Chí Tôn Vô Lại

Chương 216


Một lát sau, Tiểu Lôi đã chạy tới dưới núi, từ xa hắn đã ngửi thấy một mùi huyết tinh nhàn nhạt, bước chân không khỏi chậm lại một chút, trong lòng cũng sinh ra vài phần cảnh giác.
Đúng vào lúc này, phía xa xa hốt nhiên một bạch sắc nhân ảnh nhẹ nhàng lướt đến, dừng lại trước mặt Tiểu Lôi, nhân ảnh thanh tú đứng tại đương trường, đôi mắt chăm chú nhìn Tiểu Lôi.
Tiểu Lôi khi nhìn rõ người đứng trước mặt, sắc mặt không khỏi biến đổi, bật thốt lên: "Là ngươi! Xú bà nương, ngươi như thế nào lại ở chỗ này!"
Bạch y nữ tử kia, không cần phải nói, tự nhiên chính là Tiên Sơn phái chưởng môn Tiên Âm. Có điều thần trí Tiên Âm đã thất lạc, vốn bị trọng thương, sau lại tùy tiện luyện Nghịch Thiên Quyết. Phải biết rằng, nàng bất quá chỉ nghe Tiểu Lôi thuận miệng nói ra vài câu trong Nghịch Thiên Quyết mà thôi, hơn nữa quá nửa là Tiểu Lôi cố ý nói sai.
Nghịch Thiên Quyết này không giống với công pháp thông thường! Cái gọi là Nghịch Thiên Nhất Quyết, chuyên môn tu luyện tam hồn thất phách con người! Nhưng Tiên Âm đã tu luyện sai lầm, hơn nữa lúc trước đã trọng thương, lại cường hành tu luyện, lập tức hóa cuồng, ngày đó trên Côn Luân sơn đã mất đi thần trí.
Sau nàng ta lại bị mang về Huyền Không đảo Tiên Sơn phái, mặc dù cuồng tính đã hết, nhưng tam hồn thất phách của nàng chung quy đã loạn. Tiên Âm lúc này, mặt trắng bệch như tờ giấy, hết thảy thần trí nguyên lai đã mất hết, duy nhất chỉ lưu lại vài phần lạnh lùng trong thiên tính mà thôi.
Nàng vốn không phải là nhân loại, mà là hoa yêu, tự nhiên đối với nhân loại sinh linh không để vào mắt, mặc dù thần trí đã thất lạc, nhưng một thân tu vi pháp lực của nàng lại chưa từng bị mất đi. Bị giam cầm trên Huyền Không đảo, nàng lại lén trốn đi. Cũng không biết phải làm thế nào, nàng cái gì cũng không nhớ được, đầu óc lúc nào cũng chỉ nhớ đến Tiểu Lôi, ẩn ước cảm giác mình và hắn có chút quan hệ gì đó - đại khái là bởi vì bộ dạng này của nàng bây giờ, toàn bộ đều do Tiểu Lôi ban tặng cho.
Mơ hồ mang theo trong lòng một chút gượng ép, Tiên Âm lặng lẽ bỏ chạy tới trang viên của Tiểu Lôi, tiềm phục bên ngoài mấy ngày liền, không dám tùy tiện đi vào.
Dù sao trong đầu Tiên Âm giờ phút này không có được trí nhớ trước kia, nếu như trước kia, bằng vào ân oán giữa Tiên Âm cùng Diệu Yên Tiểu Lôi, đã sớm trống dong cờ mở mà xông vào. Nàng lại chỉ tránh trên núi bên cạnh trang viên, theo dõi mỗi ngày.
Đợi khi Tiểu Lôi mang theo Ngọc Hư Tử tới Nga Mi sơn, nàng cũng lặng lẽ đi theo phía sau.
Nguyên pháp lực Tiên Âm vốn cường hãn, Tiểu Lôi mặc dù tinh tiến. Pháp lực đại tiến, đạo tâm vẫn chưa ổn. Nói tóm lại, so với Tiên Âm còn kém nhiều. Còn như Ngọc Hư Tử, lại càng không cần phải bàn thêm. Tiên Âm đi sau, hai người đều không biết được.
Đợi tới Nga Mi sơn, Tiên Âm thấy hai người lên núi, lại không biết làm sao, trong đầu sinh ra một ý niệm, phảng phất như là ngăn cản mình lên núi.
Đại khái là trong tiềm thức, còn lưu lại vài phần kinh hãi mà lúc trước Tiêu Dao phái gây ra cho mình. Trong Tiêu Dao phái, Tiêu Dao Tử hoặc là Khinh Linh Tử, tùy tiện cử ra một người, so với nàng đều cường hãn hơn nhiều. Tiêu Dao Tử đã từng dễ dàng đánh bại Tiên Âm. Cho nên vừa đến Nga Mi sơn, nàng lại không dám đi lên, chỉ chờ mỗi ngày dưới chân núi.
Tiểu Lôi tâm tư nhạy bén, vừa thấy sắc mặt Tiên Âm ngỡ ngàng nhìn mình, lập tức tỉnh ngộ, nữ nhân này hình như có điểm gì đó không ổn!
Quả nhiên. Tiên Âm nghe thấy Tiểu Lôi gọi mình là "Xú bà nương", ba chữ này nghe rõ ràng có ý tứ bất kính, nhưng mình nghe xong, trong lòng mơ hồ lại sinh ra vài phần cảm giác quen thuộc, tựa hồ nam tử trẻ tuổi trước mặt mình gọi mình "Xú bà nương", bất quá chỉ là việc bình thường.
Phải biết rằng, hai người đã từng sinh tử hoạn nạn một phen, tại rừng sâm của Côn Luân phái, Tiểu Lôi bị Tiên Âm bắt, mỗi ngày há mồm ngậm miệng đều chửi loạn "Xú bà nương, độc bà nương", nhưng dẫu sao sau đó trải qua một số chuyện, trong sinh tử hoạn nạn, tự nhiên sinh ra vài phần hoạn nạn chi tình.
Tiên Âm giờ phút này, từ sau khi hồn phách đại loạn, cơ hồ chẳng khác nào chết một lần rồi được tái sinh, ký ức mất hết, sự việc cùng con người trên đời đều không rõ ràng. Duy nhất chỉ có Tiểu Lôi lưu lại được ấn tượng trong nàng.
Cho nên nói thế, Tiểu Lôi quả thực chính là tiềm thức trong lòng nàng, một sự tồn tại rất rất thân cận quen thuộc.
"Ngươi, ngươi quát ta cái gì?" Tiên Âm giật mình, hơi nhíu mày, suy tư nói: "Xú bà nương … ngươi kêu ta là xú bà nương sao?"
Tiểu Lôi cẩn thận dò xét thần sắc của nàng, mắt thấy Tiên Âm không hề tức giận, chỉ hơi ngỡ ngàng, trong lòng lập tức hiểu được đôi phần.
Ân, nguyên lai suy cho cùng nàng ta đã mất đi tâm trí.
"Ta hỏi ngươi …… ngươi …… ngươi nhận ra ta phải không? Trong ngữ khí Tiên Âm đã có vài phần cấp bách.
Tiểu Lôi chợt động tâm, há mồm nói: "
Ta đương nhiên là nhận ra ngươi." Lập tức cười: "Chúng ta lúc trước là chỗ quen biết, ngươi đã quên, ta đã từng cho ngươi uống nước, ngươi nằm đó không thể động đậy, chính là ta đã cứu tính mạng ngươi.
Tiên Âm nhìn Tiểu Lôi vài lần, suy tư đến nỗi trán càng lúc càng nhíu lại, ngỡ ngàng nói: "Thật không? Là như thế sao? Tại sao ta một chút lại không hay biết ……
Tiểu Lôi cố nín cười: "
Đó là đương nhiên!"
"
Vậy ngươi cũng biết ta là ai?"
"
Cái này …… Tiểu Lôi ngẫm nghĩ, đảo mắt cười nói: "Đương nhiên là biết, ngươi nguyên vốn là tiểu nha hoàn của ta, ta luôn luôn gọi ngươi là xú bà nương."
Lời này vừa nói đã thấy sai rồi.
Tiên Âm là hạng người nào chứ? Nàng mặc dù mất đi thần trí, nhưng dù sao cũng đâu phải đứa ngốc! Lại nói, nàng chạy từ Tiên Sơn phái ra, trong Tiên Sơn phái, những người khác sao không nói cho nàng biết danh tự của chính nàng?
"To gan! Lại dám hí lộng ta!" Tiên Âm sắc mặt phát lạnh, ngón tay điểm ra, bách một tiếng, một đạo kim quang bắn tới, Tiểu Lôi không thể tưởng được nàng lại có thể nói động thủ là động thủ liền, giật mình sợ hãi. Bất quá may mắn, hắn gặp Tiên Âm đã sớm âm thầm chuẩn bị, thân ảnh chớp nháy, lập tức dạt sang ngang hai thước, liền nghe thấy một tiếng nổ nặng nề vang lên, một tảng đá bên cạnh khối sơn lộ phía sau đã bị kim quang bắn trúng, lập tức biến thành thạch phấn!
"Hồ thuyết bát đạo (nói xằng)!" Tiên Âm lạnh lùng nói: "Trước khi ta đi, các nàng đã nói rõ ràng cho ta biết, ta tên là Tiên Âm! Không thể là cái gì xú bà nương! Các nàng nói rằng ta là người Tiên Sơn phái, không phải là nha hoàn của ngươi!"
Nói xong. Tiên Âm nhẹ nhàng run lên, một thanh ngân sắc trường kiếm hiện ra trong tay nàng, nhẹ quát một tiếng, chĩa thẳng kiếm vào Tiểu Lôi.
Một kiếm này thế tới cực nhanh. Tiểu Lôi kêu một tiếng "A nha", hai chân không chạm đất, thân thủ rất nhanh lùi sâu về phía sau. Một kiếm này của Tiên Âm đã tới trước ngực Tiểu Lôi, nhưng thủy chung vẫn cách ba phân. Tiểu Lôi thi triển thân pháp hết mức, cũng không thoát khỏi được, đành phải vươn hai ngón tay, dụng lực búng vào kiếm phong của đối phương.
Ông một tiếng, kiếm vang lên như long ngâm, thân kiếm run rẩy không thôi.
Tiểu Lôi chỉ cảm thấy hai ngón tay đau nhức, Tiên Âm cũng cảm giác cánh tay tê dại, trong lòng kinh hãi!
"Ê! Nói thật thế mà ngươi không tin thì thôi. Nói động thủ là động thủ." Tiểu Lôi kêu to, âm thầm vận nội tức, thân pháp đột nhiên chuyển biến, chỉ thấy hắn xoay vài vòng giữa không trung, dùng một tư thế cực kỳ quái lạ từ giữa không trung hốt nhiên trực tiếp bắn lên nửa thước, sau đó nhẹ nhàng đáp xuống phía sau Tiên Âm, liên tục phẩy tay nói: "Không đánh nữa không đánh nữa. Ta không muốn đánh với ngươi."
Tiên Âm hừ lạnh một tiếng, cũng không quay đầu lại, trở tay vung lên, trường kiếm rời tay bắn tới. Tiểu Lôi một câu chưa nói xong, hàn quang đã tới trước mắt, song thủ vội vàng chập lại, chưởng tâm kẹp hai bên kiếm phong, chỉ là nhát kiếm kia lực đạo quá lớn, bước chân không ngừng lui về phía sau, lúc này mới ngăn cản lại được, chỉ là khoảng cách từ kiếm phong đến chóp mũi mình không đến nửa tấc, trán không khỏi chảy mồ hôi lạnh.
Mắt thấy tay áo của Tiên Âm rung lên…… thân pháp này Tiểu Lôi đã nhiều lần xem qua. Đó là khúc "Nghê thường vũ" trong Tiên Sơn phái Diệu Tự quyết. Thân pháp này quỷ mị dị thường, tuyệt không dưới Tiêu Dao bộ pháp của mình, hắn vội vàng kêu lên: "Dừng dừng dừng lại! Ta có chuyện muốn nói!"
Tiên Âm vốn một chưởng đã phát ra, nghe vậy không khỏi ngớ ra, dừng tay nói : "Ngươi muốn nói cái gì?"
Tiểu Lôi lớn tiếng: "Ta vốn chỉ kêu ngươi là xú bà nương! Trời đất chứng giám, từ lúc ta biết ngươi tới nay, cho tới tận bây giờ cũng không có gọi qua ngươi một câu "Tiên Âm"!"
Tiên Âm nghe vậy không khỏi sửng sốt, trong lòng mơ hồ cảm thấy lời này dường như không giả. Nam nhân trước mặt này, hình như thật sự cho tới bây giờ đều kêu mình là xú bà nương.
Tựa hồ hắn kêu mình là xú bà nương, ngược lại cũng đúng.
"Ta hỏi ngươi, các nàng đều gọi ta là Tiên Âm, nói ta là người Tiên Sơn phái …… rốt cuộc có đúng không?" Tiên Âm nghiến răng nói: "Ta vừa tỉnh lại, chung quanh đều không nhận ra ai …… thậm chí không nhớ nhận thức được chính mình, không nhớ ra những sự tình trước đây của ta, vì sao vậy chứ!"
Tiểu Lôi cười khổ: "Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai bây giờ?"
"
Ngươi không phải nhận ra ta sao? Vậy những việc của ta trước kia, ngươi nhất định biết!" Tiên Âm phất tay, trường kiếm liền bay trở về trong tay nàng, nàng giương kiếm quát, Tiểu Lôi nếu không trả lời, e rằng lập tức rút kiếm động thủ. Tiểu Lôi cười hi hi: "Ta vì cái gì nhất định phải biết sự tình của ngươi?"
Tiên Âm sắc mặt đỏ lên, nghiến răng: "Ngươi …… ngươi vừa rồi không phải nói ta …… nói ta là … là nha hoàn của ngươi sao?"
Tiểu Lôi vỗ tay cười: "Cái đó hẳn rồi. Ta nói thì ngươi lại không tin, vậy còn hỏi ta làm gì?"
"
Không đúng! Ta như thế nào có thể là nha hoàn của ngươi!" Tiên Âm cả giận nói, một kiếm bổ xuống, Tiểu Lôi nhẹ nhàng lui lại mấy thước, liền thấy chỗ mình vừa đứng ầm một tiếng, mặt đất bị chém thành một cái rãnh thật sâu.
"Ai, xú bà nương nhà ngươi, một lời không hợp là muốn xuất thủ đả thương người rồi! Ta nói cho ngươi, ngươi kêu là Tiên Âm, đúng vậy! Ngươi là người Tiên Sơn phái, cũng không sai. Ngươi có thể tên là Tiên Âm, là đệ tử Tiên Sơn phái, sao không thể là nha hoàn của ta? Tiểu Lôi nhẹ nhàng đáp trên đầu nhánh cây một cây đại thụ bên đường, cả hai chân đều đứng trên nhánh cây mỏng mảnh chỉ bằng ngón tay, cơ thể chuyển động theo chiều đong đưa của nhành cây, lớn tiếng cười: "Ngươi nếu tin lời nói của ta, hãy thu hồi thanh kiếm lại, ta chậm rãi nói cho ngươi là được."
Tiểu Lôi quả nhiên do dự một chút, trường kiếm nắm trong tay không khỏi có vài phần nới lỏng, bất quá lập tức kêu lên: "
Hồ thuyết bát đạo! Tiên Âm ta như thế nào có thể là nha hoàn của người khác!" Nói xong lại chĩa kiếm muốn xông tới.
Tiểu Lôi lại cố ý thở dài: "
Ngươi còn chưa tin, vậy ta chứng minh cho ngươi xem! Nguyên lai ngươi tính khí ác liệt, không phục cách ta quản giáo, nên ta liền hạ …… hạ …… hạ khẩn cô chú cho ngươi! Ngươi không nghe lời, ta sẽ niệm khẩn cô chú!"
Nói xong, không đợi kiếm Tiên Âm đến, hắn liền phát động hiệu lực Tỏa Hồn Đơn trong người.
Quả nhiên, Tiên Âm vốn đang lăng không chém xuống một kiếm, đột nhiên cảm thấy một trận đau nhức sâu tận trong linh hồn mình, khí lực toàn thân mất hết, trong nháy mắt ngã xuống, lảo đảo vài bước, rốt cuộc nằm rũ trên mặt đất.
Tiểu Lôi đứng trên nhánh cây, uy nghiêm quát: "
Tiên Âm, ngươi đã phục chưa?"
Tiên Âm chỉ cảm thấy tận sâu trong linh hồn dường như bị vô số cỗ lực lượng sâu xé, đau đến nỗi cơ hồ tưởng chết tại đương trường, trong miệng lại thở gấp nói: "
Không phục không phục! Ta như thế nào …… như thế nào …… như thế nào có thể là nha hoàn của ngươi …… a ……"
Nói đến cuối cùng, nàng rốt cuộc nhịn không được rên rỉ thành tiếng.
Tiểu Lôi từ trên cây nhảy xuống, đáp trước mặt, trước tiên một cước đá bay trường kiếm trong tay nàng, cười nói: "
Ngươi còn không tin? Nếu ngươi không phải là nha hoàn của ta, trên người sao lại có khẩn cô chú do ta hạ? Chúng ta trước kia là như thế đó, ngươi mà không nghe lời, ta niệm chú một cái, ngươi nghe lời liền."
Tiên Âm mặc dù miệng nói không tin nhưng trong lòng lại mơ hồ bắt đầu có chút sợ hãi. Nam nhân này nói quả thực đôi chút khiến cho nàng không thể không tin. Rõ ràng mình thế này, đứng trước mặt hắn lại giống như hài nhi vô lực hoàn thủ. Trong lòng lại tin thêm ba phần.
Tiểu Lôi trông thấy nàng không chi trì được nữa, liền thu pháp lực lại, không phát động Tỏa Hồn Đơn nữa, cười nói: "
Phục chưa, không thì ta đánh đít ngươi bây giờ!"
Tiên Âm trong lòng càng thêm nổi giận, quát: "
Cút ngay!" rồi giơ tay đánh tới Tiểu Lôi.
Tiểu Lôi chợt lóe lên tránh đi, cười nói: "
Sao? ngươi sợ cái gì, ta không đánh là được ……"
Tiên Âm tức giận, lại càng thêm sợ hãi, chỉ bởi vì trong đầu, dường như mơ hồ nhớ tới một cảnh tượng, cảnh tượng ấy, rõ ràng giống như mình từng trải qua: Mình bị trọng thương không thể nhúc nhích nằm trên mặt đất, trước mặt nam tử này, mặc cho hắn sắp đặt. Phảng phất nghĩ tiếp, quần áo mình rách nát, đối phương lại đã từng cởi y phục mình ra ……
Nghĩ vậy, Tiên Âm mắt tối sầm, liền ngất đi.
"
Hả? Ngất sao?" Tiểu Lôi trái lại sửng sốt một chút, lập tức vỗ tay cười nói: "Ha ha, xem ra ta quả nhiên là khắc tinh của ngươi, ngươi gặp ta là muốn xui xẻo liền."
Tiểu Lôi lúc này tu vi pháp lực vị tất đã dưới Tiên Âm, hơn nữa mình còn có Tỏa Hồn Đơn, đã sớm không giống như lúc trước, nhìn thấy nàng là chỉ có thể chạy trốn, lập tức Tiểu Lôi mỉm cười, đơn chưởng vung lên, lại xuất ra "
Hàn ngọc chưởng" chính là lúc trước trong cánh rừng trên Côn Luân sơn, Tiên Âm đã dạy cho mình, thủ chưởng vung lên, từ không có gì liền nắm lấy một khối băng, hơi vận pháp lực một chút, khối băng tan ra thành nước, nhỏ lên mặt Tiên Âm. Hắn nhẹ nhàng vỗ lên hai bên mặt nàng , cười nói: "Ê, tỉnh tỉnh lại, ban ngày ban mặt, như thế nào lại ngủ trên đất thế. Ngươi ngủ trông rất dễ thương sao? Hừ …… lúc trước ta thấy nhiều rồi."
Tiên Âm yếu ớt tỉnh lại, mắt thấy nam tử trước mặt này, trong lòng cảm thấy phức tạp, thấy hắn cợt nhả, trong lòng lại hơi sinh ra vài phần hận ý, nhưng trong hận ý này lại có chút sợ hãi, mà ngoài sợ hãi lại còn vài phần thân cận. Trong lòng nàng phức tạp, ánh mắt không khỏi lại có chút si dại.
Bình Luận (0)
Comment