Chỉ Trách Em Quá Quyến Rũ

Chương 76

Mộc Tĩnh Hàm vì những nốt mẩn đỏ trên người nên phải truyền nước 2-3 tiếng đồng hồ, đến tiết tự học buổi tối mới quay về.

Trình Cảnh Triết đưa cô đến cổng trường, lúc xuống xe nhắc nhở cô: “Thuốc để trong túi cho em rồi, phải uống đúng giờ.”

Anh nghĩ ngợi, bổ sung thêm một câu trong ánh mắt nghi ngờ của anh: “Lần này đi công tác, không ở lại được lâu, hai ngày nữa anh phải về Tương Hải rồi.”

Với đầu óc của Mộc Tĩnh Hàm, tới khi đến trước cửa lớp rồi mới nhận ra Trình Cảnh Triết trả lời câu hỏi của cô hồi chiều.

Dù không đặc biệt thân quen với vị hôn phu đột nhiên nhảy ra này lắm, nhưng nghĩ lại cảm giác có người lo ăn lo uống cho cô cũng không tồi.

Cô về trễ, lúc đến lớp tiết tự học buổi tối đầu tiên đã bắt đầu rồi, là tiết của cô giáo dạy toán cũng là chủ nhiệm lớp.

Không biết có phải Mộc Tĩnh Hàm đang ảo giác hay không mà thấy không chỉ có bạn học, ngay cả cô giáo Diệt Tuyệt luôn nghiêm khắc dường như cũng đang cười cười nhìn cô.

Cô vẫn chưa ăn cơm, Trình Cảnh Triết mua về cho cô một phần cháo và vài món ăn phụ. Ánh mắt nhiều chuyện của Tằng Nhụy nhìn qua nhìn lại người cô và phần ăn trong tay cô vài lần, Mộc Tĩnh Hàm hỏi: “Tâm trạng của cô Diệt Tuyệt tốt thế, có chuyện gì à?”

Chu Cần ở phía sau đá vào ghế của cô, Mộc Tĩnh Hàm gửi cho cậu ta một ánh mắt xem thường, nghe thấy giọng nói kìm nén phấn khích của Tằng Nhụy: “Còn chuyện gì được nữa, trời má, cậu quyền lực quá đi, kéo tới cho trường mình một người tài trợ lớn đến thế luôn?”

Mộc Tĩnh Hàm không hỏi Trình Cảnh Triết đầu tư nhiều hay ít, nhưng học sinh trong trường này không giàu thì cũng rất giàu, nếu con số không tương đương thì Tằng Nhụy cũng sẽ không gọi là “người tài trợ lớn” như thế.

“Chưa ăn cơm à?”

Giọng nói của cô giáo Diệt Tuyệt trên bục giảng đột nhiên kéo cô về với hiện thực. Mộc Tĩnh Hàm ngây ngốc ngẩng đầu lên, trố mắt đáp lại: “Chưa, chưa ạ?”

“Không phải bị dị ứng sao, còn kiên trì đến học như vậy, rất nghiêm túc.”

Cô giáo Diệt Tuyệt nói xong nhìn quanh cả lớp đang dại ra, cao giọng khen ngợi: “Nhìn xem, bạn học Mộc Tĩnh Hàm cố gắng biết bao, rất nhiệt tình yêu thích việc học tập, bị bệnh và vẫn đi học, đến cơm cũng chưa ăn, các em nên noi theo nhiều hơn. Đúng là người nhà họ Mộc đều là những mầm non xuất sắc, có người chị gái như thế thì đương nhiên em gái cũng sẽ như vậy!”

Mộc Tĩnh Hàm dại ra, ngồi xuống trong tiếng vỗ tay cực kỳ khó tả của cả lớp. Cô giáo Diệt Tuyệt này biến thành “Lệnh phi nương nương” chu đáo ân cần lúc nào vậy?

“Hay là em ăn cơm trước đi, ăn xong rồi hẵng vào lớp. Đừng bao giờ để dạ dày bị đói.”

Khóe miệng cả lớp giật giật, ngay cả Chu Cần ở phía sau ban đầu còn muốn hỏi con nhóc này sao lại bị dị ứng, bây giờ răng đau đến mức không nói nên lời.

Mộc Tĩnh Hàm được sủng mà sợ xua xua tay: “Cô ơi, không cần đâu ạ, cô cứ dạy tiếp đi.”

Nói xong, rất nghiêm túc bổ sung một câu: “Mọi người không cần noi theo tớ đâu, lúc nào tớ cũng cần cù chịu khó như vậy hết, các bạn biết là được rồi.”

Cả lớp: “……”

Rốt cuộc có học trong lớp này được không đây, hôm nay một hai người ai cũng bị bệnh gì ấy.

Mãi cho đến khi tan học, mấy người Chu Cần và Sầm Vi Húc đều đến chỗ cô, hỏi tình huống ra sao. Mộc Tĩnh Hàm giải thích đơn giản, Chu Cần sau khi nghe xong cảm thấy cơn đau lan tràn khắp hàm răng.

“Cái con này, muốn chết hả, biết mình dị ứng mà còn dám ăn, đúng là bất chấp mà.”

Hai người từ nhỏ đã học chung trường, vì vậy Chu Cần biết tình trạng dị ứng của cô.

Lớp trưởng đến đưa cho cô sách bài tập, thấy cô vừa ăn cháo vừa ghi chép, không khỏi đẩy đẩy mắt kính, rất tán thành với lời nói của cô giáo dạy toán: “Thật nghiêm túc, ăn cơm cũng không quên đọc sách, đúng là nên học hỏi cậu.”

“……”

Vì câu này của lớp trưởng, lát sau người nào đi ngang qua cũng bồi thêm vài câu khen ngợi như vậy.

Mộc Tĩnh Hàm: “……”

Cuối cùng cô có ăn cháo tiếp được không đây, mới được vài ba ngụm là đã muốn sặc rồi.

Vì Tình Cảnh Triết đã báo trước tình huống cho Mộc Mạch và Triệu Đình Nhiên, vậy nên buổi tối lúc về nhà Mộc Tĩnh Hàm ăn mắng không hề thiếu. Triệu Đình Nhiên thiếu điều muốn nhéo lỗ tai cô, bắt cô tăng cường trí nhớ, triệu chứng nghiêm trọng như vậy mà cô hoàn toàn không để trong lòng.

Vì lần này cô lơ tơ mơ nên tiền tiêu vặt bị trừ 2/3, dẫn đến ngày thứ hai, trên đường đi học, Mộc Tĩnh Hàm phải tính toán tỉ mỉ việc chi tiêu trong 20 ngày sắp đến.

Cô yên lặng chuyển hướng nhìn Mộc Tĩnh Linh đang nhắm mắt ngồi cạnh mình. Hai chữ “Chị ơi” còn chưa ra khỏi miệng, Mộc Tĩnh Linh như thể cảm nhận được, mắt cũng không mở, nói thẳng: “Đừng nghĩ nữa, ba mẹ nói chị mỗi lần dùng tiền đều phải báo cáo, không cứu tế cho em được, phải dạy dỗ em.”

Mộc Tĩnh Hàm khẽ nhếch miệng, quai hàm cứng nhắc, nghẹn lời đáp lại “Dạ”.

Sau đó lấy điện thoại ra, cap lại màn hình túi tiền chỉ còn vài tờ tiền đỏ, đăng lên:

“Hãy xem con đường làm giàu của bạn học Mộc Tĩnh Hàm đi.” —— chí khí dâng trào.

Đăng xong rồi, cô mới vui lên chút, cười khẽ rồi tắt điện thoại, suy nghĩ cách để làm giàu.

Chưa đến một lúc sau, lại mở điện thoại ra, có đến 99 tin nhắn mới, muốn nói thì phải nói nhân duyên của cô quá tốt đi. Bạn học thời tiểu học, trung học, cấp ba, rồi thêm người thân thích, bạn bè, mấy năm gần đây tính thì cũng đến mấy ngàn người. Rõ ràng lần nào cô cũng đăng lên vòng bạn bè nhàm chán nhất này, nhưng vẫn có rất nhiều người bình luận cho cô.

Có thể giống như chị cô nói, bọn họ thích xem những nội dung vô bổ, không có nội hàm này để giết thời gian.

Bình luận mới nhất là của dì Linh. Mấy năm nay, dì Linh có thể nói là người thường xuyên chú ý đến động thái của cô nhất, ai không biết còn tưởng rằng đây mới là mẹ cô.

Được lưu tên là dì Linh xinh đẹp đã bình luận:

Không có tiền à? Dì có nè, con cầm lấy rồi dùng trước đi, dù sao sau này cũng phải cho con hết.

Mộc Tĩnh Hàm buồn bực tự hỏi có ý gì, nhíu mày suy nghĩ một hồi. Sau đó load lại thì thấy mẫu hậu đại nhân của mình trả lời dì Linh xinh đẹp:

“Bây giờ đừng dung túng nó như thế, để xem nó làm giàu kiểu gì.”

Dì Linh xinh đẹp:

“Cũng đúng, tớ không danh chính ngôn thuận, hay là đổi người dung túng được không?”

Hai người cứ hết chị rồi tới em hàn huyên một đoạn dài như thế. Mộc Tĩnh Hàm hoàn toàn mịt mờ, dứt khoát bỏ cuộc. Có phải chỉ số thông minh của cô thiếu thốn quá không, sao hoàn toàn không hiểu được mẹ cô với dì Linh nói gì hết.

Mộc Mạch cũng xem vòng bạn bè lập tức cap màn hình lại, gửi cho Triệu Đình Nhiên. Biểu cảm đó xấu đến mức chỉ kém hỏi trực tiếp: “Mấy người xem như tôi chết rồi hả?”

Rời khỏi giao diện vòng bạn bè, Mộc Tĩnh Hàm mới nhìn đến số “2” chói lọi ở phần tin nhắn kia.

Là hai tin tức chưa đọc từ Trình Cảnh Triết.

Cô click mở, một cái là tin nhắn chuyển khoản, Trình Cảnh Triết cho cô hai vạn nhân dân tệ*. Cô trợn mắt há mồm nhìn dòng chữ phía dưới:

Đây mới là tiền mời em ăn cơm.

(*) Hơn 70 triệu VNĐ

Lúc này Mộc Tĩnh Hàm mới nhớ ngày hôm qua cô có nói Trình Cảnh Triết ăn cơm bàn công việc nên tiện thể mời cô đi ăn cơm, lời được tiền mời một bữa cơm luôn. Lúc đó còn thấy doanh nhân đúng là doanh nhân, rất “gian trá”!

Không ngờ, hôm nay người này lại gửi tiền cho cô.

Nói thật, Mộc Tĩnh Hàm cảm động, nhưng tiền này, có nên nhận hay không đây. Bây giờ tay cô hơi ngứa, thần kinh trên đại não điều khiển cô vươn tay ra trước khi nghĩ đến vấn đề phức tạp như vậy.

Không đợi tay cô kịp vuốt, bên kia lại gửi thêm 5 tin nhắn chuyển khoản, mỗi cái 2 vạn nhân dân tệ nữa.

Cô thấy không phải tay ngứa, mà là mắt ngứa. Trình Cảnh Triết bị trộm tài khoản hả?

Sau đó, tin nhắn mới nhất gửi đến:

Năm tháng tiếp theo chắc sẽ không đến đây nữa, đây là tiền cơm hẹn trước với em, xếp hàng trước.

m thanh thông báo liên tiếp của WeChat khiến Mộc Tĩnh Linh không nghỉ ngơi được, ngồi thẳng người, ánh mắt dò hỏi “Chuyện gì thế.”

Mộc Tĩnh Hàm cũng không nói nhiều, ném điện thoại qua, gương mặt trắng tuyết đầy vẻ rối rắm: “Chị, tiền này,”

“Nhận đi.”

Mộc Tĩnh Linh biết cô muốn hỏi gì, ngắt lời rồi đưa điện thoại lại cho cô.

Dù sao hôn sự của hai người này đã là ván đã đóng thuyền, e là chỉ có đứa em gái này của cô vẫn chưa nhận ra. Vị thiếu gia này của Trình gia đã bàn tính trước như vậy rồi, nếu đã thế thì cần gì phải khách khí.

“Không phải,” Mộc Tĩnh Hàm lắc đầu, khuôn mặt nhỏ căng thẳng, nghiêm túc hỏi: “Ý em là, tiền này, em nhận rồi thì sau này không cần trả lại đâu nhỉ?”

Mộc Tĩnh Linh: “……”

Cô xem thường em gái mình thật, mạch não của hai người không giống nhau, hoàn toàn khác biệt.

Ban đầu Mộc Tĩnh Hàm còn rối rắm không biết có nên nhận tiền hay không, còn người nọ thì khi gửi 10 vạn qua, không hề nao núng chút nào.

Có người nhét 12 vạn nhân dân tệ vào tay cô, cô không nhận mới là đồ ngu.

Vì đối với công chúa nhỏ Mộc Tĩnh Hàm mà nói, chi phí ăn mặc trong nhà từ trước đến nay đều là thứ tốt nhất, mua gì cũng không phát sầu vì tiền bạc. Trong trí nhớ của cô không hề có khái niệm tiền nhiều tiền thiếu gì.

Hơn nữa, đối với những doanh nhân đi bộ trong sân một chút cũng có vài ngàn vạn như bọn họ, chắc không để ý đâu.

Bởi vậy, tiền này, Mộc Tĩnh Hàm yên tâm thoải mái nhận.

Hơn nữa còn rất chân thành trả lời:

“Thế, có phải sau này tháng nào cũng hẹn trước một lần không?”

Vậy có nghĩa là tháng nào cô cũng thu được 2 vạn nhân dân tệ luôn?

Ngẫm lại loại cảm giác này, đúng là cũng không sướng lắm.

Trình Cảnh Triết nhận được tin nhắn: Anh biết ngay người này chắc chắn đút không no mà.

…………

Đêm qua, Mộc Tĩnh Linh dùng 10 phút sau khi tan học để ăn cơm, sau khi tan học thì lại về nhà cùng Mộc Tĩnh Linh. Chu Cần không tìm được cơ hội để hỏi cô, hôm nay vừa vào lớp đã vỗ vỗ bả vai cô,

“Nói này, chuyện mà mấy người trong trường nói là thật à?”

Mộc Tĩnh Hàm vì khoản tiền lúc sáng đó nên bây giờ rất vui vẻ, cầm hộp sữa bò, rất kiên nhẫn hỏi: “Chuyện gì mà thật hay giả?”

Chu Cần như thể lơ đãng nhắc tới: “Thì bọn họ nói chuyện về bạn trai cậu đó, bàn tán người ta đầu tư vì cậu. Thật hay giả thế, không nhìn ra con nhóc như cậu lại có mị lực đến thế luôn đấy?”

“Chuyện này á,” Mộc Tĩnh Hàm chỉ nói những chuyện mình biết, “Không biết có phải đầu tư vì tớ hay không nữa, nhưng dù đầu tư thì về bạn trai, không được tính.”

Chu Cần muốn nghe thấy ba chữ phía sau đó, lúc nghe được lập tức thở phào nhẹ nhõm. Còn chưa kịp nói chuyện phiếm tiếp thì Mộc Tĩnh Hàm ở phía trước vừa lấy sách ra, vừa nghiêng đầu nói thêm một câu: “Xem như vị hôn phu đi.”

Dù sao mẹ và chị cô ngày nào cũng nói thế, lúc cô còn nhỏ cũng đã biết ba mẹ mình có đính ước gì đó cho mình rồi.

Tay Chu Cần vô thức nắm lấy cây bút, xoay đi xoay lại vài vòng, khóe miệng khẽ giật, “Vị hôn phu à, chưa bao giờ nghe cậu nhắc đến.”

“Cha mẹ hai bên đã hứa hôn từ nhỏ, không hay lui tới, gần đây anh ấy đi công tác nên mới gặp được.”

“Vậy, cậu có thích anh ta không?”

Đôi mắt đen của Chu Cần sáng ngời, lòng bàn tay tự giác nắm chặt lại và ướt đẫm đã cho thấy cảm xúc lo lắng lúc này của cậu.

Nghe thấy vấn đề này, Mộc Tĩnh Hàm khựng lại. Tằng Nhụy ngồi bên cạnh lúc thì nhìn Chu Cần, lúc thì quay lại nhìn cô, dường như đang chờ đợi đáp án.

“Có thích không à,” Mộc Tĩnh Hàm ngẩng đầu, nghiêm túc suy nghĩ, một giây sau...
Bình Luận (0)
Comment