất định rất mệt …… á?? "
Tiểu Lôi còn chưa nói xong, đã thấy Bảo Nhi bay vọt qua bên cạnh hai người ……
Đúng vậy, là "Bay" qua! Nó bay tới bay lui trong phòng như một con bướm hoa, thỉnh thoảng phát xuất ra tiếng cười vui vẻ như chuông bạc. Mà trước người nó, một con ve màu vàng đang đập cánh vo ve, đôi tay Bảo Nhi không ngừng chụp bắt, muốn bắt lấy con ve.
Mà Khinh Linh Tử lại khoanh chân ngồi trên sàn, mỉm cười nhìn Bảo Nhi, hai ngón tay nhẹ nhàng huy động, khống chế con ve đang bay lượn, rất rõ ràng, đó là một món pháp bảo của lão. Giờ phút này lão gia hỏa yêu thương Bảo Nhi tới cực điểm, lại có thể xuất ra pháp bảo của mình để làm đồ chơi cho tiểu hài tử.
Tiểu Lôi vội vàng kêu to một tiếng, ôm lấy Bảo Nhi, cười khổ: "Bảo Nhi, ta và con đã nói gì, con quên rồi sao? "
Bảo Nhi chớp mắt, nói: "A …… ba ba nói, sau khi lên đường, con không được bay, không được biến ra thứ gì, không được dùng pháp thuật …… "
Tiểu Lôi thở dài: "Con nhớ rõ là tốt rồi. "Bảo Nhi lập tức ngoan ngoãn nhảy xuống sàn, nhưng Khinh Linh Tử ngồi bên cạnh lại cười quái dị: "Sợ cái gì, đạo gia ta ở chỗ này, chẳng lẻ còn có người dám tìm chúng ta phiền toái sao? "
Tiểu Lôi tức giận nói: "Trong chốc lát công ty lữ hành hướng dẫn du lịch sẽ đến đây, nếu bị người ta thấy Bảo Nhi bay lung tung …… chẳng lẻ ngươi không sợ nó sẽ làm hướng dẫn du lịch sợ tới mức nổi điên sao? Nơi này không phải trong nhà, nếu bị người thấy, chắc chắn sẽ có chút phiền toái. "
Khinh Linh Tử trừng mắt, nhưng không phản bác. Lại trở tay đem một cuốn sổ của khách sạn quăng vào lòng Tiểu Lôi, bực bội nói: "Gọi điện thoại cho ta…… nghe ngươi nói Pháp quốc này có món gì đó, ta còn nhớ rõ ngươi nói qua bọn họ có một món ăn dùng ốc sên mà nấu, dù sao đang nhàm chán, gọi cho ta một phần nếm thử đi. "
Tiểu Lôi thở dài, lão gia hỏa này mặc dù tu vi đã tới cảnh giới gần như thần nhân, theo lý thuyết sớm đã vượt qua giai đoạn không cần ăn, nhưng lại vẫn còn thích thú chuyện ăn uống. Lần trước trên phi cơ vì làm giảm nổi buồn bực của lão, Tiểu Lôi đại khái nói cho lão phong thổ nhân tình của Pháp quốc mà mình biết. Trong lúc vô ý nói tới một ít đặc sắc sự vật của Pháp quốc, không nghĩ tới lão gia hỏa lại nhớ như in, vừa thu xếp ổn thỏa đã đòi ăn.
Tiểu Lôi bất đắc dĩ, chỉ có thể cầm lấy điện thoại dùng thứ Anh ngữ tệ hại của hắn để gọi món, may mắn nơi này là khách sạn cao cấp, nhân viên phục vụ rất hữu hảo, không hề bởi vì hắn nói Anh ngữ mà có điều gì bất tiện, Tiểu Lôi buông điện thoại, thấp giọng lầu bầu mấy câu: "Ốc sên, ốc sên ăn ngon lắm sao? May mắn ta không có nói cho lão nhãn hiệu rượu vang đỏ cao cấp của Pháp, bằng không với tính tình của lão gia hỏa coi rượu như mạng sống, còn không lập tức lật trời mà đòi. Cái loại vang đỏ cao cấp đó, lão tùy tiện uống hai ngụm, ta chắc là phá sản luôn."
Sau đó, Tiểu Lôi từ trong túi Càn Khôn lấy ra "Cửu chuyển thông linh bình", nhẹ nhàng đặt ở phía trước bệ cửa sổ, nhìn đóa liên hoa quý giá trong bình, thấp giọng thở dài. Nguyên bản "Cửu chuyển thông linh bình "này là món pháp bảo lấy được từ Tiêu Dao phái, pháp bảo này không có uy lực gì, nhưng trong bình lại chứa được rất nhiều. Chính là do một vị tiền bối trong lịch sử Tiêu Dao phái am hiểu chế khí luyện chế ra. Chiếc bình này là dùng một khối thiên niên ôn ngọc hoàn chỉnh mà tạc thành, mà trong bình cũng có Càn Khôn.
Nghe nói vị cao nhân tiền bối Tiêu Dao phái đó cả một đời trầm mê vào luyện chế pháp bảo, mỗi khi đột phát kỳ tư diệu tưởng, luôn có thể làm ra một ít thứ ngạc nhiên cổ quái gì đó. Cửu chuyển thông linh bình này, là do lão đột nhiên nhớ tới ngọc tịnh bình mà Quan Âm bồ tát cầm trên tay trong truyền thuyết, ngọc tịnh của Quan Âm bồ tát có thể đem cả nước biển Nam Hải đổ vào. Lão theo cảm nhận, dùng nguyên lí túi Càn Khôn, luyện chế ra một ngọc bình như vậy.
Mặc dù chiếc bình này so với ngọc tịnh bình của Quan Âm bồ tát trong truyền thuyết có thể đem cả nước biển đổ vào khác nhau quá xa, bất quá Tiểu Lôi đã từng thử qua. Tại Nga Mi sơn có một con suối lâu đời, hắn liền dùng bình để hứng nước, liên tiếp một ngày một đêm, chiếc bình cũng chỉ chứa đến một phần ba dung lượng mà thôi …… có thể tưởng tượng ra, chiếc bình nhỏ này có thể chứa bao nhiêu nước.
Diệu Yên hóa thân là liên hoa, phải ngủ say bốn mươi chín ngày, hôm nay tính ra đã được hơn phân nửa. Mặc dù đem chiếc bình này về nhà, cho dù đã qua vài tháng, nước trong bình cũng không cạn được, nhưng dù sao trong lòng Tiểu Lôi vẫn lo lắng, đến nơi nào đều đem chiếc bình này mang bên người. Giờ phút này hắn lẳng lặng nhìn chiếc bình cắm tịnh đế liên hoa trước mặt, nhớ tới tư dung tuyệt thế của Diệu Yên, trong lòng không khỏi có chút hồi tưởng. trước mắt bên người hắn tổng cộng có bốn nữ hài. Xà tinh Tiểu Thanh mặc dù cùng mình có thiện duyên, chỉ là cách mình và nàng quen nhau thật sự là một chuyện mơ hồ, mà mỹ nữ xà tinh cứ mơ hồ như vậy sống chết quyết đi theo mình, mặc dù Tiểu Thanh xinh đẹp kinh nhân, trước sau cũng đã giúp Tiểu Lôi vài lần, nhưng nếu nói cảm tình Tiểu Lôi đối với nàng sâu đậm thế nào, vị tất mà nói được.
Mặt khác, Điền Kha Nhi. Tiểu ny tử này mặc dù cũng xinh đẹp động lòng người, nhưng dù sao nàng là đóa hoa sống trong nhà phú quý, suy nghĩ cũng quá đơn thuần, giản đơn, hơn nữa mình tiếp cận nàng, một nửa là do thiên tính nam nhân mê luyến đối với mỹ nữ, một nửa còn lại là vài phần danh lợi, cảm tình đối với nàng, quá nửa hay là do mỹ mạo tuyệt sắc của nàng hấp dẫn, sự chân tâm yêu thương cũng là bị phai nhạt đi vài phần.
Chân chính chiếm cứ một phần nhất định phân lượng trong lòng Tiểu Lôi, đầu tiên lại là cô gái đã lặng lẽ rời đi, Lâm San San. Lâm San San thân thế đáng thương, tao ngộ thê thảm, giống như một viên trân châu lấm bụi đất, một đóa hoa tươi trong gió bụi. Mỗi khi nhớ tới những chuyện Lâm San San đối xử tốt với mình, chu đáo từng chút một, nhớ tới một đêm tình duyên của hai người, Tiểu Lôi không khỏi cảm thấy ảm đạm.
Mà cuối cùng, chính là cây liên hoa trước mặt, vẻ diễm lệ của Diệu Yên có thể nói là đứng đầu trong bốn cô gái, thân là hoa yêu, cô độc trong núi thiên niên tuế nguyệt, tôi luyện thành khí chất khó có thể so với người khác, kiểu cách xinh đẹp lạnh lùng đó, khiến cho sự kiều diễm của nàng như một đóa yên hoa rực rỡ …… xinh đẹp, nhưng tịch mịch.
Huống chi, trong những nữ tử này, duy nhất có Diệu Yên cùng Tiểu Lôi từng có một đoạn kinh nghiệm tao ngộ sinh tử, loại cảm tình sản sinh trong kỳ ngộ sinh tử, tự nhiên là có một loại khắc cốt minh tâm đặc thù. Mà Diệu Yên tao ngộ đặc biệt, nguyên bản là chân chính đệ nhất tiên tử trong cao nhân thiên hạ ngũ phương, đã kinh qua thiên kiếp bất tử, thống soái Mang Sơn vạn yêu khiêu chiến Tiên Âm đứng đầu thiên hạ tiên lâm. Bậc kỳ nữ tử kinh tài tuyệt diễm, đối với nam nhân mà nói, luôn có một loại mị lực khó tả.
"Ngươi đang suy nghĩ chuyện gì? "Nguyệt Sơn đứng sau hỏi.
Tiểu Lôi âm thầm thở ra, quay đầu cười nói: "Ngươi không nghỉ ngơi sao? "
Nguyệt Sơn chậm rãi đi đến bên cạnh Tiểu Lôi, nhìn cây liên hoa trước mặt hắn, hạ giọng: "Rất đẹp. Nhưng vì sao ngươi xuất môn, còn muốn mang theo thứ này? "
Tiểu Lôi cười khổ, không trả lời. Nghĩ thầm, tóm lại ta không thể nói cho ngươi đóa liên hoa này là lão bà của ta.
Nguyệt Sơn đã ngồi xuống bên cạnh Tiểu Lôi, nhìn ngoài cửa sổ, sắc mặt hắn dường như có chút kỳ quái, đột nhiên thấp giọng thở dài, giống như tự nói với mình: "Nàng lúc trước, đã ở tại thành thị này ba năm hay sao …… vài năm cuối đời nàng, đã trôi qua ở đây sao …… "
Tiểu Lôi chợt nghĩ đến: "Bảo Nhi mẫu thân, khi còn sống quan hệ vói ngươi có tốt không? Ngươi là đường huynh của nàng, đối với nàng chắc cũng hiểu rõ chứ? "
Trong mắt Nguyệt Sơn hiện lên một chút ảm đạm, hắn dường như mỉm cười, trên mặt mang theo một chút thần sắc tưởng nhớ.
"Ân, nàng sao…… ta đương nhiên đối với nàng ấn tượng rất sâu …… trong trí nhớ, nàng vốn là một người rất vui tươi, một cô gái rất thích cười, ân …… rất hoạt bát, tựa như Bảo Nhi vậy. hài tử Nguyệt gia mỗi người đều tập võ, duy nhất có nàng khác biệt. Nàng từ nhỏ đã chán ghét đao kiếm võ công, thích một mình loay hoay với một ít tảng đá. Nàng …… nàng và chúng ta khác nhau, chúng ta mỗi ngày thảo luận chính là quyền cước chiêu thức, nàng lại thích ôm vài quyển sách mà xem …… a a …… "
Nguyệt Sơn dường như cười, trong ánh mắt là tất cả tưởng nhớ đến hạnh phúc trước kia.
"Bất quá may mắn, nàng rất thích leo núi, thích đi theo chúng ta ra ngoài chơi đùa. Nàng không phải loại nữ hài tử dịu dàng ít nói, mặc dù thích đọc sách, nhưng lại thường thường ra ngoài leo núi lội sông, chơi đến mặt đầy bụi bặm. Nàng xinh đẹp như vậy, tính cách lại giống như một tiểu tử. "Hắn cười: "Tiểu hài tử đều là như thế, chỉ là khi mọi người lớn lên, dần dần hiểu chuyện, biết nam nữ khác biệt, hơn nữa nhà chúng ta cũng là một gia tộc bảo thủ, sau khi mọi người lớn lên, dần dần rất ít lui tới. lúc Ta bảy tuổi đã biết nàng, khi đó nàng mới bốn tuổi, chân đất chạy trên hành lang, lẻo đẽo theo sau gọi Nguyệt Sơn ca ca, giống như hình dáng Bảo Nhi hiện tại …… "
Nguyệt Sơn dừng một chút: "Chúng ta là gia tộc lâu đời, trong đều là từng nhánh phân khai, mặc dù mọi người trên danh nghĩa là huynh đệ tỷ muội, kỳ thật ngày thường cũng đều là độc môn độc hộ, chỉ là tới tuổi luyện võ , mới tụ tập cùng một chỗ, do trưởng bối trong nhà đồng ý truyền thụ võ nghệ, mỗi ba ngày một lần. Ngày thường đều là tự mình luyện tập, đợi đến ba ngày tụ tập một lần, trưởng bối sẽ kiểm tra tiến triển của mỗi cá nhân …… lúc ấy tất cả mọi người rất sợ hãi cái loại kiểm tra ba ngày một lần, bởi vì trưởng bối rất nghiêm khắc, nếu là kiểm tra không đạt tới yêu cầu, sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc …… chỉ có ta, ta mỗi ngày liều mạng luyện, ngược lại rất chờ mong cái loại kiểm tra ba ngày một lần …… bởi vì chỉ có tại loại kiểm tra đó, mới có thể nhìn thấy nàng …… "
"Ngày thường ta và vài huynh đệ luyện võ, thỉnh thoảng đi theo trưởng bối đến võ quán. Mấy huynh đệ chúng ta đều thiên sinh không thích đọc sách, trong nhà có rất nhiều hai tử cùng lứa, duy độc có nàng hình như là dị loại, khác biệt với chúng ta, nàng không luyện võ, chuyên tâm đọc sách, cuối cùng rời khỏi chúng ta, ra ngoài du học …… "
Tiểu Lôi dần dần nghe ra vài phần tư vị quái dị, hắn nhịn không được thử nói: "Ngươi …… "
Nguyệt Sơn hắc hắc cười, thần sắc thản nhiên, nói ngay: "Nói vậy ngươi cũng nghe ra à …… đúng vậy, từ nhỏ ta đã rất thích nàng. Nam tử hán đại trượng phu! Thích một nữ hài tử, cũng không là phải là sự tình xấu hổ gì! "
Tiểu Lôi sắc mặt quái dị: "Nhưng ngươi …… ngươi là nàng …… "
Nguyệt Sơn lắc đầu, nói: "Không phải. Ta mặc dù cũng là họ Nguyệt, nhưng ta không hề là Nguyệt gia huyết mạch. Ta nguyên là tiên phụ đồ đệ, chỉ là bởi vì tiên phụ không có con trai, lại xem ta tính tình không tệ, ngày thường cũng làm ông ấy vui mừng, liền thu ta làm dưỡng tử. Coi là hậu nhân duy nhất. Tiên phụ đối đãi ta tốt lắm, giống như con ruột. Trong lòng ta cũng biết, khi ta tiến vào Nguyệt gia, vậy đời này chỉ có thể là đường huynh của nàng, tuyệt đối không có khả năng vượt quá xa. Nếu không sẽ có lỗi với phụ thân. Trong gia tộc bảo thủ của chúng ta, loại luân lí cương thường này, đó là chuyện trọng yếu nhất. Trong lòng ta cũng không có có tham vọng gì quá đáng, lúc đó, có thể thường thường nhìn thấy nàng, cùng nàng nói chuyện, thỉnh thoảng, mang theo hai tỷ muội các nàng đi leo núi, ra ngoài chơi đùa, thật cao hứng. Lúc ấy nàng không có võ công, khó tránh sẽ bị những người đồng lứa khác ức hiếp, Nguyệt Tinh trái lại một người luyện võ rất tốt, nhưng lúc đó tuổi cũng nhỏ, thành tựu có hạn, rất khó bảo vệ các nàng. Ta thường thường che chở các nàng, dần dần, hai tỷ muội nàng đã rất thân cận với ta. "
Nguyệt Sơn vừa nói, lại dường như lạc vào hồi ức, lẩm bẩm nói: "Ta luôn nhớ rõ một lần …… ta cùng tỷ muội nàng vụng trộm ra ngoài chơi đùa, nàng từ sườn núi nhặt được vài tảng đá, cao hứng mặt mày hớn hở, nhưng khi hạ sơn, túi của nàng bị vướng phải nhánh cây, bao tảng đá đều rơi xuống vực. Nàng ngoài miệng không nói, nhưng rất chán nản …… ta lúc ấy cũng không biết như thế nào, đầu nóng lên, nhảy thẳng xuống vực …… ân, đại khái là một cái vực sâu năm sáu thước, ta cứ nhảy thẳng xuống, căn bản không có nghĩ tới mình có thể chết hay không, có thể bị thương hay không. Cuối cùng ta mạng lớn, hơn nữa lúc ấy đã có mọt chút căn bản, chỉ là đầu va vào đá một chút làm chảy máu. Lúc ta mang bao đá đi lên, nàng và Nguyệt Tinh đều sợ hãi…… ngày đó, nàng xé một mảnh váy băng đầu ta lại, sau khi hồi gia, chúng ta đều bị trưởng bối trách phạt, nhưng hiện tại nghĩ lại, lúc ta còn trẻ, chính là những ngày khoái hoạt nhất trên đời…… "
Tiểu Lôi ngồi ở một bên, không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe hắn nói.
Nguyệt Sơn đột nhiên đứng dậy, mở cửa sổ, hít sâu mọt hơi, quay đầu cười, nói: "Thật có lỗi, hôm nay ta có hơi thất lễ. Chỉ là nghĩ đến …… những năm cuối cùng của nàng đã trôi qua tại thành thị này…… còn nửa …… nàng cũng là ở chỗ này, có Bảo Nhi …… trong lòng ta thì có hơi cảm thấy là lạ …… "
Tiểu Lôi lập tức lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Chuyện này không thể cười. Nguyệt Sơn, ngươi nói đúng, nam tử hán đại trượng phu, thích một nữ nhân, có gì xấu hổ! "
Nguyệt Sơn đột nhiên sắc mặt biến đổi, nói: "Năm ấy lúc nàng trở về, hình dáng nàng làm ta giật mình …… Nàng vốn là một nữ hài vui vẻ. Nhưng sau khi trở về, cả người đều biến đổi. Trở nên trầm mặc ít lời, mỗi ngày vẫn là bộ dạng tiều tụy. Ta từng hỏi qua nàng, rốt cuộc hài tử là của ai, nàng cũng không nói. Ta từng nghĩ, chỉ cần nàng nói cho ta biết người kia là ai, cho dù chân trời góc bể, ta cũng sẽ đem nam nhân đó bắt về, đưa đến trước mặt nàng. Đến ngày đó, ta lại hỏi nàng một lần, nàng nhìn ta thật lâu, mới nói khẽ với ta"Nguyệt Sơn ca ca, tâm tư của huynh muội hiểu được. Chỉ là thật sự không có khả năng, muội cám ơn huynh, cả đời sẽ nhớ rõ đến lòng tốt của huynh. Nhưng muội đã cho anh ấy, cả đời này đều trao cho anh ấy."…… "
Nguyệt Sơn ngữ khí có chút nghẹn ngào, đột nhiên cười sầu thảm, hạ giọng nói: "Lúc đó ta đã biết, trong lòng nàng ta so ra còn kém nam nhân đó, Nguyệt Sơn ta tuyệt đối không có khả năng so với nam nhân đó. Nàng nói nàng cám ơn ta, sẽ cả đời nhớ đến lòng tốt của ta, ta như vậy là đủ rồi, thật sự đủ. Sau đó, nàng chết đi, ta cũng bỏ nhà, một mình chạy đến nam phương. Như vậy cũng tốt, một mình ở rất an tĩnh, mỗi ngày luyện võ, cuộc sống cũng chẳng phải quá khó. Ta biết có nguyệt tinh ở đó, sẽ chiếu cố cố tốt con gái của nàng. Ta nguyên bản là muốn ở một mình như vậy, nguyện vọng duy nhất trên đời, là đem những gia truyền tuyệt học mà phụ thân dạy ta luyện cho tốt, sau đó tìm một đồ đệ giỏi truyền lại, không để cho tuyệt học của phụ thân thất truyền, ta cũng là báo đáp tiên phụ. Không ngờ, mấy ngày trước, Nguyệt Tinh tìm đến, nàng nói Bảo Nhi gặp phiền toái, ta không đợi nói lần hai, liền cùng nàng đến đây. "
Nói đến đây, Nguyệt Sơn rốt cuộc ngậm miệng lại, lau rất nhanh một giọt nước mắt trên khóe mắt. Tiểu Lôi lại đột nhiên nhớ tới ngày đó mình đến Minh Nguyệt võ quán tìm bọn họ, thấy Nguyệt Sơn để Bảo Nhi ngồi trên cổ hắn, xem mọi người luyện võ…… nhớ tới mỗi lần, thái độ Nguyệt Sơn đối với Bảo Nhi luôn nhu hòa, ánh mắt nhìn Bảo Nhi cũng từ ái hơn nhiều so với người thường ……
Nguyệt Sơn quay đầu, nhìn lại Bảo Nhi. Bảo Nhi đã dựa trên ghế trường kỷ, người co lại, cắn ngón tay, mặt khác một tay lại đang cầm một quyển truyện tranh, dường như xem đến xuất thần.
Hai nam nhân trầm mặc trong chốc lát, Tiểu Lôi há hốc miệng, tựa hồ muốn nói cái gì, lúc này, lại nghe thấy chuông cửa vang lên.
Trong phòng truyền đến thanh âm của Khinh Linh Tử: "Hai đại nam nhân, nói chuyện tình cảm ủy mị, còn không mau ra mở cửa. "
Tiểu Lôi cười khổ, mình và Nguyệt Sơn nói chuyện, tự nhiên là tránh không khỏi lổ tai của lão quái vật trong phòng.
Đi ra mở cửa phòng, Tiểu Lôi lại đột nhiên sửng sốt!
Một nam nhân cao ráo đứng trước cửa, mái tóc nâu mềm mại, khuôn mặt thanh tú, mắt xanh, sống mũi cao, mặc một chiếc áo khoác đơn giản, ánh mắt thoải mái, khóe miệng mang theo một nụ cười bình hòa, cả người tản ra một loại khí chất tao nhã.
Diệp Bất Quần?!
Hắn lại có thể dám quang minh chính đại tìm tới cửa?!
Tiểu Lôi kinh ngạc, buột miệng: "Ngươi …… "
"Chào ông! "Diệp Bất Quần sắc mặt bình tĩnh, cắt ngang rất nhanh, sau đó dùng ngữ khí bình hòa mĩm cười, nói: "Chào các vị, ta là hướng dẫn du lịch bản địa của công ty du lịch phái tới. Sau đó vài ngày, ta sẽ dẫn các vị du lãm cảnh tượng núi Pyrenees, hi vọng các vị có thể hài lòng sự phục vụ của ta. "
Ánh mắt Hắn không dừng lại tại Tiểu Lôi, mà là lạc tại trên người Nguyệt Sơn đứng ở phía sau Tiểu Lôi.
Trong đầu Tiểu Lôi chuyển động rất nhanh, Diệp Bất Quần đã thản nhiên đi vào trong phòng.
Mắt hắn quét một vòng, lập tức rơi vào Bảo Nhi đang ngồi trên ghế trường kỷ, ánh mắt lộ ra chút vui vẻ, hắn xoay người cười với Tiểu Lôi: "Người công ty nói cho ta biết trong các vị còn có một tiểu nữ hài, quả là như thế. "
Hắn dùng bộ dạng thoải mái đến bên cạnh Bảo Nhi, khom người, ôn hòa cười nói: "Chào bé, bé tên là gì? "
"Bảo Nhi." Bảo Nhi buông tập tranh trong tay.
"Ha, danh tự nghe hay lắm. "Diệp Bất Quần đứng dậy, nhìn nhìn Nguyệt Sơn, lại nhìn Tiểu Lôi, cười nói: "Các vị không cần kinh ngạc, chẳng lẻ trung văn của ta nói không đúng chuẩn sao? "
Nguyệt Sơn cười: "Rất chuẩn, ta chỉ kỳ quái, công ty du lịch lại có thể phái một người ngoại quốc đến. Ta vốn tưởng rằng sẽ phái một lưu học sinh Trung Quốc. "
Diệp Bất Quần cười rất khéo léo, đi tới đưa tay ra: "Ta tự giới thiệu một chút, ta gọi là Raphael. Ngài nhất định là Nguyệt Sơn tiên sinh, công ty đưa ta tư liệu về các vị. "
Tiểu Lôi nheo mắt, lẳng lặng nhìn Diệp Bất Quần, không biết hắn rốt cuộc có chủ ý gì.
Diệp Bất Quần lại tùy ý nói một câu, hắn nói chính là Anh ngữ! Bởi vì trong phòng chỉ có Tiểu Lôi hiểu được Anh ngữ.
"Đừng lật tẩy ta, ta cam đoan sự hợp tác của chúng ta sẽ mang đến cho chuyến lữ hành lần này của các ngươi những điều tốt nhất!"
Tiểu Lôi âm thầm cau mày.
"Ngươi là hướng đạo của chúng ta? "Khinh Linh Tử đã đứng ở phòng cửa, lão đang chớp mắt dò xét Diệp Bất Quần. ánh mắt của lão giống như có một loại loại đao phong sắc bén chợt ẩn hiện.
Diệp Bất Quần thần thái thong dong, ưu nhã gật đầu, cười nói: "Đúng vậy. Hi vọng sự phục vụ của ta có thể làm ngài hài lòng. "
Khinh Linh Tử lúc này mới thu hồi ánh mắt lầu bầu nói: "Tây Dương nhân thì Tây dương nhân, ít nhất này tên này nhìn qua cũng không chán ghét. "
Tiểu Lôi trong lòng rùng mình, tên gia hỏa này lại ngay cả Khinh Linh Tử cũng nhìn không ra nông sâu hắn sao?
Hắn ngẩm nghĩ, dùng Anh ngữ hỏi: "Ngươi rốt cuộc là có ý gì? Ngươi không sợ bị sư huynh ta một cước đá văng ra ngoài? "
Diệp Bất Quần mĩm cười, nói: "Cùng ngươi tiếp tục hợp tác. Hãy tin ta, ta mang đến không phải phiền toái, mà là các thứ mà ngươi cần có. Vị tiên sinh này mặc dù thực lực cường đại, nhưng ta là thánh đồ, khi ta không triệu hoán thánh lực, ta chỉ là một người thường. "
Hắn nói rất thành khẩn, ánh mắt chăm chú nhìn Tiểu Lôi.
Tiểu Lôi chần chờ một chút, rốt cuộc mặt giản ra cười – bộ dạng hắn cười giảo hoạt dị thường, chậm rãi vươn tay: "Hợp tác vui vẻ. "
"Tiểu tử, ngươi và hắn nói cái gì? "Khinh Linh Tử cau mày …… đáng tiếc chính là, mặc dù tu vi của lão tới gần như thần nhân, cho dù lão có thể lật trời đảo biển, nhưng về mặt ngôn ngữ, nghe mà lại không hiểu.
Tiểu Lôi hé miệng cười, hỏi: "Ta hỏi hắn, nghe nói Pháp quốc cô nương nhiệt tình xinh đẹp, cũng không biết lời đồn có phải là thật sự …… Raphael tiên sinh nói hắn là chuyên gia về phương diện này, nếu chúng ta có hứng thú, hắn nguyện ý dẫn chúng ta đi hưởng thụ…… "
Tiểu Lôi liếc nhìn Raphael: "Có phải không?"
Diệp Bất Quần này mới hơi xấu hổ, ngượng ngập nói: "À …… đúng vậy ……"
Hắn trong lòng mặc niệm danh tự của Chúa, âm thầm cầu khấn: "Chúa vạn năng a, người hầu trung thực của ngài cho tới bây giờ không hề phản bội tín ngưỡng của mình…… đừng nghe tên tiểu hỗn đản hồ thuyết bát đạo!"
Bình Luận (0)
Comment