Chí Tôn Vô Lại

Chương 55


"Ngươi, ngươi làm như thế nào mà biến ra thế ?" Tiểu Lôi trừng mắt, nhìn khuôn mặt nhu thuận của Bảo Nhi đang nở nụ cười đáng yêu.
Bảo Nhi ngọt ngào cười: "Làm như thế này là biến ra à !." Nói xong, nàng chỉ vào một cây kem khác trong tập tranh, tiện tay một phen, trong tay đã biến ra một ……
"Trời ơi!!" Tiểu Lôi nhịn không được rên rỉ: "Ta gặp tiểu cô nương gì đây ?"
Hắn lập tức lôi kéo Bảo Nhi bước đi, tới một chỗ vắng vẻ, lúc này mới dừng chân, nghiêm mặt nói: "Bảo Nhi, ngươi nói cho ta biết, ngươi như thế nào có khả năng dùng thứ gì đó trong tập tranh biến ra thế ?"
Bảo Nhi chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp: "Con nhìn vào tập tranh đó, vừa nghĩ đến, là biến ra liền"
"Ngươi như thế nào có loại…… pháp thuật này ?
Bảo Nhi sửng sốt một chút, hỏi lại: "
Ba ba, cái gì mà pháp thuật ?"
Tiểu Lôi nghẹn giọng, liền nói: "
À, pháp thuật là cái tài biến của ngươi, ngươi như thế nào biến ra thế ?"
Bảo Nhi trầm mặc trong chốc lát, khuôn mặt lộ ra thần sắc buồn bả, nhỏ nhẹ: "
Từ nhỏ đã thế rồi …… nhưng …… nhưng mẫu thân bảo ta là yêu quái …… mẫu thân không cần ta, ba ba người cũng không cần ta ……"
Nói đến đây, cái miệng nhỏ nhắn đột nhiên bắt đầu khóc hu hu.
Tiểu Lôi lập tức tay chân hoảng lọan, hắn cho dù pháp thuật có lợi hại hơn nữa, có khả năng lật sông dốc bể, nhưng đối mặt một với tiểu cô nương khóc huhu, vẫn thúc thủ vô sách như thường.
Bất đắc dĩ, thấy bên cạnh là cái túi gấu bông, Tiểu Lôi lập tức bắt đầu cầm lấy, dùng lời ngon tiếng ngọt ôn nhu vài câu, vừa làm mặt quỷ, vừa làm trò khỉ, vừa tung hứng, nhảy nhót, lúc này mới làm tiểu cô nương vui thích mỉm cười.
Tiểu Lôi bế Bảo Nhi lên bắt đầu ôn nhu nói: "
Bảo Nhi, ngươi vì cái gì nói ta là ba ngươi ? Ca ca không phải ba ngươi ……"
"
Người đúng là ba ba của con !!" Bảo Nhi thét lên ngay lập tức, ngữ khí chắc như đinh đóng cột: "Bảo Nhi không nhận lầm, người đúng là ba ba. Ba ba, ba cũng không cần ta ư ?"
Mắt thấy Bảo Nhi trong mắt nước mắt lại chực trào ra, Tiểu Lôi lập tức cuống quít nói: "
Được rồi được rồi ! Chỉ cần ngươi không khóc, ta chính là ba ba ngươi, đừng nói làm ba ba ngươi, là ông nội ngươi ta cũng nhận !"
Bảo Nhi lúc này mới nhận thật sự nhìn Tiểu Lôi liếc mắt: "
Người là ba ba ta, đúng vậy ta nhận đúng mùi vị trên người ba ba, rất quen thuộc, Bảo Nhi không nhận lầm đâu !"
Khuôn mặt nhỏ nhắn biểu hiện vẻ mặt kiên quyết chắc nịch, làm cho Tiểu Lôi thật ra có chút mờ mịt.
Mùi vị? Mùi vị nào đây?
"
Đúng là mùi vị này ……" Bảo Nhi vẻ mặt cố chấp: "Khi còn nhỏ ba ba đã bế Bảo Nhi, Bảo Nhi không nhớ lầm đâu !"
Tiểu Lôi trợn trắng mắt..
"
Hiểu rồi !"
Tiểu yêu quái này nhận cha, thuần túy bởi vì ngửi thấy mùi vị trên người mình liền cho rằng chính mình là ba ba nàng ?
Nhưng, chính mình trên người có cái mùi vị quỷ gì? Chẳng lẻ là mùi vị của món mì bữa trưa?
Hức, ba ba này của tiểu yêu quái không phải mở tiệm mì đấy chứ?
Định thần lại, thu hồi suy nghĩ miên man, Tiểu Lôi lại hỏi: "
Bảo Nhi, ngươi hôm nay như thế nào lại đi lạc?"
Bảo Nhi lập tức cuống quít lắc đầu, kiên định nói: "
Bảo Nhi không có đi lạc! Bảo Nhi ngoan lắm! Là a di đã dẫn đi!"
Con …… Tiểu Lôi vừa định nói lời thô tục, đột nhiên nhớ tới bên cạnh có cô bé chưa trưởng thành, lập tức câm mồm, bất đắc dĩ nói: "
Được được! Ngươi không có đi lạc, ngươi nói a di đi lạc là ai?"
"
A di là a di ấy."
Tiểu Lôi cơ hồ muốn đập đầu mà chết.
Tuyệt đối đừng nói đạo lý với tiểu hài tử! Những lời này Tiểu Lôi từ nay về sau nhất định vững vàng nhớ kỹ!
Bảo Nhi mắt thấy Tiểu Lôi không nói lời nào, trên mặt có chút lo lắng: "
Ba ba, ba sẽ không phải không cần ta chứ? Bảo Nhi nhất định nghe lời …… ba ba đừng có không cần Bảo Nhi được không? Bảo Nhi từ nay về sau …… từ nay về sau không dám đi lạc nữa…… sẽ không dám nửa……"
Tiểu Lôi trong lòng thật sự nghi hoặc. Tiểu cô nương này rốt cuộc có lai lịch gì? Cái pháp thuật kia, tuyệt đối không phải là loại pháp thuật che mắt gì đó, cây kem biến ra, hắn cũng bị tiểu cô nương bắt buộc cắn một ngụm, thật sự là thật a!
Nhưng ……
Nhưng mẹ nó, gặp quỷ rồi, Tiêu Dao Tử từng nói qua, loại pháp thuật hóa hư thành thật này, trừ phi là thần tiên mới có thể thi triển được! Một tiểu cô nương sáu bảy tuổi, thì làm sao có loại pháp thuật này?
Người tu hành toàn thế giới, rõ ràng mà biết chắc đập đầu tự tử ráo!
Tiểu Lôi suy nghĩ trong chốc lát cũng nghĩ không ra đầu mối, bất quá, trước mắt nếu tìm được người nhà của nàng, có lẽ hết thảy sẽ sáng tỏ?
Một Tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, thật sự làm cho Tiểu Lôi có chút tò mò, cô bé này pháp thuật kinh người, thật ra từ nơi nào tới?
Hắn cẩn thận hỏi Bảo Nhi vài câu, tiểu cô nương mặc dù nói chuyện có chút quanh co không rõ, nhưng hỏi han kĩ lưỡng một hồi, cuối cùng hỏi ra một ít đầu mối.
"
Mẫu thân nói Bảo Nhi không được dùng phép biến …… không được biến trước mặt a di, nhưng vừa rồi a di mang Bảo Nhi đi mua đồ, Bảo Nhi thấy a di mang không đủ, liền biến ra một tờ giấy nữa……"
"
Sao?"
"
Giấy không đủ? Là tiền không đủ à?"
Tiểu Lôi lập tức mặt mày hớn hở, móc ra một tờ tiền giấy lớn, cười hì hì nói: "
Đây đây, Bảo Nhi ngoan, biến cho ba ba một tờ."
Bảo Nhi nghi hoặc nhìn Tiểu Lôi: "
Nhưng …… nhưng mẫu thân không cho ……"
"
Mặc kệ, ta là ba ba ngươi. Ta cho ngươi biến, hơn nữa không nói cho mẫu thân biết." Tiểu Lôi mỉm cười âm hiểm, giống như sói xám gặp ngựa con.
Bảo Nhi hì hì cười, tiện tay cầm tờ giấy bạc của Tiểu Lôi, lập tức biến ra hai tấm!
Tiểu Lôi trong lòng kích động, không ngừng kêu thầm: "
Bắt được bảo bối rồi!!"
Con mẹ nó, có một đứa con gái bảo bối như vậy, mẹ nàng không phải đại phát tài sao? Không biết sao bà già nàng lại không cho nàng biến?
Tiểu Lôi cầm hai tấm giấy bạc so với nhau vài lần, vẻ mặt lập tức đờ ra ……
Nguyên lai như thế …… Tiểu Lôi cười khổ, nhất thời ủ rũ: "
Chỉ giống nhau mặt ngoài ……"
Loại tiền này đem ra ngoài cho dù dùng được, nhưng nếu mang tới ngân hàng, có lẽ lập tức sẽ trở thành tiền giả, hơn nữa, nếu bị tóm, có lẽ còn có thể trở thành kẻ làm tiền giả ……
Mộng phát tài kiểu này đành tan biến. Tiểu Lôi bất đắc dĩ, lại hỏi: "
Bảo Nhi, ngươi nói cho ta biết, địa phương mẫu thân ở có hình dáng thế nào?"
A …… Bảo Nhi dùng một loại dáng điệu cực kỳ đáng yêu, nghiêng đầu ngẩm nghĩ, mờ mịt nói: "
Hình như có thiệt nhiều thúc thúc a di, đều là mặc bạch y, còn có thúc thúc a di trên võ đài ……"
Á? Bạch y? Trang phục luyện công? Võ đài? Vậy là rõ rồi!
Vừa rồi mới gặp quảng cáo về địa phương kia! Minh Nguyệt võ thuật hội quán!
Không cần phân bày, Tiểu Lôi lập tức ôm Bảo Nhi tìm một chiếc taxi, tới Minh Nguyệt võ thuật hội quán.
Minh Nguyệt võ thuật hội quán nằm trên một con đường tương đối phồn hoa trong thành phố, ở trên lầu hai của trung tâm thể thao. Nhìn hình dáng hội quán này có vẻ sinh ý không tồi, đúng rồi, bao cả lầu hai của trung tâm thể thao mà. Diện tích chừng một ngàn thước vuông.
Cửa vào trang trí khá tinh xảo, bức tranh to trên tường có những nét rồng bay phượng múa tạo thành ba đại tự "
Minh Nguyệt quán", với kết cấu hài hoà đối xứng, vừa thấy đúng là danh gia thư pháp. Cạnh cửa vào còn có một quầy tiếp tân, mặt trên có ghi số điện thoại và số fax, còn có những đồ dùng cho khách. Bên cạnh quầy tiếp tân, treo một cái poster hình một người cao bụng bự, đúng là khuôn mặt Tiểu Lôi nhìn thấy trên chiếc xe bus. Thấy nơi này sinh ý đúng thật không tệ, nhưng thật ra đây đúng là tiêu chuẩn của tầng lớp công chức trung tâm thành thị.
Chỉ là kỳ quái chính là, ở cửa quầy tiếp tân, không ngờ lại không có một ai.
Bảo Nhi, nơi này có phải là nhà ngươi ? Tiểu Lôi cuối xuống nhìn tiểu cô nương hỏi.
Bảo Nhi vẻ mặt khiếp sợ, tựa hồ không nguyện ý vào bên trong, trên mặt tựa hồ có chút uể oải, lắp bắp trong miệng hữu khí vô lực: "
Đúng vậy ……"
Tiểu Lôi trong lòng thở phào nhẹ nhỏm, rốt cục tìm được rồi. Xem ra cuối cùng cũng gặp vị ba ba bị mình chiếm tiện nghi.
Hắn chỉ tò mò duy nhất một điều là, có khả năng sinh ra loại tiểu cô nương có pháp thuật thế này, cha mẹ nàng rốt cuộc là ai?
Kéo Bảo Nhi đi vào hội quán. Nơi này trang trí hoàn toàn có đẳng cấp, sàn nhà bóng loáng vừa thấy đã biết là dùng gỗ thượng đẳng. Cả một tầng trung tâm thể thao đều thuộc Minh Nguyệt quán, hắn từ quầy tiếp tân đi vào, phát hiện nơi này bị phân cách thành vài sân đấu. Hành lang hai bên sân,chỉ thấy hai cánh cửa to, bên trong một người cũng không có ……
À, bây giờ là buổi chiều, hơn nữa cũng không phải ngày nghỉ, đại khái thì còn chưa tới ngày mở khóa mới……
Ngay lúc này, Tiểu Lôi nghe thấy bên trong phảng phất có tiếng người hô hô a a, tựa hồ có người đang đánh nhau. Hắn lập tức kéo Bảo Nhi hướng vào cánh cửa tối ở bên kia sân. Nhưng vừa đi đến cửa, hắn đột nhiên trong lòng máy động !
Chỉ thấy cửa mở rộng, nhưng cả hai cánh đại môn lại bị phá hư, trên đó rõ ràng có dấu vết bị đập vỡ, phảng phất bị một người dùng trọng lực mạnh mẽ khai phá!
Bình Luận (0)
Comment