Chỉ Trách Em Quá Quyến Rũ

Chương 73

Mười lăm năm thoáng cái đã trôi qua, Mộc Tĩnh Hàm từ một cô công chúa nhỏ bụ bẫm cũng trổ mã thành một thiếu nữ có dáng người yểu điệu. Khuôn mặt 18 tuổi trắng hồng, tinh tế nhỏ xinh bằng lòng bàn tay, mắt ngọc mày ngài, đôi mắt đào hoa quyến rũ sáng lấp lánh, lúc cười lên như thể giấu ngôi sao trong đó vậy.

Chóp mũi thanh tú, dưới ánh mặt trời có thể thấy được lớp lông ở trên. Đôi môi nhỏ hồng hào căng mọng như mời gọi hái xuống. Thiếu nữ 18 tuổi duyên dáng yêu kiều, làn da trắng nõn xinh đẹp, chân dài eo thon, người tỏa ra thần thái của một thiên kim bạch phú mỹ*, ở trường hoàn toàn xứng đáng được chọn làm hoa khôi.

(*) Bạch phú mỹ: những cô gái có làn da trắng (bạch), giàu có (phú), xinh đẹp (mỹ).

“Hôm nay tan học có hoạt động gì không, đi ra ngoài hát karaoke với bọn tớ nha?”

Tằng Nhụy là bạn cùng bàn của cô, hai người ngồi cùng từ năm đầu đến bây giờ là năm hai, hơn một năm rồi, quen thân với nhau nhất.

Mộc Tĩnh Hàm cất sách bài tập tiếng anh vào cặp, do dự chớp mắt, rồi lại chớp mắt: “Vậy bên chị tớ….”

“ y da, yên tâm yên tâm, tớ giải quyết cho.”

Chị gái Mộc Tĩnh Linh năm nay học năm ba, thành tích đứng đầu khối, mà Mộc Tĩnh Hàm học năm hai dù thành tích không tốt như chị, nhưng có thể đảm bảo nằm trong top 100 học sinh thi đại học điểm cao nhất trường, vào được trường đại học trọng điểm.

Hai chị em không chỉ thành tích khác nhau, ngay cả tính cách cũng là một trời một vực. Một người thì trầm ổn, một người thì năng động, so sánh với Mộc Tĩnh Linh tính cách lạnh lùng thì Mộc Tĩnh Hàm vô tư lại hoàn toàn là một giới cực khác.

Nhưng dù sao cũng là chị em, diện mạo của hai người vẫn hơi giống nhau. Đều là một trong hai hoa khôi của thành phố C, những người không quen biết hai người lắm thì khi nhìn thấy thật sự có khả năng nhận lầm.

Vì năm nay Mộc Tĩnh Linh học năm ba nên rất bận rộn, bình thường Mộc Tĩnh Hàm đều ở trường làm bài tập, chờ chị gái xong xuôi rồi mới về chung. Đương nhiên với tính cách đó của Mộc Tĩnh Hàm thì không nhịn được, muốn lén ra ngoài chơi một lúc, đến lúc quay trở lại thì trường học đã đóng cửa, cô không vào phòng học được nữa. Mộc Tĩnh Linh lập tức biết chuyện, thế là tan học xong bị phê bình.

Mấy ngày nay cô ngoan ngoãn ngồi trong lớp đọc sách rồi làm bài tập, hôm nay vừa nghe thấy đề nghị này, lòng lập tức ngứa ngáy, sao không đi cho được.

Tiếng chuông kết thúc tiết tự học buổi tối vang lên, bên tai lập tức vang lên tiếng gào. Mộc Tĩnh Hàm chưa bao giờ nghe được âm thanh nào tuyệt vời đến thế, nhanh chóng dọn dẹp đồ của mình: “Sao rồi, nghĩ kỹ chưa, đi đâu nào?”

Tằng Nhụy cười hì hì: “Đưa cậu đến một con phố.”

Đó là một trong những khu vực phồn hoa nhất của thành phố C, quán bar, nhà hàng, KTV, cái gì cũng có. Đặc biệt là vào buổi tối, xa hoa trụy lạc, một con phố nhìn rất năng động.

Mấy đứa bạn bình thường hay chơi lập tức đến đây, Chu Cần mặt cười đùa muốn nhận lấy cặp sách của Mộc Tĩnh Hàm: “Ố, hiếm thấy nha, hôm nay công chúa tiểu thư của chúng ta cuối cùng cũng muốn ra ngoài với chúng ta rồi, để nô tài hộ giá hộ tống cho người!”

Chơi chung từ năm nhất cả, Mộc Tĩnh Hàm đã quen với bộ dạng cà lơ phất phơ này của cậu ta. Cô ném cặp sách cho cậu, đạp một chân bước lên: “Bình thường thôi.”

Mấy người đi ra ngoài, ở bên ngoài có vài bông tuyết rơi xuống. Đây là trận tuyết đầu tiên của năm mới, những học sinh đang đi trên hành lang đều lấy điện thoại ra chụp ảnh kỷ niệm.

Mộc Tĩnh Hàm rảnh không có gì làm, cũng tùy tiện chụp một bức, căn bản không chú ý gì đến filter gì hết, đăng bức ảnh có người có núi có biển (ý là gì cũng có) lên vòng bạn bè, kèm theo nội dung:

Ông trời hạ phàm đây, ta đang trong quá trình rơi xuống của vật rơi tự do.

Rất nhanh, một vài bạn bè bình luận cho cô, nhưng là 6 dấu chấm bày tỏ sự cạn kiệt ngôn từ của mình: …...

Lớp thứ ba năm hai ở tầng 6 cao nhất, lết đến nửa ngày mới xuống được. Lúc này có không ít nam sinh và nữ sinh đánh giá Mộc Tĩnh Hàm, không kiêng dè phóng ra tầm mắt tò mò, thăm dò kia.

Ở phía bên kia có vài nam sinh nổi tiếng, còn có vài người dám trực tiếp tiến lên, muốn xin số hoặc gửi thư tình.

Ban đầu Mộc Tĩnh Hàm còn hơi mâu thuẫn, sau đó nhận ra dáng vẻ “ác ma quỷ quái” của mấy người này, đúng là có thể để cô yên nên cũng từ chối luôn.

Ghế lô đã được đặt trước, Mộc Tĩnh Hàm bước vào, cởi chiếc áo lông vũ màu hồng nhạt mặc ở ngoài ra, cầm mấy viên bắp rang nhét vào miệng: “Nói trước nha, hôm nay tớ chỉ chơi được nửa tiếng thôi, nếu không lát nữa quay về trường học lại đóng cửa nữa.”

Sầm Vi Húc đi cùng đáp: “Sao vậy được, cậu nói xem bao lâu rồi cậu chưa đi chơi với bọn tớ rồi hả, đừng keo kiệt thế mà, hôm nay nếu đã đi chơi rồi thì phải chơi cho đủ.”

Mấy người Chu Cần cũng vội vàng hùa theo: “Đúng đó, mấy ngày nay cậu sắp giống chị cậu luôn rồi, đừng để sau này trở thành loại mọt sách học năm hai, cả ngày chỉ biết đeo kính đọc sách.”

“Thôi đi” Mộc Tĩnh Hàm cầm bắp rang lên ăn, “Đừng mắng chị tớ, chị ấy không phải mọt sách.”

“Ừ ừ ừ, bọn tớ đang nói tới mấy con mọt sách ở năm hai cơ.”

Ai dám nói đến chị cậu đâu, nhóc này đúng là biết bênh vực người của mình mà.

Tằng Nhụy đã chọn bài hát xong, nghe bọn họ nói vậy, ngồi bên cạnh cô, ném cho cô một đôi mắt đào hoa: “Yên tâm đi, chị đây sẽ bày kế hay cho em.”

Cứ chơi như thế, đúng là chơi hơi quá rồi, Mộc Tĩnh Hàm hát đến mức nói cũng đau, quên đem theo bình giữ ấm nên cầm đồ uống trên bàn nốc vài ngụm. Sầm Vi Húc giơ ngón tay cái lên với cô, đôi mày anh tuấn run rẩy: “Nếu chị cậu có ở đây, chắc sẽ mắng chết tụi mình quá.”

Tuyết ngày đông vẫn còn rơi xuống, mấy nam sinh bọn họ cũng ngại uống đồ lạnh, đến bia cũng không uống được mấy, vậy mà con nhóc này còn uống nước sôi đã nguội lạnh.

Mấy người trong phòng vẫn chưa có dấu hiệu tắt lửa. Mộc Tĩnh Hàm đứng dậy đi toilet, lúc mở cửa gió lạnh thổi vào mặt khiến cô không nhịn được mà cắn môi dưới, nói to với mấy người kia: “Nhanh lên đi, nếu hai ngày cuối này tớ không kiên trì được, tiền tiêu vặt bị trừ thì không nói, nhưng không chừng ba mẹ tớ lột da tớ ra làm thịt xào luôn đó.”

Ba cô đưa ra cho cô một quy định, nếu trong tuần có ngày nào dám ra ngoài chơi, tiền tiêu vặt sẽ bị trừ thẳng, nếu có gì khác thì xem xét tình huống để quyết định.

Đương nhiên Mộc Tĩnh Hàm có can đảm ra ngoài rồi, nhưng tiền đề là không để cho bọn họ phát hiện.

Dường như lại một trận gió quét qua, không khí bên mặt ngày càng lạnh. Mộc Tĩnh Hàm xoa xoa hai má lạnh cóng, hoảng hốt ngửi thấy mùi hương dễ chịu quanh quẩn ở xung quanh. Hình như là mùi trà hòa lẫn với mùi hoa nhàn nhạt, còn tinh tế cảm nhân được một luồng khói thuốc lá, không gay mũi mà rất tươi mát, một sự kết hợp hoàn hảo giữa mùi gỗ và thực vật, nghe rất thư thái, nhẹ nhàng, mà lại không mất đi sự trầm ổn.

Mộc Tĩnh Hàm ngửi vài cái, ngẩng đầu thấy ở chỗ ngoặt phía trước có một chàng trai mặc áo gió màu đen đúng lúc đi ngang qua, chỉ cần nhìn một cái, cô đã rất chắc chắn đây là mùi hương trên người cậu ta.

Vóc dáng nhìn rất cao, cô nghĩ thế.

Đi ra khỏi toilet, Mộc Tĩnh Hàm nhìn giờ, đã qua năm phút rồi, cũng không khác với dự đoán lắm. Cô rửa sạch tay, hong khô rồi chuẩn bị rời đi. Chân vừa mới bước ra ngoài thì mùi hương thuốc lá nồng nặc quấn quanh người.

Không chỉ có mùi thuốc lá, còn có mùi hương quen thuộc lúc nãy.

Mộc Tĩnh Hàm ngẩng đầu, ánh mắt cứng lại, hơi ngây ra.

Cô yên lặng nuốt nước miếng. Cô đã nói chưa nhỉ, đàn ông thân cao chân dài, tựa người về phía sau hút thuốc, dáng vẻ cấm dục đúng là gu của cô đó, đặc biệt là đôi môi mỏng gợi cảm kia lúc thì nhẹ nhàng mấp máy, lúc thì khẽ nhếch lên, dáng vẻ thả khói mê người kia, đúng là quá sức chịu đựng của mắt người mà.

Khỏi bàn đến người đàn ông này còn có một gương mặt rất đẹp.

Làn da trắng hợp với cô, con ngươi hẹp dài tinh xảo lười nhác nghiêng về phía này, mông lung trong làn khói đang bay lên. Đôi mày hơi nhướng lên rồi nhăn lại, lông mi đen nhánh cong vút chớp hai cái theo động tác giương mắt của anh, chiếc mũi cao cao càng khiến ngũ quan của anh sắc bén, góc cạnh rõ ràng hơn.

Chàng trai này đúng là khiến người khác không thở nổi. Lúc này chỉ đứng ở đó thôi, đã lộ ra một thần thái hiên ngang tự nhiên rồi.

Khỏi phải nói đến việc lúc này trên gương mặt anh tuấn kia còn có ý như đang cười chế nhạo.

Độ cong trên khóe miệng kia, vừa sâu sắc lại vừa tùy tiện.

Trái tim của Mộc Tĩnh Hàm đập thình thịch vài cái, trong một lúc chân cũng quên bước.

“Có việc?”

Bên tai truyền đến giọng nói của anh, thu hút, lại dịu dàng, nhưng có sự trong sáng của một người thiếu niên, réo rắt, dễ chịu, trầm thấp, lại mang theo sự quyến rũ không nói nên lời.

Nói chung là rất hay.

Mộc Tĩnh Hàm chỉ có một cảm giác như thế.

Chờ đến khi phản ứng lại được, đầu lưỡi của cô đã vô thức liếm môi. Làn da hồng nhạt của thiếu nữ đặc biệt cuốn hút dưới ánh đèn, tóc cột lên cũng đã lỏng lẻo không ít vì lúc nãy chơi đùa điên cuồng, cô cũng không quan tâm, vén nó qua bên tai. Trên người cô chỉ mặc một chiếc áo lông cao cổ màu trắng là đã ra đây rồi, đôi bốt dài đến đầu gối làm chân cô đã đẹp lại càng thêm gầy hơn. Dáng vẻ thiếu nữ xinh đẹp nghịch ngợm này đúng là phát huy rất nhuần nhuyễn.

Mộc Tĩnh Hàm chớp chớp mắt, không để ý đến câu nói của anh lắm, hỏi ngược lại: “Tới toilet cũng cần có việc à?”

“……”

Vừa mở miệng ra, đúng là không hề thay đổi so với lúc còn nhỏ.

Chàng trai tắt điếu thuốc, độ cong nơi khóe miệng càng tăng lên. Đứng thẳng người, đôi mắt đen nhánh sâu sắc nhìn cô chằm chằm vài giây, ung dung ném tàn thuốc lên khay thuốc lá ở bên cạnh, sau đó mới đến dưới vòi nước, từ từ rửa ngón tay như tác phẩm nghệ thuật kia, giơ tay nhấc chân, ưu nhã cao quý.

Khi đi ngang qua người, Mộc Tĩnh Hàm lại nghe thấy mùi hương khiến người khác yên tâm kia.

Đây là mùi gì vậy, lúc về cô phải tìm mới được.

Chàng trai này nhìn không lớn tuổi, Mộc Tĩnh Hàm cũng sẽ không vô lễ tùy tiện đánh giá gì. Dù sao phần lịch sự được gia đình giáo dục từ nhỏ kia vẫn tồn tại từ trong xương cốt, nếu có hứng thú với anh đi chăng nữa, vẫn không hỏi thăm nhiều, chỉ xoay người đi vòng qua rồi rời đi.

Nam sinh thấy dáng người ngày càng nhỏ lại kia từ trong gương, tắt nước, híp mắt lấy hai tờ khăn giấy từ hộp giấy bên cạnh. Chậm rãi lau lau một chút, nhìn kỹ, khóe môi vẫn cong lên, nhưng đáy mắt lại tràn ngập ý cười.

Mộc Tĩnh Hàm có bị đánh chết cũng không ngờ kế hay mà Tằng Nhụy muốn bày cho cô lại là trèo tường.

Sân thể dục ở trường buổi tối không có ai trông coi, cửa sau ở bên cạnh ngày nào cũng dùng một ổ khóa to đùng để khóa lại, không cần phải xem xét đến.

Nhưng bức tường ở ngoài trường học lại khác, ở phía dưới là đường được làm bằng nhựa đường hẳn hoi, dù nhảy qua cũng không cần lo lắng sẽ bị ngã tiêu tùng.

Nhưng Mộc Tĩnh Hàm nhìn “bức tường thành” cao gấp hai lần cô, đầu đầy vạch đen: “Tằng Nhụy, cậu thấy tớ có tài năng lên trời như Tôn Ngộ Không hay là tài năng độn thổ chui xuống đất vậy hả?”

Mấy người ở xung quanh cười phụ họa: “Chúng tớ tin cậu có tài năng bay lên trời.”

Tằng Nhụy cũng nhịn cười, bảo mấy đứa con trai nhanh chóng tới đó, lời nói thấm thía: “Dựa dẫm vào các cậu đó!”

Kết cục đã định, cửa trước cửa sau ở trường đều đóng hết, bây giờ chỉ còn lại cách này thôi.

Cô nhắm mắt lại, nhìn về phía Chu Cần đang xoa xoa tay chuẩn bị phóng qua, cô duỗi tay ra, kéo người lại: “Cậu định làm gì thế?”

Bây giờ còn làm phiền cậu ấy nữa.

Chu Cần ngẩng đầu nhìn mặt tường, vì để người khác không chú ý nên không bật đèn pin điện thoại, rồi lại nhìn cô gái dáng người nhỏ gầy, ăn mặc đơn giản, thở ra khí lạnh: “Tớ phóng qua trước, hay là cậu chờ một lát rồi hãy nhảy qua sau.”

Ý của cậu ấy rất rõ ràng, tớ đi trước rồi mới tới cậu.

Làn da trắng ngần của Mộc Tĩnh Hàm dù ở trong bóng tối vẫn trắng hơn hai tông so với người khác, cô khẽ cắn môi: “Tìm mấy tảng đá to qua đây cho tớ với.”

“Tối khuya đi đâu tìm tảng đá lớn đây, cứ để mấy đứa con trai đỡ ở phía dưới, cậu dẫm lên rồi nhảy qua đi.”

Tằng Nhụy chỉ huy mấy người con trai, đều quen thân cả, cũng không cần lo bọn họ sẽ tức giận, nói thẳng: “Nhanh lên.”

“Nè, nói gì vậy, thấy bọn tớ mình đồng da sắt hả.”

Mấy người Sầm Vi Húc dù ngoài miệng thì nói không ngừng nghỉ, nhưng cũng lập tức khom lưng ngồi xổm xuống, chuẩn bị nâng những người khác.

Trong lòng Mộc Tĩnh Hàm đương nhiên không muốn, nhưng bây giờ thì…

Thôi vậy, cô kéo Chu Cần ra, vén tay áo lên, nói với cậu: “Nhớ gọi 120* cho tớ đó.”

(*) Số gọi cứu thương ở Trung Quốc.

Sau đó không đợi mọi người phản ứng lại, cô lưu loát bò vài cái đến đỉnh, không hề do dự, trực tiếp nhảy xuống phía dưới.

Cách tường, ở bên kia truyền đến âm thanh của một vật rơi xuống đất, còn có thêm tiếng kên rên đau đớn, ngắn nhưng rất nặng nề.

Nói gì thì cũng là bức tường cao 2 3 mét, dù bất tử thì đôi chân kia của cô cũng sắp toi đời, đúng là gần chết mà.

Mấy người Tằng Nhụy ở bên kia tường hỏi: “Sao rồi, không bị gì chớ?”

Mộc Tĩnh Hàm cắn răng đứng dậy, vỗ vỗ vết bẩn trên quần đen, trả lời: “Không sao, các cậu về đi, tớ vào đây.”

Chu Cần còn muốn hỏi gì đó, nhưng mấy người khác đều đứng dậy, vỗ tay ý bảo cậu chạy đi mau, nếu không bị bảo vệ gác cửa phát hiện thì bọn họ không ai chạy được nữa rồi.

Mộc Tĩnh Hàm khập khiễng đi qua toàn bộ sân thể dục để quay lại lớp học, cả khu dạy học chỉ còn vài lớp còn sáng đèn. Cô nhìn chằm chằm lớp học ở tầng trên cùng đã tắt đèn kia, không còn từ ngữ nào nữa, nhìn lên trời. Vì sao cô phải lết tới tầng sáu luôn vậy?

Đến khi khó khăn lắm mới chống vào tường, bò lên lầu sáu thì chưa đầy năm phút sau, chuông tan học của tiết tự học buổi tối của năm ba liên tục vang lên.

Đoàn người rộn ràng nhốn nháo ở tầng nhà đối diện dần dần xuất hiện trước tầm mắt. Mộc Tĩnh Hàm nhận lệnh đeo cặp lên, sau đó Mộc Tĩnh Linh có vẻ ngoài giống cô xuất hiện ở cửa: “Đi nào.”

Cô nhàn nhạt trả lời, giọng nói mang theo sự tinh tế mềm mại. Đôi tay cầm lấy quai cặp, ra dáng một học sinh yên tĩnh ba tốt.

Mộc Tĩnh Hàm cúi thấp đầu, trên lưng là cặp sách. Lúc chị gái Mộc Tĩnh Linh không nhìn thấy thì cô nhe răng trợn mắt xoa xoa chân mình, nghĩ xem hòm thuốc trong nhà ở đâu.

Dọc đường đi, Mộc Tĩnh Linh thấy cô mười giây là đã có chín giây biểu cảm thay đổi rồi, nhìn bước đi chậm chạp thấy rõ kia của cô, không khỏi nhíu mày: “Em bị sao thế?”

Hai người đã đi ra cửa lớn, chờ thêm vài phút nữa là được ngồi vào trong xe rồi.

Mộc Tĩnh Hàm nhướng môi cười, “Không sao ạ, lạnh quá nên giậm chân một cái ấy mà.”

Nói xong, sắc mặt cô rất tự nhiên nhảy tại chỗ hai cái. Có người là bạn học của chị gái Mộc Tĩnh Linh, giơ tay chào các cô.

Mộc Tĩnh Hàm thường xuyên qua đây, đã làm quen từ sớm, hì hì đáp lại.

Mộc Tĩnh Linh hơi nghi ngờ nhìn chân cô, cuối cùng cũng không nói gì cả nhưng vẫn tạm chấp nhận bước đi đều với cô, đi chậm lại một chút.

Mãi cho đến khi lên xe, hai người ngồi cạnh nhau, Mộc Tĩnh Linh nhìn chằm chằm bụi bẩn trên ống quần của cô hai giây rồi khom lưng, duỗi tay vỗ vỗ cho cô, sau đó không nhanh không chậm nói: “Ba mẹ nói hôm nay có khách.”

“Ớ?”

Đầu của Mộc Tĩnh Hàm nhất thời không phản ứng lại được, thốt ra suy nghĩ đầu tiên: “Vậy người khách đó muốn đến đây đón bọn mình ạ?”

Mộc Tĩnh Linh: “……”

Ngay cả tài xế ở phía trước cũng không nhịn được, đến khóe miệng đang cứng đờ cũng cong veo lên, chuyển thành “hắt xì” một cái rồi xin lỗi.

Đón đưa hai chị em này mấy năm rồi, nhưng nhị tiểu thư này thường hay thốt ra những câu nói đi sâu vào lòng người, ông vẫn chưa quen được.

Mộc Tĩnh Linh lấy sách ra, vẫn kiên nhẫn giải thích: “Khách sẽ đến nhà bọn mình.”

“À” một tiếng, Mộc Tĩnh Hàm nhớ lại mấy ngày trước ba có nói rồi, hình như có chuyện như thế thật.

Chị gái học bài suốt cả đường đi, năm nay đã lên năm ba rồi, không thể thả lỏng được, trong quãng thời gian này phải đặc biệt chú ý.

Đôi khi Mộc Tĩnh Hàm cũng sợ rằng có khi nào dây thần kinh của chị cô căng chặt quá không, nhưng nghĩ lại sau này sự nghiệp của Mộc gia phải có một người gánh vác, khi Mộc Tĩnh Hàm ném sự áy náy đối với việc đầu óc của mình sẽ khiến sự nghiệp hao tổn trầm trọng, lại rất yên tâm thoải mái.

Cô không có đầu óc đó, thoái vị nhường ngôi trước luôn.

Còn mười phút nữa là về đến nhà, cô dứt khoát lấy điện thoại ra. Vừa bật Wechat lên thì thấy phần “Thông báo” có mấy chục mục nhắc nhở. Đúng rồi, cô mới đăng bài “Thượng đế hạ phàm” mà.

Ngẩng đầu nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, ừm, tuyết ngừng rơi rồi, người rơi đủ rồi, vật rơi tự do là cô cũng đã thành công.

Lướt mục tin nhắn xuống dưới cùng, Mộc Tĩnh Linh nhấn vào mấy cái để trả lời. Bọn Tằng Nhụy về nhà bật điện thoại lên mới thấy được, hỏi cô:

“Vật rơi tự do vẫn ổn chớ? Mặt đất mềm hay cứng thế?”

“Dựa vào công thức h=1/2gt2, v=gt, với tốc độ này, chúc mừng cậu bây giờ vẫn còn sống.”

“Về rồi à? Nhà cậu hôm nay có món thịt xào làm từ da bị kéo ra không đó?”

Mộc Tĩnh Hàm nhếch mắt, biết bọn này đang nói tới chuyện gì, tức giận trả lời bằng icon gõ đầu, sau đó kéo xuống tiếp.

Đầu ngón tay như thể chạm vào nút tạm dừng, ánh mắt cũng đờ ra. Bức avatar ngàn năm không thay đổi kia vậy mà lại xuất hiện trong danh sách tin nhắn của cô, còn trăm năm hiếm thấy thả cảm xúc cho bài đăng của cô nữa……

Mộc Tĩnh Hàm nhìn lại lần nữa, lặp đi lặp lại, xác định mình không nhìn lầm, sau đó gõ gõ tạo ra tiếng động để Mộc Tĩnh Linh nhăn mày ngẩng đầu lên, nhìn vào màn hình điện thoại của cô, khóe môi nhếch lên: “Đang nghĩ gì vậy?”

Mộc Tĩnh Hàm rời khỏi giao diện, tay chống cằm, đưa ra một kết luận: “Hóa ra chủ nhân của nick WeChat này vẫn còn sống à!”

Mộc Tĩnh Linh: “……”

Xem như cô ấy chưa nói gì đi.

Lúc về nhà, trong sân đậu vài chiếc xe, nào là Rolls- Royce, BMW, Mercedes - Benz, Phaeton, nguyên dãy màu đen.

Nương dưới bầu trời đầy ánh trăng, đúng là thu hút mắt người khác.

Mộc Tĩnh Hàm xuống xe không cẩn thận chạm vào đầu gối, kêu đau một tiếng, nhận được ánh mắt dò hỏi của Mộc Tĩnh Linh: “Sao thế?”

Cô xua xua tay, vội vàng qua loa lấy một cái cớ: “Em nói vị khách này đúng là có tâm tổ chức triển lãm xe hơi ở nhà mình thật, vinh hạnh quá đi.”

“……”

“Đừng nói bừa.”

Trước khi vào nhà, chị gái Mộc Tĩnh Linh vẫn không nhịn được dặn dò: “Lát nữa đừng nói lung tung.”

Xem ra lai lịch người này không nhỏ.

Mộc Tĩnh Hàm lẩm bẩm rồi gật đầu, cô phải lập tức nhanh chóng vào nhà, yêu thương đầu gối của mình mới được.

Mới vừa vào cửa, trong phòng truyền đến một giọng nam lễ phép: “Chú khách sáo rồi ạ.”

Mộc Tĩnh hàm đứng ở phía sau “Ố” lên, sao cô thấy giọng nói này hơi quen quen.

Nhưng rất nhanh sau, suy nghĩ của cô đã được kiểm chứng.

Người đàn ông ở trong phòng kia ngồi quay lưng về phía cô, mái tóc đen nhánh khiến người ta thấy sạch sẽ thoải mái, dáng người rất giống với người đàn ông cao gầy hoàn hảo mặc áo gió mà cô vừa gặp một tiếng trước.

Đúng rồi, còn có mùi hương nhàn nhạt vương vấn nơi chóp mũi của cô nữa, cô còn muốn tra xem đó là mùi gì mà.

“A, về rồi, mau tới đây.”

Triệu Đình Nhiên vẫy vẫy tay với hai người, thấy ánh mắt mê man kia con gái của con gái, bà bất động thanh sắc đánh giá Trình Cảnh Triết hiện giờ dù là việc học hay sự nghiệp gì cũng rất xuất chúng. Có câu nói thế này, mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng hài lòng.

Người giúp việc tiến lên nhận cặp sách của hai vị tiểu thư, còn hai chị em thì đi về phía trước.

Mộc Tĩnh Hàm đã thấy dáng người này rồi, nghĩ xem lát nữa chị gái thấy anh ấy thì mình nên bày ra biểu cảm gì đây. Tối nay cô phải thảo luận với chị xem người đó có phải người đẹp trai nhất mà cô từng gặp hay không.

Chàng trai đưa lưng về phía các cô đứng dậy, nghiêng đầu, góc nghiêng trên khuôn mặt rất đẹp, nụ cười gãi đúng chỗ ngứa, càng có vẻ dịu dàng lại tự phụ: “Chị ạ.”

Mộc Tĩnh Hàm đang muốn đưa tay ra thì cứng đờ lại, chị? Tình huống gì đây?

Mộc Tĩnh Linh cũng kinh ngạc chút xíu, nhưng nhìn vào gương mặt anh tuấn đó, rồi lại nhìn ba mẹ đang nhìn mình, cô ấy phản ứng lại, cười cười: “Lâu rồi không gặp.”

Nói xong, quay đầu lại, ánh mắt của mọi người bao gồm cả chàng trai đó đều dừng lại trên mặt cô. Mộc Tĩnh Hàm không khỏi lùi về sau một bước, tưởng bị phát hiện mất rồi, chột dạ nói lắp: “Nhìn, nhìn con làm gì?”

“Con có dẫn anh này tới đâu?”

Triệu Đình Nhiên còn chưa kịp nói ra câu “Đúng là con đưa tới mà”, nhị công chúa mãi mãi cũng không biết khiêm tốn kia lại bật ra một câu:

“Chẳng lẽ thấy mặt mình rồi, yêu mình từ cái nhìn đầu tiên nên đuổi tới nhà luôn hả?”

Nói xong lại nhỏ giọng thì thầm: “Nhưng ba mẹ mình ở đây, mình chỉ có thể từ chối thôi.”

“Ý con là, nếu ba mẹ không ở đây thì con đồng ý à?”

Mộc Mạch híp mắt, trên gương mặt được chăm sóc khéo léo vẫn chưa nhìn ra nhiều dấu vết của năm tháng, giọng nói lộ ra sự uy nghiêm.

Mộc Tĩnh Hàm gãi gãi đầu, đang nghĩ phải từ chối như thế nào thì chàng trai kia đã bước lên: “Không phải yêu từ cái nhìn đầu tiên, mà là đính ước từ nhỏ, cha mẹ đặt đâu ngồi đó, không làm trái được.”

Mộc Tĩnh Hàm chưa kịp sáng mắt lê thì đã nghẹn họng, nhìn trân trối: “Trình, Trình Cảnh Triết?”

*
Bình Luận (0)
Comment