Chí Tôn Vô Lại

Chương 338


Cảnh tượng này đối với người bình thường mà nói, có phần quá mức dọa người. Cho dù đám thủ hạ tâm ngoan thủ lạt này của Điền gia đều theo Điền Chấn kiếm ăn trong mưa bom bão đạn, nhưng mà đối mặt với loại cảnh tượng vượt xa lẽ thường này, mỗi một tên cũng đều ngây ra.
Huống hồ, giờ phút này Điền gia thủ hạ còn đang đứng, e rằng không đủ hai mươi người, đại đa số người, sau thời điểm vị khách thần bí trên bầu trời kia bổ xuống kiếm thứ nhất, đã bị dư âm chấn động ngất đi, còn có một vài người là trụ lại được, miệng mũi trào máu, hiển nhiên thụ thương không nhẹ.
Đầy mặt của Tiêu toàn là hoa máu, hắn trông giống như một người máu vậy. Quần áo toàn thân nát vụn, thanh thánh kiếm kỵ sĩ vốn trong tay, lúc này lại chỉ còn có chuôi kiếm. Hắn đã không kiên trì được được, không cách nào đứng thẳng được người, chỉ có thể yếu ớt quỳ ở đó, đối với đạo quang mang thứ hai hiện ra trên đỉnh đầu, tựa hồ đã không còn một chút năng lực phản kháng nào.
Ngay lúc quang mang sắc bén giống như một đạo lôi điện phủ xuống đầu, từ phía sau toà nhà của Điền gia lại truyền tới một thanh âm trống rỗng: "Chúa nói, thế nhân đều có tội, chúng ta cảm tạ sự nhân từ của Chúa, đã cứu vớt lỗi lầm của chúng ta……" Những lời này tựa như cái đinh, từng chữ từng chữ mạnh mẽ nện vào trong lòng chúng nhân tại trường, Tiêu vốn đã thoi thóp thở, nghe thấy những lời này, đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt chợt bạo phát ra một tia thần thái dị dạng!
Liền theo đó, ngay lúc đạo quang nhận trên đỉnh đầu kia cơ hồ sẽ chém hắn thành hai nửa, dường như có như một chùm quang mang từ cao xa bắn xuống, chiếu rọi trên người Tiêu. Trong nháy mắt đó, thân thể của Tiêu giống như bị một bàn tay khổng lồ xuất hiện giữa không trung nhẹ nhàng đẩy lên trời, trực tiếp bay đi, hạ xuống góc nhà, ngồi vững vàng trên mặt đất. Mà chùm quang mang kia theo đó cùng kiếm khí của đối phương va chạm mãnh liệt vào nhau……
Lại một tiếng nổ to, trong tiếng ầm vang dữ dội, tất cả mọi người trong lòng đều tràn đầy sợ hãi. Phảng phất chính mình giống như một cái bình pha lê dễ vỡ, bất cứ lúc nào trong chấn động kịch liệt cũng có thể bị vỡ tan tành.
Lập tức từ phía sau toà nhà, trong chùm quang mang từ trên trời bắn xuống kia, tựa như có một nhân ảnh, từ trên trời từ từ đáp xuống. Hắn mặc một cái áo choàng màu đen, giống như một nhân viên thần chức bình thường của Giáo hội, trước ngực đeo một cái thập tự giá, trong tay cầm một quyển Thánh Kinh. Vẻ mặt tràn ngập quang mang thần thánh.
Lôi Hống vốn bảo hộ bên người Điền Chấn. Điền Chấn vẫn hôn mê như cũ. Bất quá bây giờ bên người lại thêm một Kha Nhi, cũng không biết Tiểu Lôi dùng thủ đoạn gì với nàng mà Kha Nhi cũng đang hôn mê, khiến cho Lôi Hống thêm phần sốt ruột.
Đây vốn là một căn phòng ở lầu ba tòa nhà của Điền gia, nhưng mà lúc này cả bức tường bên cạnh cửa sổ đã bị một kiếm kinh thiên làm sụp ầm xuống, nếu không phải Tiêu…… không ngờ lại là Tiêu mà Lôi Hống nhìn không thuận mắt nhất hiên ngang đứng ra chặn lại một kiếm kia của đối phương! Nếu không phải hắn chặn lại, chỉ sợ……
Lôi Hống đầu đầy mồ hôi lạnh, hắn rất rõ ràng, thực lực của đối phương tuyệt đối không phải cấp bậc như hắn có thể ngăn cản. Hắn đã khá sốt ruột.
Mẹ kiếp. Cái tên vương bát đản Tiểu Lôi rốt cuộc chạy đi đâu rồi.
Thủ hạ của Điền gia, còn có cái gì Cố đại tổng quản đã xiêu xiêu vẹo vẹo. Lôi Hống nắm chặt quyền đầu, đứng trước bức tường đã đổ sụp, nhìn bóng người màu trắng trên bầu trời kia, còn có gia hoả mặc áo choàng của nhân viên thần chức từ đâu chạy đến.
Gặp quỷ rồi, bọn chúng từ đâu chạy đến chứ.
Mà lúc này, ở trên lầu, còn có một đôi mắt cũng đang khẩn trương dõi ra bên ngoài.
Cặp mắt kia của Eve có thể làm điên đảo thần chí của nam nhân, giờ phút này sớm đã không có chút ý tứ yêu mị nào, nàng ta chỉ cảm thấy trong miệng đắng chát. Ánh mắt dán vào tên gia hỏa mặc áo choàng đen vừa mới cứu Tiêu một mạng kia.
Rất rõ ràng, nhìn từ cách ăn mặc, xem ra hắn tựa hồ là một nhân viên thần chức cấp thấp của Vatican, đó là một cái áo choàng của cha cố hoặc mục sư cấp thấp, nhưng mà hiện tại cho dù là thằng ngu cũng có thể nhìn ra, kẻ đột nhiên xuất hiện từ phía sau nhà này, tuyệt đối không phải là một người đơn giản!
Eve nhìn bóng người màu trắng trên bầu trời kia, trong miệng lẩm bẩm: "Hình như, không đúng lắm……"
Nàng ta vừa nói xong, liền nghe thấy một thanh âm âm u lạnh lẽo phía sau lưng, mang theo vài phần đùa cợt: "Không đúng chỗ nào?"
Các thớ thịt toàn thân Eve chợt căng ra, quay mạnh đầu lại nhìn, chỉ thấy một gã lớn tuổi gầy gò không biết đã đứng ở phía sau từ lúc nào. Cổ áo người này rất cao, tựa hồ che cả một phần ba khuôn mặt, mặc một cái áo choàng màu đỏ, phô ra khuôn mặt trắng bệch dọa người, chỉ có hai mắt, lại đỏ như máu, phía dưới môi, lộ ra hai cái răng nanh sắc nhọn.
Nhưng khi Eve vừa nhìn thấy cái áo choàng màu đỏ kia của đối phương, sắc mặt không khỏi biến đổi rất lớn, ngay cả thanh âm cũng run rẩy: "Solomon…… Solomon đại nhân! Ngài…… Áo choàng của ngài!!"
Người có tên là Solomon kia tựa hồ cười rất lạnh nhạt: "Ừ, chiếc áo choàng màu đỏ này, ngươi thấy đẹp không?"
Eve chỉ cảm thấy một tia lạnh lẽo.
Một nỗi sợ hãi chạy dọc sống lưng (nguyên văn: Đỉnh đầu chính mình trôi thẳng xuống đến ngón chân), toàn thân cũng dường như bị hàn băng bao trùm.
Áo choàng màu đỏ!
Áo choàng màu đỏ!
Không ngờ lại là áo choàng đỏ.
Chỉ có Huyết tộc mới hiểu được, áo choàng đỏ đại biểu cho ý gì!
Thực lực cường đại nhất hiện còn tồn tại trong Huyết tộc bất quá chỉ là Thân vương, mà thứ Thân vương mặc, cũng chỉ là áo choàng đen, chỉ cho phép dùng màu đỏ lót bên trong! Mà trong truyền thuyết của Huyết tộc, có tư cách mặc áo choàng đỏ, duy chỉ có sự tồn tại cường đại nhất trong truyền thuyết kia.
Trong Huyết tộc, duy nhất có thể ngang hàng với thủ hộ thiên sứ của Vatican - chỉ có Huyết thân vương!
Eve dường như lúc này mới hết chấn kinh tỉnh lại! Quát: "Solomon! Ngài bất quá là phó thủ lĩnh của Hội Nghị Tài Quyết đoàn, lại dám mặc áo choàng đỏ! Chẳng lẽ ngài muốn bị treo cổ sao!!" Dừng một chút, nàng ta liền kinh hô nói: "Tại sao ngài lại đến đây!!"
Solomon chậm rãi đi tới phía sau Eve, vươn một tay nhẹ nhàng đè trên bả vai của nàng ta, tay còn lại đặt trên môi nhẹ nhàng làm một dấu hiệu im lặng: "Suỵt…… Alpha thân ái, Alpha đáng thương…… rất nhiều sự tình ngươi đều không biết. Bây giờ chúng ta hãy lẳng lặng xem trường quyết đấu bên ngoài đi…… loại tình cảnh này, thì một Huyết tộc cấp thấp như ngươi cả đời đều rất khó được chứng kiến đó…… Hừ, quyết chiến của một thiên sứ và một Thần tộc Olympia…… thật làm cho người ta khó quên, lần trước chứng kiến loại tình cảnh này, đã rất lâu trước kia rồi…… chính ta cũng không nhớ rõ nữa……" Giọng nói của hắn dường như mang theo vài phần dư vị khó mà suy xét.
Đó là một loại tưởng nhớ ẩn chứa vị già nua.
Từ đáy lòng Eve thấy kinh hoàng, nàng ta tựa hồ muốn gào lên, nhưng lúc bàn tay của Solomon án trên bả vai mình, nàng ta cảm giác được lực lượng toàn thân mình chợt biến mất, dường như máu cả cơ thể đều đông đặc lại, thân thể cũng không có nổi một tia khí lực, tựa hồ ngay cả đầu ngón tay út cũng không thuộc về bản thân nữa. Trong ánh mắt nàng ta tràn ngập vẻ sợ hãi, nhìn Solomon.
"Tốt lắm, Alpha thân ái của ta, ngươi yên tâm, ta đến đây, không phải vì ngươi…… mặc dù, ngươi thân là Huyết tộc, nhưng lại phản bội chúng ta, đầu phục lũ Thần tộc trên núi Olympia, bất quá ta bây giờ cũng không có ý định giết ngươi ngay lập tức. Cũng là để chúng ta lẳng lặng xem trường quyết đấu này……" Thanh âm của Solomon dường như rất nhẹ nhàng, vang nhẹ bên tai Eve.
Trên bầu trời, bóng người màu trắng kia đã chậm rãi hạ xuống, hắn tựa hồ cũng ý thức được, kẻ đột nhiên xuất hiện trước mặt này không phải là một đối thủ đơn giản. Thân ảnh của hắn hạ xuống, dần gần lại, một thân trường bào màu trắng kia cũng càng rõ ràng, chỉ thấy hai chân hắn để trần, trên đầu lại đội một cái vòng hoa màu xanh biếc đan bằng lá cây oliu!
Hơn nữa khuôn mặt kia phảng phất giống như bức tượng của Michelangelo Buonarroti, lại thêm hình dáng của hắn, hết thảy giống như là thần linh Hy Lạp trong thần thoại truyền thuyết!
Khuôn mặt hắn tựa hồ không chút biểu tình, lạnh nhạt cứng ngắc như nham thạch vậy, nhưng trong ánh mắt lại bùng lên từng tia lửa giận thiêu đốt: "Vatican…… Vatican……"
Gã mặc áo choàng của nhân viên thần chức cấp thấp ở phía dưới kia ngẩng đầu lên, hắn có một khuôn mặt tựa hồ vô cùng bình thường, ngũ quan không chút bắt mắt, chỉ là trong ánh mắt ánh lên một loại quang mang linh động uy nghiêm, giống như hai viên bảo thạch trên một đống thịt lợn. Giờ phút này, trong hai khối bảo thạch này lại mang theo vài phần giễu cợt, thanh âm của hắn tựa như ngâm thấp.
"Người tới từ Olympia, có thể nói cho ta biết tên của ngươi không, ngươi, là ai?"
Bách!
Thanh kiếm to lớn vung lên, người áo trắng kia giận dữ hét lớn: "Ta là thần thị (người hầu của thần) dưới trướng chiến thần Ares đại nhân vĩ đại, là hậu duệ kế thừa huyết dịch của chiến thần cao quý!"
"Người hầu của thần……" Trong mắt nhân viên thần chức cấp thấp kia bắn ra ánh mắt giễu cợt: "Thần thị thủ hạ của Ares…… Ares, chiến thần Ares…… cái tên thật xa lạ, ta cơ hồ cũng đã quên rồi……" Thanh âm của hắn cũng dần dần mang theo vài phần giễu cợt: "Lại chỉ là một thần thị cấp thấp, bây giờ cũng dám rống lên trước mặt ta…… Ài, chẳng lẽ bộ tộc trên núi Olympia các ngươi, bây giờ ngay cả một vị thần chính thức cũng không phái ra được sao? Chỉ có thể để cho loại thần thị cấp thấp này xông pha trước nhất?"
Hắn vừa than với chính mình, vừa khom lưng xuống, thong thả đặt quyển Thánh Kinh trên tay trên mặt đất, nhẹ nhàng bố trí. Mỗi một động tác của hắn đều rất chậm rãi, rất nhẹ nhàng, nhưng mà toàn thân hắn lại tràn ngập một loại khí tức nguy hiểm. Cuối cùng hắn mới ngẩng đầu lên, nhìn người áo trắng trên bầu trời kia, đột nhiên cười cười: "Quên nói cho ngươi…… năm đó, chiến thần Ares của các ngươi bị chính tay ta dùng trường mâu đóng đinh lên đỉnh thần điện trên núi Olympia, mà tên của ta, hi vọng sau khi ngươi chết, cũng có thể mang xuống địa ngục, đừng quên……tên của ta, gọi là, Gabriel…… Thiên sứ Gabriel."
Bình Luận (0)
Comment