Chí Tôn Vô Lại

Chương 202


Tiểu Lôi có phần ủ rũ, cười khổ: "Đúng vậy, một kiếm toàn lực của ta, lại vẫn thua dưới tay ông ta, ngay cả bảo đao cũng bị huỷ!"
Diệu Yên mỉm cười: "Phu quân, pháp lực tu vi, vốn không phải một sớm một chiều có thể đề cao được. Chàng mới tu hành khoảng hai năm ngắn ngủi, đã đạt tới nhất lưu đương đại, xem như từ trước tới nay chưa từng có, cũng không nên có lòng tham không đáy …… huống hồ một kiếm tối hậu của chàng cũng đã huỷ pháp khí của hắn, khiến cho hắn thụ thương. Chàng thua do pháp lực, nhưng kiếm thuật lại thắng."
Tiểu Lôi cúi đầu suy nghĩ một chút, ánh mắt lộ xuất một tia mục quang kỳ dị: "Ừ, biết Nghịch Thiên Kiếm, Viên Chân Diệu Quyết …… pháp lực lại cao cường như thế …… vậy người này phải là một trong mấy người sư huynh đệ của Khinh Linh Tử . Ngọc Tu La và Hoạt Bồ Tát ta đã gặp qua, người này chẳng lẽ là Độc Lang Quân sao?" Dừng một chút, Tiểu Lôi cau mày: "Bất quá cũng không thể vì vậy mà khẳng định …… nói không chừng, hắn có thể là tiền bối cao nhân Tiêu Dao phái thì sao …… ai, người này hình như không có dụng ý làm khó chúng ta. Mặc dù hắn có ngăn trở chúng ta dưới địa phủ một chút, ta thấy quá nữa là có thiện ý nhắc nhở."
Lúc hai người đang trao đổi, cửa phòng mở ra, Tiểu Thanh tiến vào. Trông thấy Tiểu Lôi đang ôm Diệu Yên trong lòng, bởi thế mà mặt đỏ lên.
Tiểu Thanh khe khẽ ho khan một tiếng, hạ giọng nói: "Chàng tỉnh rồi."
Tiểu Lôi chỉ khẽ cười, tuỳ ý buông Diệu Yên ra, nhìn Tiểu Thanh: "Ừ, tỉnh rồi. Khổ cực cho nàng quá."
Diệu Yên ở bên cạnh mỉm cười: "Nói ra thật sự khổ cực cho Tiểu Thanh rồi. Phu quân, chàng có biết sau khi chúng ta xuống địa phủ, nhà có khách tới đó!"
"Khách?" Tiểu Lôi cau mày.
Lập tức Tiểu Thanh đem sự tình có người tự tiện xông vào trận nói một lượt. Nói đến lúc sau, trán Tiểu Thanh khẽ nhăn lại, thở dài: "May là có Bảo Nhi, người xông vào trận pháp lực cao cường, hơn xa thiếp."
Tiểu Lôi liếc nhìn Diệu Yên. Diệu Yên hiển nhiên đã biết, không nín được cười: "Nữ nhi bảo bối của chàng hiện tại thật phi thường. Ngay cả đường đường bậc cao nhân như Ngọc Hư Tử Côn Luân phái cũng không phải đối thủ của nó. E là chàng cũng vị tất có thể chiếm thượng phong so với nó."
Tiểu Lôi ngạc nhiên nói: "Ồ …… thật sự kỳ quái …… Bảo Nhi không ngờ đã tiến bộ đến trình độ này rồi sao?"
Diệu Yên trầm ngâm chốc lát, mới nghiêm mặt nói: "Điều này cũng chưa hẳn, có điều là Bảo Nhi đã học không ít pháp thuật của Côn Luân phái, đều là từ bản sao chép mà ngày đó chàng mang từ chỗ bế quan của Côn Luân phái về. Pháp lực Ngọc Hư Tử vị tất đã kém Bảo Nhi, chỉ là bị Lôi Tự Nhất Bách Linh Trảm của Bảo Nhi hù doạ. A a ……"
Tiểu Lôi suy tư một chút, cũng nín cười nói: "Không sai, Lôi Tự Nhất Bách Linh Trảm kia của Bảo Nhi sao, thực sự chỉ là hữu danh vô thực. Lôi Tự Nhất Bách Linh Trảm chân chính, lúc tối hậu sẽ dẫn phát thiên lôi …… nhưng tu vi hiện tại của Bảo Nhi, nào đâu có thể dẫn phát thiên lôi? Bất quá chỉ là một tia sét đánh xuống thôi. Nếu là thiên lôi thực sự, hiện tại Ngọc Hư Tử đã sớm bị đánh chết, ở đâu còn có thể bị các nàng bắt được?"
Diệu Yên nhíu mày: "Chỉ là dù bắt được tên đó nhưng chúng ta lại không nhận ra …… hay là phu quân chàng đi xem sao."
Tiểu Lôi gật đầu, hốt nhiên cười nói: "Bảo Nhi đâu? Sao không thấy nó?"
Tiểu Thanh cười: "Chàng ngày thường không cho Bảo Nhi dùng pháp thuật, lại cấm nó đánh nhau. Lần này nó không lý gì đến, phá hết quy củ của chàng, biết chàng đã tỉnh, trong lòng sợ hãi, không dám tới gặp chàng, chắc trốn đâu đó chỗ Nguyệt Hoa."
Tiểu Lôi chỉ cười trừ, lắc lắc đầu.
Ngọc Hư Tử cùng Thổ sứ giả bị Diệu Yên quăng vào trong hầm. Hai người một thân pháp lực đều bị chế trụ, pháp lực mất hết.
Thổ sứ giả rất nóng nảy. Trái lại Ngọc Hư Tử bộ dạng bất động, sau khi tỉnh lại liền xếp bằng đả toạ, một chữ cũng không chịu nói, cũng không động đậy chút nào, sắc mặt như tro tàn. Nghĩ đến đả kích phải chịu đựng, hắn khổ tu cả đời, nhưng lại thua trong tay một nữ hài nhi, bảo sao hắn không nản lòng thoái chí?
Tiểu Lôi một cước đá cửa hầm bước vào, liếc nhìn Ngọc Hư Tử, không nói gì. Quay sang trông thấy Thổ sứ giả, nhíu mày nói: "Ngươi ……"
Dù sao Tiểu Lôi chưa gặp đám thủ hạ Phong Cuồng. Suy nghĩ một chút, hắn mới hỏi: "Ngươi là ai?"
Những lời này tự nhiên là nói với Thổ sứ giả.
Thổ sứ giả vừa lùn vừa mập, mặt mũi phì nộn, nghe vậy hừ một tiếng, lớn tiếng nói: "Lão tử là Thổ sứ giả môn hạ Ngũ Hành Tông Phong môn!" Tiểu Lôi nghe hắn trả lời, lập tức đại nộ.
Môn hạ Phong môn?
Giỏi a giỏi a! Ta còn chưa đi tìm các ngươi, các ngươi đã tự vác xác đến cửa tìm!!
Trong mắt Tiểu Lôi loé lên một tia hàn khí, chậm rãi bước tới hai bước, hạ giọng nói: "Môn hạ Phong môn? Ta và môn chủ các ngươi không có thù hằn gì …… tại sao các ngươi tới tìm ta?"
"Phì!" Thổ sứ giả nhổ toẹt nước miếng, căm hận nói: "Đều do tiểu tử ngươi phá rối! Phá hư đại sự của môn chủ chúng ta! Tiểu tử, đắc tội với Ngũ Hành Tông chúng ta, cẩn thận môn chủ chúng ta đem ngươi ……"
Nói tới đây, hốt nhiên sắc mặt biến đỏ, lại không nói hết.
"Đem ta thế nào?" Tiểu Lôi cười lạnh.
Thổ sứ giả mặc dù ngang ngược, nhưng trong lòng đã minh bạch bản sự môn chủ mình, chính là nói gì cũng không phải đối thủ của đối phương, nói những lời hung hãn này, ngược lại uổng công làm cho người ta mắc cười. Lập tức ngậm mồm lại, cố tình nhìn khinh thị.
Tiểu Lôi trong lòng tuy tức giận, nhưng cũng không chấp loại tiểu tốt này, cười lạnh một tiếng, phất tay áo. Một cỗ đại lực cuốn đến, Thổ sứ giả bắn thẳng vào vách tường, nhất thời hôn mê bất tỉnh.
"Ngọc Hư Tử đạo trưởng, đã lâu rồi không gặp ……" Tiểu Lôi híp mắt cười, chắp tay chào Ngọc Hư Tử. Nhìn cái đầu trọc của đối phương, cười nói: "Ồ? Tại sao tóc đạo trưởng lại không dài ra vậy? Chẳng lẽ lần trước lúc được tại hạ cạo đầu, không ngờ thật sự một lòng hướng Phật. Vì vậy đã quy y cửa Phật sao?"
Ngọc Hư Tử lúc này mới khẽ mở mắt ra, lạnh lùng nói: "Hà tất phải mồm năm miệng mười thế? Nghệ không bằng người, ta thua các ngươi tâm phục khẩu phục! Mặc cho các ngươi xử trí là được."
Tiểu Lôi cười lạnh một tiếng: "Ngọc Hư Tử, ở đây ngươi bỏ cái bộ dạng ra vẻ kiên cường đi …… ngày đó ta có thể cắt trọc đầu ngươi, chẳng lẽ hôm nay ta lại không có bản sự sửa trị ngươi sao?"
Ngọc Hư Tử da đầu tê rần, lập tức nói: "Sĩ khả sát bất khả nhục! Đạo gia đã rơi vào tay ngươi, nếu ngươi dám …… đạo gia sẽ tự sát để phản kháng!"
Tiểu Lôi cười vang: "Còn mạnh miệng? Hừ, chưởng môn nhân Côn Luân phái các ngươi ngày đó thề sắt son rằng không tiếp tục làm khó ta nữa. Hiện giờ ngươi lại len lén tìm ta phiền toái, xem ra lời nói của người Côn Luân phái các ngươi so với đánh rắm cũng không kém bao nhiêu!"
"Im mồm!" Ngọc Hư Tử trợn tròn mắt quát: "Thanh danh ngàn năm Côn Luân phái ta, há có thể để tên tiểu tử ngươi ăn nói bừa bãi!"
Tiểu Lôi bĩu bĩu môi: "Ngươi được phép làm thế, còn ta không được phép nói thế sao?" Hắn đổi giọng, lạnh lùng nói: "Ngọc Hư Tử, ta cũng không làm khó ngươi. Ta sẽ giao ngươi cho chưởng môn nhân Ngọc Cơ Tử các ngươi, sau đó trước mặt hắn chất vấn. Côn Luân phái các ngươi rốt cuộc nói lời không giữ lời. Về phần ngươi …… hiện giờ ta không có tâm tình nhiều lời với ngươi. Ngươi cứ ở chỗ này chờ vài ngày đi."
Nói xong, Tiểu Lôi lạnh lùng liếc tên Thổ sứ giả đang nằm gục, mục quang pha chút phức tạp, lúc này mới chậm rãi đi ra ngoài.
Diệu Yên cùng Tiểu Thanh chờ ở bên ngoài, vừa nhìn thấy Tiểu Lôi đi ra, lập tức tiến tới nghênh đón.
"Là người Ngũ Hành Tông Phong môn ……" Tiểu Lôi lắc đầu nghiến răng nói: "Phong môn …… Phong môn …… hừ, ta chưa tìm bọn chúng, bọn chúng đã vác xác tới tìm ta …… thật sự cho rằng ta không dám giết người sao!!"
Hắn xiết chặt nắm tay, mục quang dần dần có chút hàn ý.
Ngay tại giờ phút này trong lòng Tiểu Lôi ngập tràn nộ hoả, đang lúc sát khí phát ra vài phần thì đột nhiên phật châu trong lòng do Bà La Na Tề tặng lập tức có cảm ứng, chậm rãi sinh ra một tia ý niệm nhu hoà, dần dần nhập vào trong người Tiểu Lôi, chậm chạp lưu chuyển. Đem tâm tình đang kích động của hắn bình hoà vài phần. Hoá giải từng tia lệ khí trong lòng hắn.
Tiểu Lôi thở dài, lắc đầu nói: "Ngay bây giờ ta đi tìm Lôi Đại tiểu thư. Phong môn này, bắt đầu từ hôm nay, sẽ bị ta gạch tên."
Lập tức, hai người Tiểu Lôi cùng Diệu Yên liền xuất trang, tiến về nội thành.
Hai người dùng Ngự phong thuật cùng Ẩn thân thuật, trên đường đi tự nhiên không ai phát giác ra. Tiểu Lôi đã quen lối, đầu tiên là tìm đến nhà Lôi Đại tiểu thư, lại tới hội sở Lôi gia, cuối cùng đã thấy Lôi Đại tiểu thư ở bên trong.
"Các ngươi tới làm gì?" Lôi Đại tiểu thư đang ngồi trong thuỷ tạ tại tầng lầu cao nhất của toà hội sở, trông thấy Tiểu Lôi cùng Diệu Yên từ trên trời hạ xuống, không kìm được sự kinh ngạc nho nhỏ.
"Cô không phải kêu chúng ta điều tra ……" Tiểu Lôi lắc đầu, âm thầm thở dài, nhìn ánh mắt Lôi Đại tiểu thư, lại có vài phần bất đồng.
Nếu …… nếu sự tình kia là thực …… thật sự …… vậy, nàng, hẳn là tỷ tỷ của ta rồi …… là tỷ tỷ cùng mẹ khác cha ……
Nghĩ tới đây, ánh mắt Tiểu Lôi bất giác lộ xuất vài phần tình cảm ấm áp.
Lôi Đại tiểu thư cảm giác thấy ánh mắt quái dị của Tiểu Lôi, nhưng nghe thấy lời của hắn, tâm tư lập tức bị lời nói của hắn hấp dẫn: "Ngươi nói sự tình ta kêu ngươi điều tra …… có manh mối rồi?" Nói xong mấy chữ cuối, thanh âm Lôi Đại tiểu thư khẽ kích động run rẩy.
Tiểu Lôi gật gật đầu, hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: "Có."
Thân thể Lôi Đại tiểu thư nhoáng một cái, đã chậm rãi án trước cái bàn, trầm giọng nói: "Ngươi nói đi."
Ánh mắt Tiểu Lôi có chút phức tạp, trầm mặc vài giây, đột nhiên ha ha cười: "Kỳ thực cũng không có gì …… không có gì. Lôi Hống chính là đệ đệ của cô, chỉ là Phong Cuồng lần trước lại nói láo gạt ta!"
Lôi Đại tiểu thư nhíu mày, hiển nhiên không tin lời nói của Tiểu Lôi.
"Lừa ngươi? Hắn tại sao phải đem chuyện này lừa ngươi? Đây là chuyện của nhà ta, hắn hà tất đem loại chuyện này nói với ngươi?" Mục quang Lôi Đại tiểu thư có vài phần hoài nghi: "Lời ngươi nói là thực chứ?"
Tiểu Lôi gượng cười: "Đương nhiên là thực …… ta hỏi cô, ngày sinh của Lôi Hống có phải là mùng hai tháng tám không? Có phải sinh ra ở bệnh viện Từ An không?"
"Đúng rồi." Lôi Đại tiểu thư lập tức trả lời, đành liếc nhìn Tiểu Lôi: "Ngươi tra được rồi?"
Thần sắc Tiểu Lôi tựa như có phần chịu trách nhiệm, chung quy cười cười, nói: "Tra được rồi. Ta cùng Phong Cuồng đánh một trận, bắt được một tên lùn béo. Tên đó mặc dù tính tình ngang ngạnh, nhưng bị ta lừa nói ra sự thực. Lôi Hống chính là đệ đệ cô …… còn lúc đầu Phong Cuồng vì cái gì nói những lời này với ta …… hãy đi mà hỏi Phong Cuồng." Dừng một chút, hắn cười nói: "Hoặc giả những lời Phong Cuồng nói còn có dụng ý khác, chúng ta cũng không biết. Bây giờ ta sẽ đi tìm Phong Cuồng, tìm được hắn, cái gì cũng minh bạch hết."
Diệu Yên ở bên cạnh liếc Tiểu Lôi một cái thật sắc, nhưng lại không nói gì.
Lôi Đại tiểu thư đứng lên, suy tư kỹ lưỡng chốc lát, trang nghiêm nói: "Phong Cuồng sao …… hôm nay ta không gặp hắn …… mấy thủ hạ của hắn, ta cũng không biết đã đi đâu."
Tiểu Lôi gật đầu, liếc nhìn Diệu Yên: "Bọn chúng có khi nào trốn rồi không?"
Những lời này càng làm cho Lôi Đại tiểu thư thêm sinh nghi. Tự nhiên là gặng hỏi Tiểu Lôi. Nhưng mặc cho nàng hỏi thế nào, Tiểu Lôi chỉ nói chính mình đã tìm được cao thủ cùng Phong Cuồng đánh một trận, đánh hắn chạy đi.
Lôi Đại tiểu thư mặc dù bán tín bán nghi, nhưng không hỏi được gì, sắc mặt chung quy trầm xuống, không vui nói: "Nếu đã vậy, các ngươi tới tìm ta làm gì?"
Tiểu Lôi cười cười: "Tự nhiên là tìm đến Phong Cuồng …… chế trụ hắn, cái gì cũng giải quyết hết …… ngừng một lát, hắn nhìn Lôi Đại tiểu thư, bổ xung thêm một câu: "Còn nữa …… huyết chú trên người cô, cũng phải tìm hắn để giải chứ."
Trong lòng Lôi Đại tiểu thư buồn bực lời thật của hắn, lạnh lùng thản nhiên nói: "
Chuyện của ta không nhọc ngươi bận tâm …… nàng nói xong câu này, rõ ràng thấy được nhãn thần Tiểu Lôi loé lên một tia ảm đạm, chính mình cũng nhận ra ngữ khí quá lạnh nhạt, giọng nói không khỏi hoà hoãn đi một chút: "Hôm nay ta không thấy Phong Cuồng, cũng không biết hắn đã đi đâu …… ngươi nói hôm nay hắn cùng bằng hữu của ngươi đánh một trận, chỉ là hắn lại chưa trở về."
Tiểu Lôi lại hỏi đám thủ hạ của Phong Cuồng, Lôi Đại tiểu thư chỉ lắc đầu. Đám người đó cùng nàng luôn luôn bất hoà. Bình nhật, Phong Cuồng bởi vì muốn nhờ vào lực lượng của Lôi gia, đặc biệt thân cận với Lôi Đại tiểu thư, trong lòng những người đó quá nửa là khó chịu, chỉ vì ngại Phong Cuồng, nên không dám nói gì.
Đám người này ngày thường đi đến đâu, làm cái gì, Lôi Đại tiểu thư cũng không biết. Những tên đó chỉ nghe lệnh từ Phong Cuồng, cũng chỉ có một mình Phong Cuồng biết bọn chúng đã đi đâu.
"Hắc!" Tiểu Lôi cười lạnh: "Một Phong môn nho nhỏ, ta không tin không nắm được bọn chúng!"
Nói xong những điều này, Tiểu Lôi không hề dừng lại, cùng Diệu Yên cứ thế rời đi.
"Phu quân, chàng vì sao không nói thật?"
Tiểu Lôi trầm mặc một hồi, hốt nhiên cười: "Nói thật cái gì?"
Diệu Yên vừa định nói gì đó, Tiểu Lôi đã cướp lời: "Nàng muốn nói, tại sao ta không nói cho Lôi Đại tiểu thư, ta là …… hắc hắc ……"
Tiểu Lôi lắc đầu: "Nói với không nói, có gì khác biệt chứ? Hắc …… nói ta là đệ đệ nàng, vậy Lôi Hống là gì? Sự tình này phải giải thích như thế nào? Chuyện này còn chưa rõ ràng, nói thì có tác dụng gì?"
Diệu Yên chăm chú nhìn vào mắt Tiểu Lôi chừng vài giây, lắc đầu: "Phu quân, chàng nói thế là nghĩ một đằng nói một nẻo."
Tiểu Lôi cười khổ, nắm lấy tay Diệu Yên: "Được rồi …… cho dù ta có nói thật thì thế nào chứ? Chẳng nhẽ bảo ta ôm lấy Lôi Đại tiểu thư, than thở khóc lóc kể lể tỷ đệ tình thâm? Ta đã không còn là tiểu hài nhi bảy tám tuổi, còn phải tìm một gia đình bảo hộ cho mình. Ta đã không còn cần những điều này nữa." Hắn hốt nhiên lại nhẹ nhàng cười: "Ta cũng đã hai mươi tuổi, hà tất biểu hiện thái độ trẻ con ấy? Chỉ cần trong lòng ta biết nàng là tỷ tỷ của ta, bình nhật ta chiếu cố nàng một chút, thế là được. Chẳng lẽ cứ phải ôm đầu thống khổ, khóc đến nước mắt nước mũi trào ra, mới gọi là nhận ra nhau sao?
Diệu Yên thấy hắn nói như thế, cũng không nói gì nữa.
Bình Luận (0)
Comment