Chỉ Trách Em Quá Quyến Rũ

Chương 81

“Không biết Mộc tổng đã xử lý báo cáo được gửi đến chưa?”

Trình Cảnh Triết ngồi tại chỗ, hành vi và thái độ cực kỳ khiêm tốn.

Thư ký tiến lên nói vài câu bên tai Mộc Tĩnh Hàm, chuyện là Trình Cảnh Triết muốn đầu tư vào một hạng mục của công ty bọn họ. Cô cười cười, dùng ngôn ngữ chuyên ngành: “Xin lỗi Trình tổng, chuyện này không thể phản hồi lại cậu ngay được, cần phải được hội đồng quản trị thông qua.” (Vì Mộc Tĩnh Hàm đang vào vai Mộc Tĩnh Linh nên xưng cậu - tôi với Trình Cảnh Triết).

“Đó là điều đương nhiên.”

Lưu Hoài tiến lên đưa bản báo cáo ra, hai người cứ thế hàn huyên, anh một câu tôi một câu. Khỏi phải nói, Mộc Tĩnh Hàm diễn giống y như thật.

Nếu tiền đề là Trình Cảnh Triết phối hợp với kịch bản của cô.

Khi nói về ảnh hưởng có thể phát sinh, Mộc Tĩnh Hàm dựa người về phía sau, giữa mày nhíu lại, ra vẻ nghiêm túc: “Trình tổng không suy xét về vấn đề rủi ro sao?”

“Tôi là thương nhân, đương nhiên sẽ xem trọng lợi ích.”

Anh nói không e dè. Mộc Tĩnh Hàm ngước mặt lên, lại nghe anh bổ sung: “Nhưng tôi tin rằng tính rủi ro cao, nhưng lợi nhuận mang lại còn cao hơn cả.”

Lúc Trình Cảnh Triết nói những lời này, đôi mắt trong trẻo vẫn luôn dừng lại trên mặt cô. Đôi đồng tử đen láy của Mộc Tĩnh Hàm đảo vài cái, não bộ nhanh chóng tiêu hóa đống chữ Trình Cảnh Triết vừa nói. Đúng là lợi nhuận cao thật, nhưng sao cô lại có cảm giác người này không phải đang nói đến tiền vậy?

Lấy tay chống cằm, mở tài liệu ra đọc lần nữa, sau đó nhíu mày hỏi: “Trình tổng nói vậy, dường như đang ám chỉ gì đó?”

Lưu Hoài ngẩng đầu nhìn đại tiểu thư cả người giống y hệt nhị tiểu thư. Vậy là đã nhìn ra mục đích chân chính của thiếu gia rồi sao?

Thư ký ở phía sau ho khan vài tiếng, hình như đang nhắc nhở hỏi những lời này không được chuyên nghiệp lắm. Lúc này Mộc Tĩnh Hàm mới phản ứng kịp, “Xin lỗi.”

“Không sao, Mộc tổng có thời gian để chậm rãi cân nhắc.”

Mộc Tĩnh Hàm còn chưa kịp hiểu ý tứ trong lời này của Trình Cảnh Triết, lại nghe thấy người nọ đứng đắn hỏi: “Đúng rồi, đã lâu không gặp em gái của Mộc tổng, không biết gần đây có khỏe không?”

“Ngày hôm qua mới gặp mà?”

Mộc Tĩnh Hàm không hề suy nghĩ, buột miệng thốt ra. Sao người này giả vờ hiền lương thục đức trước mặt cô vậy, rõ ràng hôm qua mới gặp mà. Chẳng lẽ người tặng vòng cổ cho cô hôm qua là người giả?”

“Sao Mộc tổng biết hôm qua bọn tôi mới gặp?”

Trình Cảnh Triết bày ra biểu cảm thắc mắc, hơi nghiêng đầu, đôi lông mi cong vút lay động. Mộc Tĩnh Hàm cảm nhận rõ rệt cảm giác gió lạnh vả vào mặt tới tấp.

Tại sao cô lại vác đá nện vào chân mình vậy?

Gân cổ cười gượng hai tiếng, thư ký kịp thời tiến lên: “Mộc tổng, theo lời dặn dò của ngài, bộ phận xã giao đã viết xong bài giải thích để xử lý chuyện của nhị tiểu thư rồi ạ.”

“Đúng!” Mộc Tĩnh Hàm lập tức gửi tặng thư ký một ánh mắt cảm kích, “Trình tổng, hot search về cậu và em tôi lên top cả đêm, sáng nay tôi còn phải giao cho bộ phận xã giao nhanh chóng xử lý.”

Mộc Tĩnh Hàm nói đi nói lại, tự dưng thấy sai sai. Cái đầu nhỏ này đã thông minh hơn khi còn nhỏ nhiều rồi, “Trình tổng thấy tin tức trên mạng này như thế nào?”

Lưu Hoài lén đánh giá. Thiếu gia chưa vào cửa nhà đã bị phỏng vấn trước rồi sao?

Trình Cảnh Triết thong thả ung dung nhấp một ngụm nước, bình tĩnh trả lời, “Thật ra đây là chuyện tốt đấy?”

“Chuyện tốt?”

Rốt cuộc Trình Cảnh Triết có ý gì đây, muốn người ta in ảnh ra phô cho công chúng xem à? Anh muốn lộ mặt đến thế ư? Sao người này không vào giới giải trí đi?

“Em ấy ở trong giới giải trí, đương nhiên phải công khai hôn ước của tôi và em ấy, cũng nên để cư dân mạng quen mắt một chút.”

Lời này của anh hoàn toàn không có gì sai cả. Mộc Tĩnh Hàm vẫn chưa tiêu hóa được hết, sửng sốt vài giây, sau đó đứng dậy, nhịn một chút, nhưng vẫn không nhịn được, nổi bão: “Trình Cảnh Triết, hóa ra anh muốn chiếm tiện nghi như vậy đúng không hả. Dù sao tôi cũng phải tốn hai năm mới đứng vững gót chân trong giới, anh vừa về là đã muốn xuất hiện trước mặt mọi người, muốn cư dân mạng biết đến anh? Anh nghĩ đẹp thế!”

“Nói cho anh biết, đừng nghĩ đến chuyện buộc chặt tôi lên hot search. Anh còn chưa vào giới mà đã tính toán khôn khéo lắm đó!”

Lưu Hoài bị sự thay đổi bất thình lình làm cho ngu ngơ, đứng tại chỗ nhìn thiếu gia nhà mình, rồi lại ngẩng đầu nhìn Mộc tổng đột nhiên đứng lên, nhưng dù sao cũng đã được huấn luyện, cũng không dám đánh giá sỗ sàng. Nhìn được vài giây, đột nhiên lại nghĩ đến chuyện gì đó, nghi ngờ nhìn thư ký cũng đang bối rối, không biết phải làm sao.

Mộc tổng? Nhị tiểu thư?

Bảo sao khí chất lại giống nhau đến thế.

Trình Cảnh Triết vẫn trưng ra biểu cảm thong dong, thấy dáng vẻ đột ngột thẹn quá thành giận này của cô, im lặng cười cười, nhướng mày: “Mộc tổng vào giới giải trí được hai năm lúc nào vậy?”

Mộc Tĩnh Hàm: “……”

“Hai năm gì?”

Bỗng nhiên có người mở cửa ra từ bên ngoài. Mộc Tĩnh Linh mang trang phục công sở bước nhanh vào phòng, trong tay cầm vài sập tài liệu, đeo kính gọng vàng, thoạt nhìn có chút mệt mỏi.

Trợ lý đi theo sau cầm chiếc máy tính, đờ đẫn khi thấy tình huống ở bên trong.

Trên đường về, thư ký gọi điện bảo Trình tổng đến, Mộc Tĩnh Linh dặn cô tiếp đón trước, 15 phút sau sẽ đến nơi.

Mới ra khỏi thang máy, đến trước cửa, người thư ký đang tiếp đãi một vị khách khác ở bên ngoài nói rằng hiện tại Trình tổng đang ở trong phòng họp, chờ Mộc Tĩnh Linh để thảo luận về phương án.

Nhưng bây giờ vừa đến, lại nghe thấy bên trong truyền ra tiếng cái gì mà Mộc tổng với không Mộc tổng. Có người nào khác nữa sao?

Thư ký đứng phía sau Mộc Tĩnh Hàm thấy vậy, lập tức tiến lên: “Mộc tổng, ngài đã trở lại.”

Mộc Tĩnh Linh gật nhẹ đầu, cởi áo khoác đưa cho cô ấy, phân phó: “Pha một ly cà phê đem vào nhé.”

Cô đặt tài liệu lên bàn, sau đó mới nói với Mộc Tĩnh Hàm đang sững sờ phía đối diện: “Sao lại đến đây thế, đến văn phòng chờ chị đi.”

Nói xong lại nhớ đến chuyện gì đó, cười cười ngẩng đầu lên, ánh mắt chuyển động đến chỗ cô và Trình Cảnh Triết: “Chẳng lẽ hai người vô tình đến cùng lúc, nhân dịp ôn chuyện, bồi dưỡng tình cảm à?”

Thư ký cảm kích vọt ra ngoài. Cô không biết gì hết nha.

Mộc Tĩnh Hàm yên lặng lùi về phía sau mấy bước, cúi đầu, liều mạng giả chết.

Đúng vậy, cô vẫn sợ chị lắm.

“Tĩnh Hàm nói em ấy cũng hiểu chút chuyện, muốn trấn cửa ải trước khi chị đến.”

Trình Cảnh Triết buồn cười nhìn cô, mặt không đổi sắc giải vây.

Mộc Tĩnh Hàm nhắm mắt: Ừm, Trình Cảnh Triết anh diễn đi, hóa ra đã biết từ sớm rồi, đúng là chả thay đổi gì hết.

“Con bé thì biết gì chứ,” Mộc Tĩnh Linh xua xua tay, ý bảo Mộc Tĩnh Hàm đi ra ngoài trước.

Mà người nọ thì đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, hoàn toàn không phản ứng.

Mộc Tĩnh Linh híp mắt: “Sao nào, muốn chị xếp chỗ cho em à?”

Mộc Tĩnh Hàm ngây ngốc ngẩng đầu, Trình Cảnh Triết ho hai tiếng, nghiêm trang: “Chờ anh một lát, anh có việc tìm em.”

Chờ anh?

Ai ngu mới chờ anh.

Nhớ lại Trình Cảnh Triết nhìn cô diễn đến nửa ngày như vậy, Mộc Tĩnh Hàm hận đến ngứa răng. Giữa hai người, rốt cuộc ai mới hợp làm diễn viên đây?

Đúng là làm nhục thanh danh tứ tiểu hoa đán của cô mà.

Vì thế, Mộc Tĩnh Hàm chịu đả kích, cầm túi xách rồi về thẳng nhà.

Lúc trên đường về còn hay kiểm tra điện thoại, nhưng mãi cho đến nhà, vậy mà người này chưa gọi cuộc nào cả.

Còn nói là có việc nữa?

Đây là thái độ tìm cô có việc đó à?

Mộc Tĩnh Hàm kiêu ngạo, quyết định chặn người đó một ngày.

Buổi tối, cô nhắn tin tám nhảm với Mộc Tĩnh Linh. Bình thường cô nhắn chín tin, Mộc Tĩnh Linh trả lời một tin.

Cuối cùng thật sự không nhịn được nữa, Mộc Tĩnh Linh trả lời cô: “Chị giúp em.”

Mộc Tĩnh Hàm hoang mang: “Là sao?”

Mộc Tĩnh Linh không làm cô thất vọng, trực tiếp ghi thoại gửi cô: “Không phải em muốn mắng cậu ta à, cậu ta đang ngồi cùng bàn tiệc với chị, chị đưa điện thoại cho cậu ta đọc.”

Chị đúng là chị, nước cờ cao hơn một bậc.

Sau đó, Mộc Tĩnh Hàm hoàn toàn tắt lửa.

Ngày hôm sau, Mộc Tĩnh Hàm trực tiếp xuất phát đến phim trường.

Cảnh quay hiện tại lấy bối cảnh đô thị. Lúc ấy đạo diễn liên lạc với cô, hy vọng cô sẽ diễn vai nữ chính, còn nữ phụ và Hồ Oánh Khánh. Mộc Tĩnh Hàm kết duyên với cô ấy từ bộ phim này.

Vào phim trường, ánh mắt những người đã đọc tin tức hôm qua luôn khi có khi không nhìn cổ cô đánh giá, dường như muốn nhìn thấy chiếc vòng cổ ruby được hét giá 5000 vạn ngày hôm qua.

Mộc Tĩnh Hàm dứt khoát, thoải mái vén tóc lên, lúc nói chuyện phiếm với Hồ Oánh Khánh thì nói: “Tớ có điên đâu mà mang vòng cổ ruby đi đóng phim?”

Hồ Oánh Khánh cười cười, dù tò mò về người đàn ông ngày hôm qua và thân phận của cô, nhưng cô ấy cũng không phải người nhiều chuyện, biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi, vì thế chỉ hàn huyên vài câu, rồi hỏi cô về chuyện liên hoan tối nay.

Mộc Tĩnh Hàm vốn không muốn đi, nhưng nhớ đến hôm qua bị đả kích như vậy, cảm thấy nên ra ngoài bù đắp chút nên đồng ý.

Người đại diện gọi điện cho cô, nói đã xử lý sạch sẽ chuyện trên mạng, còn về việc xử lý như thế nào thì lại ấp a ấp úng, “Em đến công ty đọc tin tức mới nhất đi.”

Vừa mới cúp điện thoại, phát hiện ánh mắt của mọi người trong phim trường nhìn cô không đúng lắm. Hồ Oánh Khánh cầm điện thoại, “Chị gái ơi, bài giải thích này đăng lên như không.”

Mộc Tĩnh Hàm ngơ ra, “Hở?”

Cô mở điện thoại ra, thấy tin tức được đưa lên hàng trên cùng, thiếu điều muốn phun ra một ngụm máu.

Công ty đang lấy đầu người khác từ xa đó hả? Ngại cô chết chưa đủ nhanh hay gì:

Bộ phận công tác của Mộc Tĩnh Hàm:

Hy vọng mọi người đừng đoán bừa, sau này nếu có tin tốt sẽ công bố với mọi người sau. Hôm nay lại là một ngày đóng phim nữa.

Sau đó đăng ảnh Mộc Tĩnh Hàm ở phim trường.

Không cần click mở, Mộc Tĩnh Hàm cũng biết Weibo sẽ xảy ra chuyện gì.

Đây là tác phong của chị cô à? Cho bọn họ đăng vậy luôn?

Nhiều diễn viên ở đoàn phim đến gần, “Chị Hàm, chúc mừng nha, sau này có tin tốt nhớ công bố đó.”

Hồ Oánh Khánh cũng vỗ vai cô, “Hay là tớ cũng góp vui vậy, khi nào kết hôn nhớ đưa thiệp mời cho tớ nha?”

Mộc Tĩnh Hàm không rảnh trả lời nữa, lập tức gọi điện, sao Mộc tổng - chị cô lại xử lý như vậy chứ.

Mộc Tĩnh Hàm gọi điện cho người chị thân yêu của mình. Hình như Mộc Tĩnh Linh đang họp, lúc nghe máy cũng biết cô muốn hỏi gì, đứng dậy, đi ra cửa, sau đó lên tiếng: “Đừng tìm chị, mẹ bắt chị làm như vậy.”

“Gì cơ, mẹ á?”

Mộc Tĩnh Hàm hoàn toàn ngu ngơ.

Còn đang muốn gọi điện cho người mẹ thân ái của mình, cuộc gọi của Trình Cảnh Triết lại đến: “Em định khi nào mới công khai tin tốt của chúng ta đây?”

Còn tin tốt nữa cơ đấy?

Không phải bọn họ đã có hôn ước từ lâu rồi sao, còn tin tốt nào nữa.

Giây sau, cô mở to hai mắt: “Trình Cảnh Triết, đừng nói với em là anh muốn nhận giấy kết hôn ngay bây giờ luôn đấy nhé?”
Bình Luận (0)
Comment