Chí Tôn Vô Lại

Chương 62


Chỉ thấy Lyon mở song chưởng ra, cả thân người căng lên, phảng phất như một người chim thật lớn lăng không về phía hai người phóng tới! Lôi Hống kêu to một tiếng, mang Như Hoa đẩy về phía sau, hoành đao tiến tới nghênh đón, mặc kệ là chuyện gì đương đầu chỉ một đao chém xuống.
Đinh một tiếng, chỉ thấy khảm đao trong tay Lôi Hống bắt đầu phóng lên trời cao, thân người của hắn rung lên, bàn toạ ngồi bật xuống phía sau, bàn tay cầm đao rỉ máu. Nhưng thân thể của Lyon cũng phải thối lui vài phần mới đứng vững được, thét lên: "Lôi Hống, ngươi hình như so với lần trước còn lợi hại hơn một chút! Là người kia dạy ngươi phải không?"
Lôi Hông cảm giác được nguyên cả cánh tay đều tê liệt, nghiến răng nghiến lợi, từ trên mặt đất bắt đầu đứng dậy, quay đầu về phía Như Hoa đang trợn mắt há hốc mồm, quát: "Đồ khờ! Còn đứng ngây người ra đó đánh rắm à! Bỏ chạy đi!"
Như Hoa lúc này mới hét lên một tiếng, chuyển người bỏ chạy, nhưng lại nghe thấy một thanh âm cười lanh lãnh nói: "Bỏ chạy hả? Bất tất phải như vậy."
Chỉ thấy Morales đã đứng phía sau mà bọn họ không hề hay biết, giơ một bàn tay lên, năm ngón tay của hắn phảng phất như cương trảo, cũng giống như thè lưỡi ra liếm ngón tay một chút.
Như Hoa rốt cuộc rồi cũng không xong, nàng giống như nổi điên nâng khẩu súng săn lên, chỉa về con quái vật ở trước mặt hung hăng bóp cò….
Đoàng! ~~~
Tiểu Lôi thấp giọng nguyền rủa hai tên liều lĩnh, thân người trong rừng xuyên qua xuyên lại, thỉnh thoảng phân biệt được một chút phương hướng. Hắn từ khu trang viên đuổi theo một mạch tới đây, truy tìm dọc theo dấu vết hành tẩu do Lôi Hống và Như Hoa để lại. Vừa rồi hắn đã phát hiện ra trên thân cây cối xung quanh, nhánh cây có dấu vết bị chém chặt qua, hiển nhiên là dấu vết lưu lại do tên tiểu tử Lôi Hống dùng thanh khảm đao rỉ sét trong nhà kho mở đường cho khủng long cái.
Hắn một mặt trong lòng đang nghĩ tới cách làm sao để sửa trị hai tên này, một mặt thì tìm kiếm ở phía trước mặt. Hắn từng ở trên núi Nga Mi được một năm, mấy cái trò phân biệt phương hướng trong sơn lâm tự nhiên là đã sớm nắm bắt. Đúng ngay lúc này, đột nhiên nghe thấy từ xa truyền lại "Đoàng" một tiếng ! Dường như là tiếng súng nổ…
Tiểu Lôi đột nhiên dừng cước bộ lại, sắc mặt trầm hẳn xuống.
Là hai tên đó nổ súng hay sao? Bọn chúng gặp phải nguy hiểm gì hay sao?
Tiểu Lôi trong lòng rùng mình, hít một hơi thật sâu, phóng nhanh về địa phương có tiếng súng truyền lại đi tới. Cả người hắn toàn lực thi triển pháp thuật "Lăng Không Hư Độ", phảng phất như một cái bóng, ngưòi đã giống như một con chim linh xảo, chỉ thấy xuyên qua từ trong tầng tầng lớp lớp của các nhánh cây ra ngoài.
Sau một lát, hắn đột nhiên từ trên một nhánh cây nhảy xuống. Chỉ thấy trên một bụi cỏ rõ ràng có dấu vết của người giẫm đạp đè lên, cẩn thận tìm kiếm một chút, sắc mặt Tiểu Lôi trở nên ngưng trọng vì từ trên mặt đất nhặt được một cái áo khoác ngoài!
Cái áo khoác ngoài này đúng là của Lôi Hống!
Hắn lại thấy trên mặt đất có thanh khảm đao kia, lại còn có một khẩu súng săn… có điều hiện tại họng khẩu súng đã cong queo chín mươi độ, hắn cầm lên tay, ánh mắt lộ ra vài phần lo lắng.
Họng súng này rõ ràng là có người nào dùng sức bẻ cong đây, người nào mà lại có khí lực mạnh như vậy? Có thể đem họng súng do sắt đánh thành vặn biến hình như vầy?
Lôi Hống cái tên gia hỏa này, sợ rằng là có gì rồi, nhưng chẳng lẽ hắn vô lý tự mình vặn cong khẩu súng chơi chơi vậy?
Ách… chẳng lẽ cái tên ngốc kia nhìn thấy hoàn cảnh vắng vẻ chung quanh, tính phi lễ với Như Hoa, kết quả bị Như Hoa nổ súng phản kích?
Tiểu Lôi lắc lắc đầu, hiện tại không phải là lúc nên có những thứ ác niệm này trong đầu. Hắn tra xét kỹ lưỡng khu bụi cỏ, rốt cuộc thấy một chỗ trên mặt đất phảng phất có một điểm huyết tích rất nhỏ.
Trong lòng Tiểu Lôi lập tức trở nên khẩn trương -- chẳng lẽ nơi núi này thật sự là có quái vật? Hoặc giả là chính bọn họ gặp đám tu hành giả kia rồi xảy ra xung đột?
Trong lúc hắn đang suy tư, đột nhiên từ phía sau truyền đến một tiếng thở dài nhè nhẹ… tiếng thở dài kia nhè nhẹ bay bổng, phảng phất như vang lên bên tai, thanh âm nhẹ nhàng dễ nghe, lại tựa hồ mang theo vài phần thống khổ…
Tiểu Lôi đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy một nhân ảnh đang cười đứng tại phía sau lưng ba bốn thước, lẳng lặng nhìn hắn. Nữ tử này đầu tóc rối bù, đôi con ngươi trong bóng đêm lấp lánh, khuôn mặt kia bút mực khó có thể miêu tả lại nét thanh lệ động lòng người, thân thể mềm mại hình dáng có vẻ như đứng thẳng cũng không ổn.
Tiểu Lôi cả kinh, trầm giọng nói: "Cô là?"
Hắn đột nhiên trong lòng chuyển động, đổi giọng nói: "A, ta nhận được cô! Lần trước đúng là cô có giúp ta một lần, đúng không?"
Nữ tử này chậm rãi bước đến hai bước, Tiểu Lôi rốt cuộc thấy rõ được tướng mạo của đối phương. Chỉ thấy cô gái này mi mục như hoạ, chân mày kẻ nhàn nhạt từ hai bên thái dương, một đôi ngươi phảng phất như hàn tinh trên trời, sắc mặt tái nhợt, tựa hồ không có nửa phân huyết sắc. Trên trán giường như thấy có nếp nhăn, tựa hồ mang theo vài phần ưu buồn.
Tiểu Lôi chỉ nhìn thoáng qua, nhịn không được bật thốt lên: "Ta nhận được cô! Ta ở trên Nga Mi sơn đã gặp qua …. cô, cô là Tiểu Thanh! Là Tiểu Thanh bị hoà thượng Phục Hổ Tự truy đuổi!"
Tiểu Thanh miễn cưỡng cười , thanh âm có chút mềm mỏng, chỉ là khó có thể che dấu nét suy yếu hư nhược : "Chào… không tưởng được ta lại gặp được ngươi trong tình huống này…"
Nói đến đây, thân thể của nàng đột nhiên nhũn ra, tựa hồ muốn nhũn người té xuống. Tiểu Lôi lẹ làng bước tới, vươn cánh tay ra giữ lấy Tiểu Thanh. Hai gò má kiều diễm của Tiểu Thanh chợt ửng hồng. Thân hình dựa sát vào hai cánh tay của Tiểu Lôi, tựa hồ muốn giãy dụa, nhưng chỉ tránh né một chút rồi lập tức không động đậy nữa.
Trong lòng Tiểu Lôi càng tràn ngập một cảm giác kỳ quái, một người con gái mỹ lệ như vầy cơ hồ lại không có nửa phần giữ gìn ý tứ ngã vào lòng mình, miệng mũi tràn ngập hương khí ngọt ngào, mái tóc mềm mại nhẹ phủ trên mặt hắn, thân thể ôn nhuyễn của đối phương chà xát nơi ngực của hắn, trong lúc nhất thời Tiểu Lôi chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô ráo, dụng lực ho khan một tiếng, lúc này mới đỡ được Tiểu Thanh khá một chút. Lúc này hắn mới lúng túng hỏi: "Cô… nàng sao lại ở chỗ này? Lần trước chính là cô đã giúp ta, cô rốt cuộc là ai chứ?"
Tiểu Thanh tựa hồ cúi thấp đầu xuống không dám nhìn thẳng Tiểu Lôi, nhẹ giọng nói: "Được rồi, ta biết ngươi có rất nhiều nghi vấn… kỳ thật đêm nay ta tịnh không nghĩ là sẽ gặp ngươi như vầy… chỉ là, ta tối cận luyện công xảy ra một vấn đề, cho nên lại có người xấu tới hại ta. Vừa rồi bị ta trốn mất, chỉ là hai người kia, hình như là bằng hữu của ngươi, bị bọn chúng bắt mang đi…"
Tiểu Lôi lập tức tỉnh táo lên, nhíu mày nói: "Người xấu? Là ai đây?"
Tiểu Thanh định thần lại, vẻ ngượng ngùng trên mặt dần dần mất đi, nhẹ giọng: "Ta cũng không biết, chỉ là một người trong đó pháp thuật rất là lợi hại, thân thể của ta hiện tại không được khoẻ lắm, sợ rằng không phải là đối thủ của hắn, cho nên vừa rồi không có khả năng cứu được bằng hữu của ngươi… Xin lỗi nha."
Vẻ mặt nàng tựa hồ có chút tự trách, Tiểu Lôi thở dài: "Không cần phải nói như vậy, lần trước cô đã cứu ta một lần, đúng ra ta phải cảm tạ cô mới phải…"
Tiểu Thanh lắc lắc đầu, trên mặt mang theo một tia tiếu ý: "Ài, việc này không cần phải nói nữa. Hiện tại ngươi nên nhanh chóng đi cứu bằng hữu của ngươi đi… Bọn họ ở bên trong trận pháp của ta, bị ta dẫn dụ đến chỗ khác rồi… Ta sẽ dẫn ngươi đi truy tìm bọn họ!"
Nói xong, trên mặt nàng chợt đỏ ửng, vươn tay nắm chặt lấy cánh tay của Tiểu Lôi, sau đó mặt khác bàn tay thon mềm giương lên, hoá ra một phiến hồng vụ, lập tức hai người biến mất không trông thấy nữa…
Sau một lát, bên cạnh một ngôi cổ mộ tại chỗ nào đó trên sườn núi, sau khi phát ra một luồng khói xanh, Tiểu Thanh, Tiểu Lôi hai người xuất hiện bên mộ.
Tiểu Thanh nhẹ nhàng nói: "Chính là nơi này rồi, ta dùng pháp thuật đem hai ác nhân đánh lạc hướng tới đúng là địa phương này, bọn họ đại khái trong chốc lát là sẽ tới đây."
Tiểu Lôi lâp tức lui ra phía sau một bước, nhìn Tiểu Thanh chánh sắc nói: "Không đúng! Cô sử dụng chính là "Viễn Độn Thuật" của Tiêu Dao phái chúng ta! Pháp thuật này là ai dạy cho cô?"
Tiểu Thanh lắc lắc đầu, tựa hồ có chút sợ hãi: "Ngươi, ngươi tức giận rồi sao? Pháp thuật này không phải là ta học trộm, mà là từ một vị tiền bối Tiêu Dao phái của các ngươi, chính là người ngày đó cùng với ngươi cứu ta đã dạy ta… Ngày đó sau khi ta bỏ đi, vị Khinh Linh Tử đạo trưởng kia ở trên Nga Mi sơn tìm được ta… sau đó ông ta nói ông ta đã tính ra là ta …. Ài…." Nói tới đây, sắc mặt Tiểu Thanh có chút hơi đỏ lên, tựa hồ như xấu hổ không kiềm chế được, thanh âm lại càng nhỏ đi vo ve như muỗi: "Tính ra được ngươi và ta sau này sẽ còn có thể gặp mặt… Ông ta sẽ dạy ta vài pháp thuật… lại để cho ta đi tìm ngươi… ài"
Tiểu Lôi nhíu mày nói: "Khinh Linh Tử sư huynh?" Bất quá, nghĩ đi nghĩ lại, pháp thuật Tiêu Dao phái, tuyệt đối không có khả năng bị người khác học trộm, không nói chuyện khác, ngoại trừ môn nhân Tiêu Dao phái, bất kỳ ai khác căn bản ngay cả sơn môn của Tiêu Dao phái đều không thể ra vào. Tuy môn quy Tiêu Dao phái không có phiền phức như các tông phái khác, nhưng cũng không được tự tiện tùy ý truyền thụ bí kỹ của môn phái, điều này môn trung đệ tử đều cẩn cẩn tuân theo, ngay cả thứ người vô pháp vô thiên như Tiểu Lôi, cũng đều không dám mang bí pháp trong môn phái truyền ra ngoài.
Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ cũng chỉ có Khinh Linh Tử loại người điên gan lớn ngạo mạn này mới dám làm như vậy. Dù ông ta chỉ là "sư huynh" trên danh nghĩa, nhưng trên dưới Tiêu Dao phái đều biết, không ai quản được ông ta. Cho dù biết ông ta phạm phải môn quy, chẳng nhẽ có khả năng xử phạt ông ta sao? Nói không sai chứ, cho dù có người nào có tâm ý này, phỏng chừng cũng không có gan như vậy! Cho dù là có gan như vậy, cũng không có bản lãnh này! Cho dù là Tiêu Dao Tử, sợ rằng cũng không phải là đối thủ của Khinh Linh tư. Mà thanh danh của Khinh Linh Tử trên Nga Mi sơn rất lớn, trong phương viên trăm dặm, không có tông phái nào dám trêu chọc ông ta. Đây chính là lão quái vật đã hoành hành mấy trăm năm nay!
Nghĩ vậy, Tiểu Lôi ngạc nhiên nói: "Khinh Linh Tử cái tên gia hỏa kia vì cái gì mà muốn dạy cô pháp thuật?"
Tiểu Thanh cả mặt lại càng hiện lên vẻ đỏ bừng, cúi đầu, nhưng lại nhẹ nhàng hồi đáp nói: "Khinh Linh Tử tiền bối nói… nói…" Nàng tựa hồ chần chờ một chút, rốt cuộc ngẩng đầu lên, tựa hồ ráng lấy hết dũng khí nhìn vào mắt Tiểu Lôi…
"Khinh Linh Tử tiền bối nói chàng và ta có thiện duyên… lại hiểu được ta tu luyện không dễ, cho nên truyền cho ta pháp thuật, tương lai có thể trợ lực giúp chàng một tay…" Sau khi nói đến "thiện duyên" hai chữ này, thanh âm của Tiểu Thanh ẩn ẩn có chút run rẩy.
Trong đầu Tiểu Lôi ong lên một tiếng, cũng không biết là nên khóc hay nên cười, cười khổ nói: "Thiện duyên? Đây là ý tứ gì chứ? Chẳng lẽ Khinh Linh Tử cái lão gia hỏa này luyện lộn đan, uống lộn thuốc rồi sao? Ta chỉ là trên Nga Mi sơn gặp qua được cô một lần…"
Sắc mặt Tiểu Thanh lập tức trở nên thê thảm, cả người run rẩy, tựa hồ đứng không vững, run giọng nói: "chàng… chàng nghi ngờ ta sao?" Ngữ khí của nàng bi thương, vẻ mặt ứa nước mắt như muốn khóc. Tiểu Lôi lập tức cuống quít lắc đầu: "Ta không phải là ý này, chỉ là…. chỉ là hình như chúng ta…"
Tiểu Thanh cắn cắn răng: "Chúng ta trên Nga Mi sơn đã từng gặp qua, hơn nữa không chỉ là một lần!"
Hít một hơi thật sâu, nàng chậm rãi nói: "Chàng có nhớ kỹ trong sơn cốc kia, chàng gặp được một con đại xà không?"
Sắc mặt Tiểu Lôi trắng bệch kinh hô: "Là cô? Cô…. Cô là con rắn kia biến thành?"
Tiểu Thanh miễn cưỡng cười: "Đúng vậy. Ta… ta không phải là người, ta là một con xà tinh." Nàng chậm rãi bước lui về phía sau một bước, đứng tại bên cạnh cổ mộ, nhẹ giọng nói: "Ngày đó trong sơn cốc, chàng tặng ta trứng, cho ta tiếp lấy, ta cảm niệm ân đức của chàng, liền tặng chàng hai quả đào, nhưng không ngờ lại hại chàng tẩu hoả nhập ma… Nhưng dù sao thiên đạo tuần hoàn, chàng gặp đại nạn mà không chết. Mà ta cũng được nhờ vận may của chàng, lúc này mới hấp lấy linh khí, tăng thêm một ngàn bốn trăm năm, được hóa thành nhân hình. Hơn nữa còn luyện hoá toàn bộ yêu khí trên người ta, khiến ta có thể độ qua thiên kiếp… Ta cảm niệm ân đức của chàng… Cho nên ở lại trên Nga Mi sơn thêm một năm, tìm chàng khắp nơi để báo ân… … Ngày đó đến Phục Hổ Tự cũng là vì tìm chàng. Ta trên Nga Mi sơn chờ được một năm, tìm kiếm khắp nơi không thấy bóng dáng chàng, không cách nào khác đành phải tới bên trong các tông phái âm thầm truy tìm. Không ngờ đã bị tăng nhân Phục Hổ Tự phát hiện…
Nàng đột nhiên cười rạng rỡ: "
May mà, lần đó để cho ta gặp được chàng. Hơn nữa vừa là chàng đã cứu ta… Khi đó pháp thuật ta chưa luyện thành, nếu không có chàng xuất hiện, ta có lẽ đã bị tên hoà thượng kia đánh chết rồi…"
Tiểu Lôi chỉ cảm thấy đầu óc mơ mơ hồ hồ, thật sự nghĩ không ra tại sao mình lại có thể kết hạ thiện duyên với một cô gái mỹ lệ kỳ diệu như vậy -- Mắt thấy Tiểu Thanh trinh khiết thoát tục, thật sự làm người ta khó có thể tin được nàng lại là một yêu tinh! Tại vì theo quan niệm thông thường, cho dù yêu tinh có thể hóa thành nữ nhân, đều cũng sẽ mang bộ dạng hồ mị. Nhưng thật không ngờ Tiểu Thanh thân là xà tinh này, lại giống như một tiên tử mỹ lệ, trên người nửa điểm yêu khí cũng không có, ngược lại còn ẩn tàng mang vài phần phiêu nhiên xuất trần như một tiên tử bình thường.
Tiểu Thanh mắt thấy Tiểu Lôi không nói lời nào, tưởng rằng đối phương nghi ngờ thân phận yêu tinh của mình, nhịn không được rơi lệ nói: "
Ta biết rồi… ta là yêu, chàng là người, chàng cuối cùng rồi cũng nghi ngờ ta… Ta… Ta trong lòng minh bạch rồi, chỉ tưởng cứ theo sát bên chàng, âm thầm trợ giúp chàng, nhìn được chàng, là trong tâm cũng mãn ý rồi."
Nói xong, nàng thở dài u uất, nhẹ giọng nói: "
Được rồi, bằng hữu của chàng, bị hai tên ác nhân kia bắt giữ, bọn họ trong chốc lát sẽ theo trận pháp do ta bố trí truy tới nơi này… Chàng một mình không phải là đối thủ của bọn họ, ta sẽ tận lực giúp chàng. Tịnh không nghĩ tới là chàng sẽ cần hồi báo ta cái gì…"
Tiểu Lôi há há miệng, đột nhiên thở ra một hơi, sau đó nhổ một bãi nước miếng lên mặt đất, nhảy dựng lên, cười mắng: "
Mẹ nó! Ta… ta không có nghi ngờ gì cô… chỉ là…. chỉ là sự tình kiểu này quá là… quá là đột nhiên! Ta… " Hắn trợn mắt nhìn Tiểu Thanh, hồ đồ cười khổ nói: "Ta buổi tối lên núi tìm bằng hữu của ta, ai biết là sẽ gặp được cô… Cô lại nói là cùng ta có duyên phận…. ài… Ta thật là quá ngạc nhiên, tối hôm qua rời khỏi giường, tới bây giờ vẫn chưa có đánh răng, cô lại đột nhiên nói chuyện cùng ta có duyên phận…"
Tiểu Thanh mặt lộ vẻ vui mừng: "
Chàng không hiềm ta là yêu tinh sao? Cũng không ngại ta đi theo bên cạnh?"
Tiểu Lôi lắc lắc đầu, trên mặt lộ ra vài phần bất lương cười: "
Đương nhiên không ngại rồi…"
Mẹ, ai mà lo chứ? Chẳng lẽ đầu óc bị bệnh rồi sao? Một nữ hài tử xinh đẹp như vậy, nói muốn đi theo bên người ngươi, nói là cùng ngươi có duyên phận… ai có thể nói một chữ không chứ?
Lại đưa tới tận cửa một mỹ nữ a!
Ài, yêu tinh thì đã sao chứ? Được một mỹ nữ xinh đẹp như vậy… nương tựa! Cho dù là yêu tinh, lão tử cũng chiếu cố thu nạp không lầm lẫn đâu!
Hơn nữa, bên người ta quái vật còn ít sao? Một con đại tinh tinh, một con khủng long cái, lại còn có một tiểu quái vật siêu cấp khả ái…
Tiểu Lôi cười ha hả một cái, cười nói: "
Tốt lắm, là yêu tinh thần tiên gì chứ, nói lại lần nữa coi… ài, cô nói hai cái tên ác nhân kia, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Tiểu Thanh tựa hồ như thở phào nhẹ nhõm, ài một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Hai tên ác nhân kia, tựa hồ không phải là nhân loại.. hình như… hình như cũng là yêu tinh gì đó, chỉ là ta thật sự nhìn không thấu bọn chúng… Hơn nữa, ta mấy ngày nay ở vào tình trạng sắp đột phá, pháp lực đại đại giảm, không phải là đối thủ của bọn chúng, cho nên mới trốn đến đây."
Yêu tinh? Yêu tinh gì chứ?
Tiểu Thanh nghiêng đầu suy nghĩ, nhẹ mở môi hồng: "Biên Bức Tinh"
Bình Luận (0)
Comment