Chí Tôn Vô Lại

Chương 219


Tiểu Lôi trong lòng mừng rỡ thầm nghĩ: "A, xem bộ dạng của hắn thế này nhất định hắn biết Ma Kha kiếm là cái gì rồi"
Trong lòng hắn nghĩ vậy nhưng miệng thì cười nói: "Ma Kha....Ma Kha này sao giống như kệ ngữ trong nhà Phật quá vậy. Không lẽ thanh kiếm này có quan hệ với Phật môn sao?"
Bà La Na Tề sớm đã thấy hắn cứ liếc về mình, thở dài nói: "Ngươi không cần phải thử ta. Lai lịch của thanh kiếm đó, đích thực là ta có biết"
Tiểu Lôi tức thì cười tít mắt: "Quả nhiên là ngươi biết, vậy mau nói ra xem thử"
"Ma Kha kiếm mặc dù là khó cầu nhưng tính ra nó cũng không phải là tiên kiếm quý báu gì. Nếu như đã đánh mất thì cho nó mất đi thôi" Bà La Na Tề lãnh đạm nói tiếp: "Ngược lại là ngươi kìa, nửa đêm canh ba ở trong chùa người ta làm chuyện tốt quá nhỉ! Sao còn không mau đi đi?"
Tiểu Lôi cười lạnh lùng: ""Hừm, lão hòa thượng nhà ngươi, ta thích ở đây vung tay vung chân thì sao nào? Không lẽ ta làm cái gì ngươi cũng phải nhúng tay vào mới được sao?""
Bà La Na Tề nghe hắn chất vấn trái lại không hề giận dữ, chấp hai tay lại nói: "A di đà phật, bần tăng không dám"
Tiểu Lôi thấy vậy càng tự tin hét lớn: "Chủ trì chùa này lúc sáng đã đồng ý cho ta ở đây, chứ không phải ta chạy loạn tới đây để....." Nói tới đây hắn bỗng do dự. Bảo bối dưới lòng đất có nên nói cho người này biết hay không. Pháp lực của người này quá mạnh, vượt xa hắn và Tiên Âm. Nói không chừng nói ra có thể hắn sẽ giúp đỡ một phen. Do dự một hồi, Tiểu Lôi quyết định nói :
"Ở trong sơn cốc này có....."
Bà La Na Tề lắc lắc đầu nói: "Ngươi muốn nói xích châu của Phật môn là đang ở đây? Vậy thì không cần nói ra làm gì. Bần tăng tới nhân gian, không thể nhúng tay vào bất kỳ chuyện gì được"
Ngưng một chút, Bà La Na Tề như có chút do dự rồi nói tiếp: "Cái vật đó có phải là phật châu hay không còn rất khó nói. Dù cho nó có phải là phật châu đi nữa thì với hai người các người cũng chưa chắc đã chế phục được nó. Pháp bảo của Phật môn, chỉ có đại thần thông của Phật môn mới có thể thu phục được nó mà thôi"
Bà La Na Tề vừa dứt lời, Tiểu Lôi kinh dị nhìn hắn: "Sao ngươi biết việc này? Không lẽ vừa rồi ngươi nhìn lén ta sao?"
Ba La Na Tề cười nhẹ: "Ta thân ở Phật môn, tất nhiên là đã tu luyện được thiên nhãn thông của Phật môn. Ta chỉ đi theo nhà ngươi tới chân núi. Ở dưới đó, với pháp lực của ta, trong vòng khu vực quanh núi mấy chục dặm, bất kỳ động tĩnh nào cũng không thể qua khỏi hai mắt của bần tăng"
Thiên Nhãn Thông?
Tiểu Lôi trong lòng giật mình
Thứ này đúng là một bản lĩnh hay à!
Hắn nhịn không được cười lớn: "Hay cho tên hòa thượng này, pháp thuật gì không luyện lại đi tu luyện cái loại pháp thuật nhìn lén người khác"
Bà La Na Tề nghiêm mặt nói: "Pháp thuật không phân chính tà, chỉ có lòng người mới có chính hay tà thôi. Huống chi Thiên Nhãn Thông là vô thượng pháp lực của Phật môn chứ không phải như nhà ngươi nói giống như tà ác vậy đâu"
"Xích châu của Phật môn, ngươi thật không động lòng sao"
Bà La Na Tề chỉ cười cười không nói
Tiểu Lôi thở dài, ra vẻ bất lực: "Được rồi, coi như lão già nhà ngươi láu cá vậy! Mà nói cả nửa ngày ngươi vẫn chưa nói vấn đề ra! Ngươi mau đem lai lịch của Ma Kha kiếm nói ra nghe coi"
Trong lòng hắn thầm nghĩ: Ma Kha kiếm vốn là vật của Ngọc Tu La. Trong thâm tâm Tiểu Lôi sớm đã hoài nghi cái lão Bà La Na Tề này rất có thể là một trong tứ đại kỳ nhân – Độc Lang Quân.
Bà La Na Tề trầm tư một hồi rồi nói: "Lai lịch của thanh kiếm đấy có nói cho ngươi nghe cũng không sao" Hắn liếc mắt qua nhìn Tiên Âm: "Vị thí chủ này, Ma Kha kiếm vốn là Phật môn chi khí, nếu không phải là đệ tử của Phật môn thì không thể sử dụng. Mặc dù pháp lực của ngươi cao cường nhưng thanh kiếm đó trong tay người vẫn không thể phát huy được sức mạnh của nó"
Tiên Âm nãy giờ đứng một bên, nghe vậy lạnh lùng nói: "Ý của ngươi nói nó trong tay ta là lãng phí sao? Hừm...."
Bà La Na Tề chỉ cười cười, kiếm lấy một chỗ rồi ngồi xuống
Lúc này, khắp nơi toàn là bùn sình. Bà La Na Tề cứ vậy mà ngồi xuống, không hề để ý nói: "Hai vị, nên biết mấy ngàn năm trước, trên thế gian có một vị cao tăng. Ông ta vốn không phải là người Trung Nguyên mà chính là từ Thiên Trúc qua đây. Lúc đó, Phật pháp vốn bắt nguồn từ Thiên Trúc. Vì vậy, vị cao tăng đó vượt vạn dặm xa xôi, đến trung thổ mang phật pháp quảng bá. Vì vậy danh tiếng của ông ta nổi danh như cồn. Chỉ có điều, cái danh tiếng này không phải là vì ông ta tinh thông phật pháp mà chính là do bản lĩnh của ông ta! Tại trung thổ, ông ta lưu lại một thân võ công, sau này chính là đương thế chính tông...."
Tiểu Lôi tiếp lời: "Người mà ngươi muốn nói chính là Đạt Ma tổ sư của Thiếu Lâm tự?"
Bà La Na Tề cười: "Không sai, chính là ông ta"
Tiểu Lôi nhíu mày: "Vị Đạt Ma này, danh tự ta cũng biết, bất quá đây chỉ là truyền thuyết thôi. Hơn nữa, Thiếu Lâm tự gì đó bất quá cũng chỉ giỏi về võ công thôi. Bọn họ đối với ba chúng ta đều tu đạo mà nói, nói thẳng một câu, võ công đối với phàm nhân thì còn được chứ trong mắt chúng ta thì chẳng là gì cả"
Bà La Na Tề nói: "Chuyện này là đương nhiên. Bất quá, vị Đạt Ma đó không phải chỉ giỏi về mặt võ công. Ông ta còn là một khổ tu giả tinh thông phật pháp! Trên người ông ta mang vô thượng pháp lực, chỉ là khi ở Thiếu Lâm tự thì không truyền ra mà thôi. Thứ nhất, pháp môn tu hành của Thiên trúc vốn khác biệt so với trung thổ. Thứ hai, trong võ công mà ông ta để lại vốn đã ẩn chứa pháp môn tu luyện theo hướng từ võ nhập đạo. Chỉ là không hề có ai lĩnh ngỗ được"
Mẹ! Càng nói càng khoác lác! Đạt Ma tổ sư của Thiếu Lâm tự không chỉ là một võ thuật gia mà còn là một tu chân giả?
"Vị Đạt Ma tổ sư này có thể từ một nơi xa vạn dặm tới trung thổ truyền đạo. Phần nghị lực này thật khiến cho người ta bội phục. Công đức của ông ta quả thật rất to lớn. Bây giờ bần tăng nghĩ lại càng thêm kính phục, càng hối hận về hành vi của mình khi xưa....."
Bà La Na Tề chắp ty thở dài nói tiếp: "Lúc đó, bần tăng vẫn chưa vào Phật môn. Nói tới những chuyện mà ta làm khi đó quả thật quá ngông cuồng. Khi xưa ta đã từng làm vô số chuyện sai lầm. Là ta quá ngông cuồng tự cao, học được một bộ ngự kiếm thuật thiên hạ vô song!Sau khi ta khổ luyện liền không ngừng kiếm cao nhân trong thiên hạ tỷ thí. Ta từ người khác biết được trong Thiếu Lâm tự có một vị cao nhân tu hành, đó chính là Đạt Ma tổ sư. Ta vốn dĩ nghĩ Thiếu Lâm tự bất quá chỉ là một ngôi chùa trong phàm gian, bên trong dù có một hay hai tên hòa thượng có pháp thuật thì chắc cũng chẳng có bản lĩnh gì cao thâm. Huống chi, Thiếu Lâm vang danh thiên hạ nhưng cũng chỉ là về võ công. Chứ còn về thần thông pháp thuật của Phật môn thì từ trước giờ chưa bao giờ nghe nói. Năm đó ta đánh bại vô số cao nhân đương thế, trong lòng ngược lại đối với bộ kiếm thuật mà ta khổ tu lại cảm thấy nghi ngờ, có chút gì đó không hiểu nhưng càng nghĩ càng đau đầu. Lúc đó ta nghe danh tiếng của Đạt Ma tổ sư, trong lòng nghĩ ông ta nói không chừng chắc có bản sự gì đó nhưng lại ẩn tích mai danh, là một thế ngoại cao nhân . Vì vậy ta đã tiến lên Thiếu Lâm tự..... "
Tiểu Lôi nghe hắn nói "" kiếm thuật thiên hạ vô song"", trong lòng chợt thấy giật mình, lén nhìn Bà La Na Tề thầm nhủ: "Quả nhiên! Quả nhiên hắn là Độc Lang Quân! Là sư đệ của lão điên Khinh Linh Tử! Là đệ tử của Tà Nguyệt Tam Tinh động Bồ Đề tổ sư! Là đồng môn của Tề Thiên đại thánh"
Khi xưa Hoạt Bồ Tát đã từng nói qua, Độc Lang Quân chính là học phần thiếu của Nghịch Thiên kiếm. Sau vì ấn chứng kiếm pháp mà khiêu chiến cao nhân tứ phương. Chỉ trong một thời gian mà thiên hạ không ai có thể đánh thắng hắn! Bây giờ xem qua thì thấy đúng như vậy! Đám sư đệ sư muội của Khinh Linh Tử này quả nhiên ai nấy cũng đều là nhân vật không thể đụng vào.
"Thiếu Lâm Tự nguyên trong lòng ta không có đặt kỳ vọng gì nhiều. Bởi vì một hòa thượng ngoại lai thì có được bao nhiêu pháp lực cơ chứ. Bất quá ta cũng muốn thử một lần. Ta lên Thiếu Lâm tự giống y như một võ sĩ tại nhân gian lên núi bái phỏng. Cứ vậy ta lặng lẽ tiến vào chùa, tăng nhân trong chùa đương nhiên là không thể phát hiện ra ta. Ta chỉ nghe nói Đạt Ma từ trước tới giờ không tiếp xúc người ngoài mà tại hậu sơn diện bích khổ tu. Vì vậy ta trực tiếp đi thẳng tới đó kiếm ông ta. Chỉ có điều lần này gặp mặt ta đã biết lần này chuyến đi của ta không trở nên vô ích."
Nói tới đây, hai mắt của Bà La Na Tề hơi khép lại, trong ánh mắt như đang nhìn về cái gì đó xa xăm. Trong lòng hắn lúc này đang nhớ về chuyện xưa bất giác nhất thời si ngốc
Ngay tiếp đó, hắn cười rồi tiếp tục nói: "Khi ta thấy Đạt Ma tổ sư thì đã nhận ra ông ta đã sớm tu luyện đến cảnh giới không thể tin được. Ha ha người ngoài cho rằng Đạt Ma tổ sư là người phàm nhưng ta thì thấy ông ta ít nhất cũng đã hai trăm tuổi rồi! Chỉ là ông ta tinh thông thần thông Phật môn, sớm đã tu luyện đến cảnh giới kim thân"
Nói tới đây, Bà La Na Tề đưa mắt nhìn Tiểu Lôi hỏi: "Ngươi có biết kim thân là cảnh giới gì không?"
Tiểu Lôi lắc lắc đầu đưa mắt nhìn Tiên Âm thì thấy sắc mặt của nàng cũng đang ngỡ ngàng không biết
"Đại thần thông của Phật môn ta được chia làm đại viên mãn, đại hoan hỉ, đại từ bi....Vị Đạt Ma tổ sư năm đó vốn đã tu luyện tới mức kim thân chính là tu luyện phật pháp đạt cảnh giới cực kỳ cao thâm! Cộng thêm công đức thiện nghiệp của ông ta quá lớn nên chỉ cần khi ông ta viên tịch tức thì có thể phi thăng tới tây phương cực lạc, trở thành một vị chính quả La Hán"
"La Hán!"
Tiểu Lôi lúc này mới thật sự kinh dị "Ngươi nói Đạt ma đã sớm tu luyện tới cảnh giới La Hán vậy chẳng phải giống như người tu hành chúng ta đắc thành đại đạo, trở thành thần tiên sao?"
Hắn nhìn chăm chú Bà La Na Tề trong lòng thầm khen hay cho một Độc Lang Quân! Là La Hán của Phật môn tính ra tương đương với người tu hành tu luyện thành tiên rồi! Vậy mà hắn lại dám khiêu chiến với người có cấp bậc thần tiên. Quả không hổ danh là sư đệ của lão điên khùng mà
"Cuộc chiến đó là ngươi thắng hay Đạt Ma thắng"
Bà La Na Tề trầm tư một hòi rồi thở dài, ngữ khí như chất đầy sự bất lực
"Là ta thắng"
Tiểu Lôi trợn mắt nhìn hắn.....Thắng? Thắng một vị La Hán. Nếu vậy thì phải cao hứng mới đúng, chứ sao bộ dạng lại giống như chết mất vợ thế kia
Ặc....sai rồi, vợ của Độc Lang Quân quá nửa chắc là Ngọc Tu La rồi.

"Năm đó, Đạt Ma tổ sư phật pháp tinh thâm, tu luyện được Tâm Nhãn Thông của Phật môn. Người vừa thấy ta, liền nhìn ra trong lòng ta có chấp niệm sâu đậm. Thấy ta thượng môn khiêu chiến, vì vậy đáp ứng, kỳ thật là định điểm hóa cho ta." Bà La Na Tề đột nhiên biến đổi ngữ khí, mơ hồ hàm chứa vài phần kiêu ngạo: "Bần tăng năm đó đã hơn ba trăm tuổi, cộng thêm vừa được gọi là thiên hạ cao nhân, những tay trong thiên hạ ngũ phương cao nhân bảng đương thời gì đó, ta đều gặp qua, không hề có ngoại lệ, toàn bộ thua dưới tay ta! Ta tự vấn bản sự của mình, thế gian đương thời ngoại trừ một người, ta không phải đối thủ, những người khác, cho tới bây giờ ta đều không để trong mắt …… hắn nói đến đây, Tiểu Lôi lập tức đã biết, hắn nói người đó, khẳng định chính là lão phong tử Khinh Linh Tử. Hoạt bồ tát từng nói qua, ba người bọn họ mặc dù đều có bản sự của riêng mình, nhưng cho tới bây giờ đều chịu phục Khinh Linh Tử.
Quả nhiên, Bà La Na Tề tiếp tục nói: "
Bất quá Đạt Ma tổ sư, lại cũng là người mà ta chịu phục! Hắc hắc …… người mặc dù đã tu luyện tới cảnh giới Phật môn La Hán, nhưng pháp lực đương thời của ta, cho dù là gặp được thiên thượng đại la kim tiên, ta tự vấn cũng không thua! Một La Hán, ta sao lại e ngại ? Vì vậy ta liền cùng hắn đấu phép, cuộc đấu này, đã đấu chín chín tám mươi mốt ngày!"
Tiên Âm đứng bên cạnh nghe thấy chuyện lạ này, cũng hơi cảm thấy hứng thú, đang cẩn thận lắng nghe, nhịn không được hỏi: "
Các ngươi đấu pháp thuật gì?"
Bà La Na Tề thở dài: "
Đạt Ma tổ sư, cũng thật lợi hại. Hắn đồng ý cùng ta tỷ thí, lại đề ra phương pháp tỷ thí phải do hắn quyết định. Ta lúc ấy thật sự rất tự phụ, liền đáp ứng ngay." Nói đến đây. ánh mắt và ngữ khí của ông ta, đều trở nên rất kỳ quái: " Phương pháp hắn đề xuất, chính là chúng ta tiến vào Tâm Ma Giới của đối phương, ai có thể ra trước là thắng!"
"
Tâm Ma Giới ?" Tiểu Lôi hít sâu một hơi!
Cái gọi là Tâm Ma …… phải biết rằng kỳ thật mỗi người đều có Tâm Ma của mình! Người tu hành lúc tu luyện, sợ nhất là Tâm Ma, một khi tu luyện bị Tâm Ma tập kích, một khi cầm giữ không được, lập tức sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Phải biết rằng, Tâm Ma. Kỳ thật chính là các loại ý thức, tạp niệm trong nội tâm! Một khi nhập vào Tâm Ma Giới. Tựa như phải đối mặt với ma quỷ trong tâm.
Cái gọi là nhân tính có thiện ác. Mỗi cá nhân trong lòng đều có thiện lương, hay tà ác. Cái gọi là Tâm Ma, kỳ thật chính là các ác niệm trong lòng. Trên thế giới này cho tới bây giờ, không có người chân chính thuần khiết, cho dù là người thiện lương, cũng bất quá là tự ngăn chận ác tính trong lòng mà thôi. Đối mặt với nội tâm của mình, so với đối phó địch nhân còn đáng sợ hơn. Bởi vì nội tâm của mình, kỳ thật là hư ảo. Nó có thể thiên biến vạn hóa, vô cùng vô tận - mà ngươi lại không thể khống chế, bởi vì, nhân tâm vốn là không thể khống chế !
"
Ta nghe xong đề nghị của hắn, cũng rất kinh ngạc. Phải biết rằng, một khi tiến vào Tâm Ma Giới của hắn, kỳ thật tựa như muốn tranh đấu với một con người khác của hắn trong thế giới ý thức! Hơn nữa so với tỉ đấu với con người thật của hắn, càng hung hiểm hơn nhiều. Bởi vì con người sẽ mỏi mệt. Pháp lực sẽ tiêu hao, là sờ thấy nhìn thấy. Nhưng Tâm Ma lại không phải như thế, Tâm Ma là thiên biến vạn hóa. Pháp lực vô cùng vô tận ! Bởi vì ngươi đang ở trong thế giới ý thức của hắn, cho nên căn bản không biết sẽ phát sinh sự tình gì …… một khi không cẩn thận, sợ rằng sẽ chết." Bà La Na Tề chậm rãi nói: "Chúng ta cá cược, một người nhập định, thả lỏng tâm trí, để đối phương tiến vào Tâm Ma Giới của mình, ai có thể ra trước thì sẽ thắng !"
"
Kết quả ra sao?" Lần này mở miệng hỏi chính là Tiểu Lôi.
"
Kết quả …… là ta thắng. Ta tiến vào Tâm Ma Giới của hắn, thời gian không đến uống một chén trà nhỏ, đã ra …… Bà La Na Tề cười khổ: "Kết quả là ta thắng, nhưng kỳ thật, ta đã mắc lừa."
Mắc lừa ?
Tiểu Lôi mặc dù không hỏi, bất quá vẻ mặt hắn lại lộ rõ.
"Là mắc lừa." Bà La Na Tề nói: "Lúc ấy trong lòng ta mặc dù cảm thấy loại đánh cược này có chút hung hiểm, bất quá ta quả thực quá tự phụ. Thứ nhất, hắn mặc dù tu luyện tới La Hán kim thân, nhưng ta tự vấn pháp lực so với hắn chỉ có mạnh hơn chứ không thua, cho dù là gặp Tâm Ma của hắn, cũng bất quá là gặp được một mặt khác của hắn mà thôi. Mặc dù khó khăn một ít, ta lại vị tất đã thua ! Thứ hai …… hắc hắc, ta trong lòng tự nhiên còn có chút ác niệm …… ai, nói đến lại cảm thấy xấu hổ. Năm đó ta còn chưa nhập Phật môn, tính khí có vài phần hung hăng, năm đó trong đạo hiệu của ta, có một chữ 'Độc' ……
Quả nhiên là Độc Lang Quân ! Tiểu Lôi thầm nghĩ.
……… trong đạo hiệu của ta có một chữ 'Độc', đó là bởi vì ta làm việc có hơi tâm ngoan thủ lạt, năm đó ta vì ấn chứng một bộ kiếm thuật, tìm người tỉ đấu khắp nơi, pháp lực ta lại cao, xuất thủ ác độc, làm bị thương không ít người. Ta tự vấn Tâm Ma của mình sợ rằng lợi hại hơn đối phương, người và ta đánh cược là tuyệt đối thiệt thòi cho người! Phải biết rằng người là tăng nhân, là hòa thượng khổ tu, tự nhiên tạp niệm trong lòng ít hơn ta, Tâm Ma cũng sẽ không lợi hại, ta liền đáp ứng ngay."

Xem ra Độc Lang Quân này, cũng không phải là tay dễ đối phó ……
Tiểu Lôi nghĩ thầm.
"Sau đó thì sao? Tiên Âm hỏi
Nàng dĩ nhiên nghe đến nhập thần, buột miệng hỏi. Lúc này Tiên Âm hồn nhiên không có nửa phần cao cao tại thượng lạnh lùng của một vị tiên tử, một tay chống cằm, mười phần tựa như một cô gái nhỏ.
"
Ta thắng, nhưng cũng mắc lừa." Độc Lang Quân thở dài: "Chúng ta xem ai xuất thủ trước, là ta ra tay trước. Người vừa nhập định, ta liền nguyên thần xuất khiếu, tiến vào Tâm Ma Giới của người. Ta vốn cảnh giác, sợ sau khi nguyên thần của mình xuất khiếu, người sẽ ám toán, nên để lại vài phần thần thức …… hắc hắc, bản sự tu luyện tam hồn thất phách này …… nói ra ngươi cũng biết chứ ……"
Tiểu Lôi giật mình: "
Ngươi nói chính là ……"
"
Ta nói tự nhiên là Nghịch Thiên Quyết …… Nghịch Thiên Quyết chính là tu luyện tam hồn thất phách …… lần trước ngươi và ta quyết chiến, ngươi sử dụng chính là Nghịch Thiên Kiếm, tự nhiên ngươi nhất định đã học tới Nghịch Thiên Quyết của Tiêu Dao phái, đúng không". Bà La Na Tề mĩm cười, nói: "Ngươi biết Viên Chân Diệu Quyết, còn biết cả Nghịch Thiên Quyết và Nghịch Thiên Kiếm, nói vậy ngươi là đệ tử Tiêu Dao phái, nhất định có uyên nguyên với Khinh Linh Tử …… ta nghĩ, cho dù ta không nói, ngươi quá nửa cũng đã biết ta là ai, ngươi đoán không sai, đạo hiệu năm đó của ta là Độc Lang Quân."
Ông ta thản nhiên nói ra như vậy, Tiểu Lôi cũng không biết phải nói gì. Bất quá Độc Lang Quân thật sự không nói tiếp, chỉ tiếp tục nói chuyện đánh cược với Đạt Ma.
"
Ta mặc dù tu luyện Nghịch Thiên Kiếm không trọn vẹn, bất quá tự nhiên cũng có một ít tâm đắc. Nguyên thần mặc dù xuất khiếu, còn có thể lưu lại vài phần thần thức, đề phòng vạn nhất. Nhưng không ngờ, khi ta tiến vào Tâm Ma Giới của Đạt Ma, lại phát hiện mình đã sai! Bất luận trong Tâm Ma Giới của kẻ nào, chính là một thế giới ý thức độc lập, thế giới đó không cố định, mà là biến động theo tâm tư hứng thú của con người, thiên biến vạn hóa. Nhưng ta khi tiến vào, lại phát hiện nơi đó không ngờ là một mảnh hư không !" Mắt ông ta ánh lên quang mang kỳ dị, thở dài nói: "Là hư không ! Thật sự là hư không ! Bên trong không nói đến Tâm Ma, căn bản cái gì cũng không có !"
Ông ta nhắm mắt trong chốc lát, nói: "
Ta hoài nghi, nên dừng lại trong chốc lát, nhưng không phát hiện được gì, lại không có thứ gì cố tình ngăn trở, ta liền dễ dàng ra ngoài. Thời gian trước sau chỉ khoảng uống một chén trà nhỏ mà thôi. Sau khi ta ra, trong lòng rất là kỳ quái, nhưng thần sắc Đạt Ma lại tự nhiên như thường, mỉm cười với ta. Ta mặc dù hoài nghi, lại cho rằng mình đã thắng. Ta tự hỏi, cho dù người tiến vào Tâm Ma Giới của ta, cũng không có khả năng trong thời gian uống một chén trà đã có thể ra ngoài!"
Tiểu Lôi trầm tư một lát, đột nhiên cao giọng nói: "
Ta hiểu rồi !!"
Bà La Na Tề thở dài: "
Ngươi hiểu sao ? Ai, ngươi minh bạch thật sự rất nhanh …… đáng tiếc …… ngày đó nếu ta cơ mẫn như ngươi, sợ rằng sẽ không ……"
Tiên Âm nhíu mày, nhìn Tiểu Lôi: "
Ngươi hiểu cái gì ?"
Tiểu Lôi cũng thở dài, trong ngữ khí mang theo vài phần cảm hoài: "
Đạt Ma tổ sư, quả nhiên là một cao tăng từ bi …… cách làm của ông ta khiến người ta kính bội." Hắn nhìn Độc Lang Quân, nghiêm mặt nói: "Ta đoán là, Tâm Ma của Đạt Ma tổ sư, sợ rằng sớm đã bị ông ta tự trảm ! Phật môn có đại thần thông Trảm Tâm Ma, Tâm Ma bị trảm, tự nhiên là đã đem phật pháp tu luyện tới cực điểm! Ông ta rõ ràng biết Tâm Ma của mình đã bị trảm, lại còn đề xuất đánh cược, mục đích duy nhất, chính là để ông ta tiến vào Tâm Ma của ngươi! Đạt Ma tổ sư, muốn điểm hóa cho ngươi ! Ông ta nhìn ra lệ khí trong lòng của ngươi quá nặng, chấp niệm quá sâu, sát ý quá thịnh ! Nên muốn tiến vào Tâm Ma Giới của ngươi, giúp ngươi trảm Tâm Ma ! Ta nói có đúng hay không?"
Độc Lang Quân trầm mặc một lát, sắc mặt trở nên dị thường khó coi, bất quá ông ta vẫn gật đầu, chật vật nói: "
Ngươi nói không sai chút nào!"
Ngừng lại một chút, ông ta tiếp tục nói: "
Sau khi ta ra ngoài, liền đến phiên người. Lần này hai người chúng ta đều nhập định, ta để người tiến vào nguyên thần, còn như tao ngộ của người tại Tâm Ma Giới trong ta như thế nào, ta tự nhiên là không biết. Nhưng lần đả tọa này …… đã ngồi chí chín tám mươi mốt ngày! Đợi tới lúc ta tỉnh lại, người mới ra. Lúc ấy ta ngồi đối diện người, trong lúc đó khuôn mặt Đạt Ma tổ sư tiều tụy, sắc mặt vàng vọt, mồ hôi ướt đẫm quần áo, thần thái trong hai mắt tiêu tan."
Độc Lang Quân đột nhiên thở dài: "
Người là một cao tăng, nhưng cũng quá ngu ngốc …… ai, nếu pháp lực người cao hơn ta nhiều lần, nếu người không chỉ gần trở thành La Hán …… hắc hắc, nếu là Phật Tổ Bồ Tát điểm hóa ta, tự nhiên có thể dễ dàng trảm Tâm Ma của ta! Đáng tiếc, người chỉ là một tiểu tiểu La Hán mà thôi, mặc dù này ý định này làm cho người ta cảm kích, không tiếc dùng một đời thần thông khổ tu trảm Tâm Ma của ta, điểm hóa cho ta, rồi tự hi sinh …… khi ta biết chuyện này, trong lòng áy náy không thôi. Nhưng người vì giúp ta, quả thực hao phí rất nhiều nguyên thần, mặc dù cũng là dầu cạn đèn tắt, nhưng tu vi một đời, xem như bỏ phí trên người ta. Vốn một người tu luyện thành chính quả La Hán, cuối cùng lại bởi vì ta, mà đem tu vi một đời hủy đi. Hại người không thể đến thế giới tây phương cực lạc …… ai ……"
Bình Luận (0)
Comment