Chí Tôn Vô Lại

Chương 48


Bên ngoài trang viên có một loạt những gian nhà nhỏ, được cấp cho nhân viên phụ trách giữ gìn trang viên lưu trú, ngoài ra nửa phần còn lại được dùng làm nhà kho, chứa các máy cắt cỏ.
Chiếc xe tải Phương bá dùng để đi lại hàng ngày đang đậu bên ngoài. Tiểu Lôi và Lôi Hống đi qua đó. Hắn quay qua phía Lôi Hống ra dấu, ý nói cứ việc yên lặng bám theo mà đi. Hai gã nhờ xe tải che khuất, bám nhau ép người đi về hướng những gian nhà nhỏ. Đây là một dãy nhà thấp, hình dáng bên ngoài cao phỏng chừng một tầng rưỡi. Tầng trên là cho người ở, tầng dưới là tầng hầm, chuyên dùng để chứa đồ.
Kỳ quái là phòng của Phương bá tối om, hoàn toàn không có tí ánh đèn nào, hơn nữa cũng không nghe thấy tiếng động nào. Lôi Hống vừa tính mở miệng thì Tiểu Lôi vung tay ra dấu bảo hắn im lặng.
"Đồ đần, trong phòng không có ai." Tiểu Lôi và Lôi Hống hai tên đang núp đằng sau xe hơi, Tiểu Lôi chỉ vào cửa sổ thấp giọng nói: "Ngươi xem..."
Chỉ thấy Tiểu Lôi chỉ lên phía cửa sổ bên trên, có treo một chuỗi phong linh, trong gió đêm vang lên tiếng đinh đinh đang đang. Lôi Hống kinh qua chuyện ngày hôm nay, lúc này lại thấy cái thứ này, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi.
Tiểu Lôi liếc nhìn Lôi Hống: "Xem ra ngươi phải thất vọng rồi. Vị Phương bá này của ngươi quả nhiên không phải là hảo nhân gì."
Hai gã lẳng lặng đi tới gần. Tiểu Lôi chỉ về phía cây cầu thang sắt dẫn từ tầng hầm lên tầng trên của ngôi nhà, cố hạ giọng: "Nhẹ chân, phía dưới"
Hắn lấy ra tay hai đạo linh phù, một đạo dán lên trên người Lôi Hống, một đạo tự mình kẹp trên ngón tay. Hai gã nhẹ tay nhẹ chân ép người lên cánh cửa tầng hầm cố gắng lắng nghe.....
Phảng phất trong tầng hầm tựa hồ có tiếng người đang khóc...
Thanh âm khóc lóc kia thật bi thiết, dường như của một nam nhân trung niên. Lôi Hống vừa nghe được âm thanh này, lập tức nhận ra được, đúng là thanh âm của Phương bá.
Tiểu Lôi cười lạnh, lấy tay bịt miệng Lôi Hống, ý bảo hắn không nên mở miệng, chỉ tiếp tục nghe thôi.
Thanh âm trong tầng hầm loáng thoáng, chỉ nghe thấy lúc thì khóc, lúc thì van nài nói: "Van cầu ngươi, van cầu ngươi đó, chỉ một lần thôi! Ta chỉ cần gặp mặt một lần là được rồi, một lần là được rồi a...."
Liền nghe được một giọng âm lạnh gian xảo phảng phất lúc ẩn lúc hiện: "Hôm nay, không phải mồng một, cũng không phải mười lăm. Nếu ngươi muốn được gặp mặt thị, thì giúp ta lo liệu việc này cho tốt..."
Thanh âm hữu khí vô lực của Phương bá, ngữ khí tràn ngập vẻ áy náy và van cầu: "Không được, thật sự là không được... Ta thật sự không thể làm như vậy được a... Ta không thể hại tới thiếu gia..."
Thanh âm âm lãnh kia giống như không đủ hơi, ngữ khí chậm chạp, nhưng ngược lại phảng phất một thứ lực lượng mê hoặc thần trí con người, từ từ nói: "Một lần, một lần cuối thôi.... chỉ một lần.... không quan hệ gì.... một lần cuối cùng thôi..."
Thanh âm của Phương bá như đang mê sảng: "Ngươi cho ta thấy một lần đi, chỉ một lần thôi..."
Bên trong im lặng, chỉ chốc lát, cái thanh âm âm lãnh kia lại vang lên: "Ngươi muốn gặp hả? Vậy cứ việc nghe lời, lấy món này, ngày mai treo bên trong nhà chính, thừa dịp bọn họ không chú ý, âm thầm treo bên dưới trản đăng như lần trước"
Phương bá lại bắt đầu khóc, bên trong truyền đến tiếng ầm ầm ầm ầm, chỉ nghe thấy tiếng cầu khẩn đứt quãng của Phương bá: "Không được, thật sự không được... Ta không thể tiếp tục hại người... không thể ... thật sự không thể... Van cầu ngươi, van cầu ngươi, buông tha ta đi, buông tha chúng ta đi!"
"Hừ, khấu đầu thì có tác dụng sao?" Thanh âm lạnh lùng kia lại chậm rãi nói: "Ngươi cho dù có khấu đến bể đầu, cũng không có tác dụng gì! Lúc trước ngươi đã đi bước đầu tiên, thì đã không thể quay đầu lại rồi..."
Đột nhiên, âm thanh này trở nên nhu hoà một chút, chậm rãi nói: "Ta đáp ứng ngươi, đây là lần cuối cùng... ngày mai... ngày mai Điền gia tiểu thư sẽ tới nơi này, ngươi đợi sau khi nó tới đây, thì bắt đầu treo vật đó lên, sau đó, ta sẽ cho ngươi gặp mặt một lần..."
Tiểu Lôi và Lôi Hống nhìn nhau, cả hai đều có chút nghi hoặc.
Rõ ràng, là dường như gã nào đó ở dưới tầng hầm đang uy hiếp Phương bá. Uy hiếp Phương bá để cho hắn bí mật bố trí ám phong thủy tại biệt viện. Điều mà Tiểu Lôi không hiểu là Phương bá và người kia nói tới "gặp mặt một lần", là ý gì đây?
"Gặp ai?"
Từ bên trong lại truyền ra tiếng Phương bá khấu đầu, vang lên bình bình, nhưng giọng nói âm lãnh kia chỉ từ từ nói: "Ngươi không cần khấu đầu nữa, cũng không cần làm ra dáng tội nghiệp. Bao nhiêu năm rồi, người cũng đã chết rồi, chết một lần cũng là chết, chết hai lần cũng là chết. Ngươi hà tất phải canh cánh để trong lòng làm gì? Có phải không? Ta đáp ứng với ngươi, sau khi lo liệu xong chuyện này, ta sẽ cho ngươi gặp mặt một lần"
Phương bá trầm mặc một lát, đột nhiên trong tầng hầm truyền đến âm thanh hét to phẫn nỗ của ông ta: "Ma quỷ! Ngươi là ma quỷ! Ta sẽ không ngươi làm lại việc này! Ngươi giết ta đi... Ta... ta... ta... liều mạng với ngươi!!"
Sau đó chỉ nghe được tiếng gầm gừ của Phương bá, nhưng chỉ nghe được một nửa, lập tức bùng một tiếng vang lên, tiếng gào thét của Phương bá lập tức biến thành tiếng rên rỉ thống khổ.
Hừ! Ngu xuẩn! Thanh âm âm lãnh khinh bỉ nói: "Ngươi lại muốn nổi điên hả? Ngươi đã nếm thử rất nhiều lần rồi, nên biết ngươi căn bản không có khả năng kháng cự lại ta, vậy uổng phí khí lực đấu tranh làm gì?"
Thanh âm của Phương bá tràn ngập thống khổ, giường như đang chịu đau đớn khôn cùng, thanh âm khàn đục nhưng vẫn rít lên nói: "Không, không, trừ phi ngươi cho ta gặp mặt một lần! Gặp một lần thôi! Bằng không ta sẽ không đáp ứng ngươi! Ngươi cho ta gặp nàng một lần... ta muốn được gặp nàng... ta muốn được gặp nàng... ta muốn xem nàng có khỏe không... "
Sau đó, chỉ nghe thanh âm âm lãnh kia đối với sự cố chấp của Phương bá có chút bất đắc dĩ, rốt cuộc lạnh lùng cười cười, hạ giọng nói: "Được rồi, đã ngươi muốn được gặp. Hôm nay phá lệ cho ngươi gặp một lần..."
Nghe tới đó, Tiểu Lôi chợt động trong lòng, ẩn ước đoán được điều gì đó!
Quả nhiên, sau đó nghe được thanh âm âm lãnh kia trở nên hàm hồ không rõ, từng lời từng lời chậm rãi nói ra. Mỗi một âm tiết đều làm cho người khác khó có thể nghe hiểu được. Lôi Hống nghe xong thần tình mờ mịt, Tiểu Lôi chỉ mới nghe qua nửa câu, sắc mặt lập tức biến đổi.
Chỉ nghe thanh âm của Phương bá bên trong dần dần nhỏ xuống, đột nhiên bắt đầu khóc. Có điều tiếng khóc này không phải là tiếng khóc khẩn cầu bi thương, mà mang theo vài phần thương cảm cùng vui sướng
"Ô ô ô... là nàng, quả nhiên là nàng... ta lại gặp được nàng... Ta rốt cuộc lại gặp được nàng..." Thanh âm Phương bá mang vẻ không nói nên lời gồm cả buồn lẫn vui, giọng nói cùng có vẻ càng ngày càng hàm hồ không rõ.
Tiểu Lôi hét lớn một tiếng: "Lôi Hống, phá cửa!!"
Lôi Hống chuẩn bị sẵn sàng, lập tức một cước đá ra, ầm một tiếng, cửa tầng hầm bị một cước của Tiểu Lôi đá bay đi. Tiểu Lôi lập tức phóng mình vào trong trước.
Chỉ thấy tầng hầm này rộng khoảng mười mấy thước, chung quanh được bao bọc kỹ càng, trên đỉnh đầu chỉ có một ngọn đèn chụp kiểu cổ tỏa sáng lờ mờ.
Trong góc được soi sáng của hầm có vài cái hòm, cả hai lập tức đi vào, chỉ thấy Phương bá đang đứng cạnh một cái hòm, giương mắt si ngốc nhìn cái hòm đó, vẻ mặt không ngừng lộ ra thần tình bi thương, bất đắc dĩ, ánh mắt thất thần, tưạ hồ như không biết tới hai người Tiểu Lôi tiến tới sau lưng.
Lôi Hống hai mắt nhìn quanh phát hiện ra trong gian phòng chỉ có một mình Phương bá. Hắn lập tức kêu lên: "Kỳ lạ! Rõ ràng là nghe thấy hai người nói chuyện a! Sao giờ chỉ có một?"
Tiểu Lôi cười lạnh một tiếng: "Không cần tìm! Người kia không ở chỗ này."
Hắn chỉ về phía cái điện thoại trên bàn, cuộc gọi đã kết thúc, chỉ nghe tiếng tút tút báo điện thoại đã ngắt.
Tiểu Lôi thở dài, nhìn cái điện thoại trên bàn, nhẹ nhàng dập máy, không khỏi cười khổ: "Hảo thủ đoạn a! Ngay cả ta cũng không nghĩ tới..."
Lôi Hống lo lắng nhìn Phương bá. Phương bá một mình si si ngốc ngốc nhìn cái hòm trước mặt. Trong mắt đột nhiên từ từ chảy hai dòng lệ, âm thầm khóc, một tay vuốt nhẹ cái hòm, vẻ mặt vô cùng nhu hoà, chỉ là không ngừng hạ giọng thầm thì.
"Hắn làm sao vậy?"
Tiểu Lôi lắc đầu, hạ giọng nói: "Hắn bị người ta dùng thất hồn chú"!
Chỉ nghe thấy Phương bá hàm hồ không rõ nói: "Nàng gầy quá a, ai... Đừng nói với ta là nàng ở dưới đó cũng không được khỏe lắm? Ta mỗi tháng đều có đốt vàng mã cho nàng, nếu quả là không đủ thì nàng phải nói cho ta biết... ai... ai... đã bao nhiêu năm rồi, cũng hai mươi năm rồi, ta cũng đều nhớ tới bộ dáng của nàng, như thế nào cũng không sao quên được a... Kỳ thật, chúng ta đều quá ngu ngốc, thật ngu ngốc... Sự tình đó, chúng ta hai người đều sai rồi... Kỳ thật nàng không cần phải chết... thật sự là không cần phải chết..."
Nói đến đây, ông ta bắt đầu khóc rống lên. Lối Hống tựa hồ muốn lay tỉnh ông ta, Tiểu Lôi nhanh mắt, kéo tay Lôi Hống, thấp giọng nói: "Đừng kinh động ông ta!"
Hít một hơi sâu, Tiểu Lôi cười khổ nói: "Hiện tại hắn bị trúng thất hồn chú, trong đầu sản sinh ảo giác. Hắn hình như đang cùng người nào nói chuyện. Ngươi ngàn vạn lần không được kinh động hắn. Thứ nhất, thất hồn chú là một loại pháp thuật cực kỳ nguy hiểm. Nếu khi bị trúng phép mà tùy tiện lay tỉnh, ba hồn sáu phách sẽ phiêu tán, nếu không cẩn thận để nhất hồn nhất phách chạy mất, cho dù có tỉnh lại cũng trở nên ngu ngốc! Hơn nữa..." Tiểu Lôi ánh mắt chớp động: "Hiện tại chúng ta chỉ có một manh mối duy nhất, rốt cuộc là ai uy hiếp khiến hắn như thế này!"
Phía sau, Phương bá đột nhiên lớn tiếng khóc lớn: "Nàng chết thảm lắm a! Nàng chết thảm lắm a! Nàng chết thật đáng thương, tại sao lúc đó nàng không chịu cùng ta bỏ đi? Vì chuyện gì vậy a..."
Đèn trong phòng hôn ám, giờ phút này là vừa về đêm, mắt thấy một nam nhân ôm đầu thống khổ hô to: "Nàng chết thảm lắm..."
Cảnh tượng này thật sự làm người ta sợ hãi. Tiểu Lôi một mặt chăm chú lắng nghe, một mặt âm thầm phân tích.
Thất hồn thuật này, kỳ thật cùng với thuật thôi miên có hiệu quả như nhau.
Tiểu Lôi lờ mờ đoán ra được sự tình gì đó ở đây. Phương bá này, đại khái có tư niệm với một người đã chết. Đối phương dụ hoặc hắn, chỉ cần hắn chịu hợp tác, sẽ khiến cho hắn gặp được người thân đã chết. Đương nhiên... đây chỉ là lừa gạt, chỉ là đối phương thi triển một loại thất hồn thuật cao cấp, khiến cho hắn trong ảo giác tưởng rằng chính mình thật sự gặp được quỷ hồn của người thân.
Mà Tiểu Lôi lại nghe ra, Phương bá này tựa hồ trong lòng còn có một ẩn tình gì đó. Dường như trong lúc lầm bầm trong ảo giác, lộ ra vẻ vài phần tư niệm cùng với áy náy đối với thân nhân đã chết kia, đối với chuyên cũ có phần hối hận...
Phía sau, Phương bá nói một câu, khiến Tiểu Lôi cùng Lôi Hống nghe xong thiếu chút nhảy dựng lên!
Chỉ nghe Phương bá đột nhiên thu hồi nước mắt kiên định nói: "Nàng yên tâm, nàng yên tâm đi! Ta tuyệt đối sẽ không làm thương hại tiểu thư, sẽ không làm thương hại Lôi Hống! Ta tuyệt đối sẽ không làm cho Lôi Hống bị thương hại chút nào! Ta tuyệt đối sẽ không để nhi tử của nàng bị thương hại! Sẽ không đâu!!"
Lôi Hống sắc mặt trắng bệch, hắn mở miệng, môi run rẩy: "Phương bá hắn, hắn nhìn thấy chính là hồn phách mẫu thân của ta phải không?"
Bình Luận (0)
Comment