Chí Tôn Vô Lại

Chương 89


Tiểu Lôi đau đến hai mắt tối sầm, nằm nấp sau bồn hoa, cắn răng bịt vết thương trên vai, thầm chửi mắng. Hắn lấy trong người, một viên Sinh Sinh Tạo Hóa Đơn nuốt vào.
"Con mẹ nó, sao lại là bắn lén? Sao lại cho sát thủ đến bắn lén lão tử?"
Dựa theo phương hướng vừa rồi, Tiểu Lôi từ sau bồn hoa phán đoán, nơi đặt súng đại khái là trên mái của tòa nhà cách đây khoảng chừng năm trăm thước. Tiểu Lôi không dám vọng động, có trời mới biết tên sát thủ nào còn ở đó hay không .
Bán tiên chi thể …… dù sao cũng không phải là đao thương bất nhập. Mặc dù cơ thể so với người bình thường cường hãn hơn một chút, đao kiếm nan xâm, nhưng đối mặt với súng đạn …… hắc hắc. Tiểu Lôi cười khổ.
Bất quá rất may, thể chất của hắn đặc thù, mặc dù bắt đầu đau đến cơ hồ ngất đi, nhưng dần dần vết thương trên bả vai tự động cầm máu máu, hắn xé áo chỗ vết thương, lại thấy miệng vết thương bắt đầu hơi khép lại, mặc dù tốc độ khép lại không mau, nhưng nhìn da thịt chuyển động, cũng có chút kinh sợ. Một lát sau, nếu không phải trên mặt đất còn lưu lại một bãi huyết tích, thật sự không thể nhìn ra Tiểu Lôi từng bị một vết thương.
Từ trong lòng lấy ra Càn Khôn kính, Tiểu Lôi nheo mắt, đem pháp bảo che trước mặt, vươn đầu nhìn ra. Hắn là thiên nhãn thông, thị lực vốn vượt xa người bình thường, lại thấy trên mái của những tòa nhà xa xa không có một bóng người, hiển nhiên là đối phương bắn một phát không trúng đã bỏ chạy.
"Mẹ?" Tiểu Lôi hãy còn hơi đau đớn ở bả vai. Lại liếc mắt thấy tại góc bồn hoa, trên kẻ hở của những viên đá có gắn thứ gì đó đang tỏa sáng. Nguyên lai là một đầu đạn đã biến dạng, lúc này mới cẩn thận thu về.
Hắn chợt nghĩ ra, không đi tìm Điền Kha Nhi nửa, triển khai thân pháp chạy tới những tòa nhà đó. Có một căn phòng trong tòa giảng đường đó, nguyên là phòng thí nghiệm chuyên môn, bình thường cũng không có người, Tiểu Lôi nhìn lại sau lưng, dậm chân nhẹ nhàng tung người lên, dễ dàng phi tới trên mái nhà. Hắn xem xét một chút, quả nhiên tại phương hướng chiếu về chỗ mình bị bắn, lớp bụi trên mái nhà tựa hồ có một vết mờ, dường như nơi này vừa rồi có người đã nằm lên.
Tiểu Lôi cười lạnh, lấy ra một cái bình gì đó, mở nắp, rắc lên chỗ đó một ít bột phấn. lớp phấn xanh mờ mờ ánh lên lân quang, mặc dù là ban ngày, trên bề mặt cũng lập tức hiện ra dấu vết có người nằm.
Tiểu Lôi cười lạnh, lại rắc thêm một chút phấn nửa, trên mặt đất xuất hiện lân quang màu xanh của dấu chân!
Hiển nhiên là người nọ tập kích không thành liền lập tức thối lui. Có điều dấu chân kia lại không hướng tới cầu thang, mà là quay ngược về mép mái, dấu chân tới đó là biến mất.
"Chẳng lẻ đối phương có pháp thuật? Hay là bay thẳng từ trên mái xuống đất?"
Tiểu Lôi nhíu mày.
Đầu mối đến đây là tiêu thất, Tiểu Lôi dứt khoát khoanh chân ngồi xuống, cúi đầu tự hỏi.
Đầu tiên, có thể giả định tên này là một người có pháp thuật dị năng …… nhưng những đối thủ có dị năng siêu hiện thực mà mình từng trêu chọc đến, trước mắt chỉ có ba loại.
Thứ nhất, là Tiên Sơn phái Tiên Âm …… bất quá loại này cơ bản có thể bỏ qua. Tiên Âm trúng Tiệt Mạch Thập Tam, bây giờ sợ rằng nàng đã chết rồi. Huống hồ Tiên Sơn phái là danh môn đại phái, cũng sẽ không dùng tới thủ đoạn ám sát mình.
Thứ hai, chính là cái đám giáo đình Vatican gì đó. Bất quá cũng có chút nghi ngờ à, nói vậy chắc không phải bọn họ, nếu không, hôm nay tên Diệp Bất Quần không cần phải đến thương lượng với mình.
Thứ ba, nhất định là đám hấp huyết quỷ. Chẳng lẻ là bọn chúng sao?
Tiểu Lôi thở dài, hắn thoáng suy tư một chút, chậm rãi đi xuống cầu thang.
Tiếng súng vừa rồi không có kinh động người nào, nhưng Tiểu Lôi đã có ý hôm nay sẽ không đi tìm Điền Kha Nhi nửa. Hắn hơi kinh ngạc. mình dù sao không phải là loại thần tiên đao thương bất nhập, càng không phải cái loại siêu nhân đem nội khố mặc bên ngoài bay lượn khắp trời. Cũng có đổ máu, cũng có đau đớn, có cả tử vong. Đã có người nhắm vào mình, bọn họ lần đầu tiên không đắc thủ, khó nói sẽ không có lần thứ hai!
Tiểu Lôi ra khỏi trường, băng qua đại lộ phía trước trường, chuẩn bị đi xuống con đường nhỏ đến ga tàu điện ngầm. Con đường này bất quá chỉ dài trăm thước, rộng khoảng ba bốn thước, nói là đường nhỏ, kỳ thật chỉ là một ngỏ hẻm giữa hai cao ốc mà thôi. Tiểu Lôi vừa mới đi không đến hai mươi thước, đột nhiên trong lòng lại sinh ra cảnh giác, chỉ cảm thấy phía sau dường như có tiếng gió.
Hắn dứt khoát nhào về phía trước, liền cảm giác được trên đỉnh đầu có một luồng gió sắc bén vút qua, sau đó liền thấy một thùng rác trước bị một đạo phong nhận chẻ thành hai nửa !
Tiểu Lôi búng người, nhảy lên vách tường như một con thằn lằn, nhanh chóng bay lên, lúc này mới xoay người nhìn phía dưới, vẫn như cũ, không hề có bóng người ……
"Hức!" Tiểu Lôi ngoác miệng chửi bới: "Là ẩn thân pháp hay sao?" Hắn mặc niệm khẩu quyết, hai ngón tay đưa lên vuốt nhẹ trên mắt, quát: "Khai!"
Lập tức hai mắt Tiểu Lôi hiện lên một tia kim quang, thấy hoàn cảnh trước mặt đã thay đổi một chút! Chỉ thấy quả nhiên có một đoàn hắc khí đứng ở phía sau trong ngỏ hẻm, tựa hồ đang ở lẳng lặng tiến đến gần mình ……
"Hừ!" Tiểu Lôi cười lạnh một tiếng: "Còn dám đến?" Hắn đột nhiên cong người, sau đó tựa như lò xo bắn tới đoàn hắc khí, đối phương hiển nhiên cũng rất kinh ngạc, không thể tưởng tượng được Tiểu Lôi lại phát hiện ra thân ảnh của hắn, chỉ thấy Tiểu Lôi hét lớn một tiếng, trong tay đã cầm một thanh thái đao, dùng một chiêu Lực Phách Hoa Sơn! Chỉ thấy một đạo hắc khí hiện lên, đối phương lập tức cấp tốc lui về phía sau, một đao của Tiểu Lôi chém vào khoảng không, nhưng lại nghe thấy tiếng xoạt xoạt xé gió vang lên, đao phong lại có thể phát ra một đạo hàn khí lăng lệ, tên địch nhân đang cấp tốc lui về phía sau, hừ một tiếng, cơ thể đột nhiên bắn tung ra sau!
Chỉ thấy trên mặt đất, có một chiếc áo khoác màu đen đã bị chém thành hai nửa, mà khi chiếc áo khoác bị chém đứt, tên gia hỏa đó lập tức hiện ra, hắn bị hàn khí đánh trúng bắn ra ngoài, rơi mạnh trên mặt đất, miệng thổ huyết, mắt nhìn chằm chặp vào Tiểu Lôi.
Tiểu Lôi cũng hơi giật mình, kinh ngạc nhìn thái đao trong tay.
Hảo bảo bối, không thể tưởng được ngươi lợi hại như vậy! Mặt đường bị chém toác thành một vết dài sâu hoắm!
Tiểu Lôi nắm thái đao, chậm rãi đi tới, quát: "Ngươi là cái thứ gì? Vì sao lại tập kích ta!"
Người kia có bộ tóc hung, nhìn khuôn mặt đích xác là một người Tây phương, dáng người cường tráng, chỉ là trên ngực có một vết thương từ cằm kéo đến bụng dưới, áo bị xé tung, có vết máu rỉ ra. Một đao vừa rồi của Tiểu Lôi, uy lực lại có thể mạnh như vậy!
Tiểu Lôi vừa đến gần hai bước, trong mắt người kia đột nhiên hiện lên tia sát khí, hắn cong người bật dậy, lúc này Tiểu Lôi mới phát hiện, năm ngón tay bên tay trái của hắn, móng tay dài khoảng bảy tám phân, sắc bén như lưỡi đao! Tên đó phất tay chém về phía Tiểu Lôi, lập tức xạ ra một đạo phong nhận, Tiểu Lôi lần này đã có phòng bị, Càn Khôn kính chắn ngay trước mặt, tên kia đâm đầu vào Càn Khôn kính, kêu lên thảm thiết té lăn ra đất.
Hắn há hốc mồm thở gấp, cơ thể liên tục run rẩy, nhưng vẻ mặt nhìn Tiểu Lôi lại cực kỳ âm lãnh, đột nhiên há miệng thét lên một tiếng dài chói tai. Sau đó hắn đưa tay lên, đập mạnh vào đầu.
Một tràng tiếng xương vỡ vụn vang lên, hắn dùng một chưởng đánh nát đầu của mình, chết ngay lập tức!
"Con mẹ nó!" Tiểu Lôi mặc dù lui lại hai bước, chung quy chưa kịp đụng đến hắn, nhìn tên gia hỏa trước mặt này đã tuyệt khí, trong lòng cảm thấy hơi bực bội.
Hắn khom người cẩn thận xem xét trên người tên đó, nhưng lục xét cả nửa ngày, cũng không phát hiện được manh mối có giá trị nào, tên gia hỏa này toàn thân trống trơn, nhưng khi Tiểu Lôi vừa đứng dậy, đột nhiên thấy thi thể trước mặt đã xảy ra biến hóa !
Chỉ thấy xác tên gia hỏa, da thịt trên mặt nứt thành từng mảnh, ranh nanh mọc dài, khuôn mặt cũng biến hóa, mõm dài răng nhọn ……
"Đây là thứ yêu quái gì?" Tiểu Lôi sửng sốt .
"Là lang nhân!" Đột nhiên một thanh âm nhu hòa từ ngỏ hẻm truyền đến, Tiểu Lôi thốt nhiên quay lại, thấy Diệp Bất Quần sắc mặt bình tĩnh, từ bên ngoài chậm rãi đi đến.
Tiểu Lôi nheo mắt, ánh mắt sắc bén: "Ngươi sao lại đến đây?"
"Đừng hiểu lầm." Diệp Bất Quần mỉm cười: "Ta vừa đến. Nghe thấy bên ngoài có tiếng súng nổ, ta mới chạy tới thì thấy hắn tự sát rồi."
Tiểu Lôi căng người phòng bị, lạnh lùng nhìn Diệp Bất Quần.
Tên gia hỏa này xuất quỷ nhập thần . Lại có thể xuất hiện không một tiếng động, cả mình cũng không nhận ra!! Nếu hắn vừa rồi nhân cơ hội ra tay với mình, hắc hắc ……
Diệp Bất Quần bộ dạng lạnh nhạt, chậm rãi đi đến trước mặt, khom người cẩn thận xem xét thi thể đó.
Giờ phút này thi thể biến hóa càng cổ quái, hai tay đã hoàn toàn biến thành móng vuốt động vật, móng tay rất dài và sắc nhọn, bàn tay dày đặc lông đen……
"Là lang nhân." Diệp Bất Quần đứng lên, thở dài: "Không thể tưởng được a, bọn họ ngay cả lang nhân cũng tung ra."
Tiểu Lôi cười lạnh: "Tên gia hỏa này không phải là người của các ngươi sao ?"
Diệp Bất Quần cười khổ: "Xem ra phải giải thích cho ngươi một chút, chúng ta là giáo đình, là tổ chức tôn giáo thần thánh vinh quang. Như thế nào lại tồn tại sinh vật hắc ám thế này?"
Hắn chậm rãi từ trong lòng lấy ra một cái bình bằng kim loại, sau đó đổ lên thân thể lang nhân một giọt chất lỏng màu bạc……
Chất lỏng rơi trên thân thể lang nhân, lập tức giống như acid đậm đặc, thi thể nhanh chóng tan chảy, quần áo xương cốt không ngừng tan rã tiêu thất, ngay cả một chút dấu vết cũng không còn.
Nhìn Tiểu Lôi đang lộ vẻ kinh ngạc, Diệp Bất Quần mĩm cười, nói: "Đây là thánh thủy, có thể tịnh hóa các sinh vật hắc ám."
"Hừ, thánh thủy? Có gì đặc biệt, không phải là hủy thi diệt tích sao? Tịnh hóa? nói như vậy dễ nghe hơn à……"
Bình Luận (0)
Comment