Chí Tử Bất Du

Chương 5

Lạnh quá….Sao lại lạnh như thế chứ?

Tôi nhắm chặt mắt, ý thức lại từ trong mơ màng chậm rãi tỉnh lại, cảm thấy toàn thân lạnh run, là điều hòa để quá thấp sao?

Tối hôm qua mỏi mệt làm tôi không muốn dậy, đành phải cố sống cố chết kéo chăn về phía mình, hy vọng giảm bớt được độ lạnh, nhưng một lúc lâu sau cũng chẳng thấy chăn bông ấm áp thêm chút nào, thật giống như bên cạnh tôi đặt một khối băng vậy…

Bên cạnh tôi có khối băng? Tôi không cam lòng mở mắt nhìn sang bên, nhìn thấy là gương mặt say ngủ bình yên của Tiêu Hoằng.

Quả không sai, cảm giác lạnh lẽo này là từ người Tiêu Hoằng truyền sang, tuy rằng hai ngày nay nhiệt độ cơ thể của anh vẫn rất thấp, nhưng tôi không ngờ lại thấp đến mức có thể thay thế máy lạnh như vầy.

Hơn nữa sắc mặt anh…Tuy Tiêu Hoằng là con lai, trời sinh màu da trắng hơn nhiều so với người Đài Loan, nhưng sắc mặt anh nếu nói là trắng, chẳng bằng nói là tái nhợt còn có vẻ đúng hơn.

Trái tim phút chốc nghẹn lại, ngón tay run rẩy thăm dò mũi anh…Không có hô hấp? Tôi nhảy dựng lên, hai tay túm chặt bả vai Tiêu Hoằng không ngừng lay mạnh, gấp đến độ sắp khóc!

“Tiêu Hoằng, mau tỉnh tỉnh! Tỉnh tỉnh! Đừng làm em sợ! Tiêu Hoằng!”

“Ưh….Xảy ra chuyện gì? Hàn Sanh?” Tiêu Hoằng chậm rãi mở mắt, vẻ mặt mê mê mang mang nhìn tôi.

Nháy mắt, cả người tôi không còn sức lực, rũ ngồi trên giường. Tôi nhếch nhếch khóe miệng muốn cười, nước mắt lại nhịn không được rớt xuống.

Tôi run thanh nói: “Vừa mới….Em tưởng anh đã chết…Không có hô hấp….Cả người lại lạnh băng…Em còn tưởng anh cũng muốn rời bỏ em…Lại chỉ còn lại mình em một người…”

“Sẽ không, anh không chết, không chết!” Tiêu Hoằng thấy tôi kích động, lập tức ôm chặt lấy tôi, nói: “Em xem, anh bây giờ không phải đang ôm em đó sao? Anh không có chết, không có chết…Hàn Sanh, em đừng sợ, anh sẽ mãi ở bên cạnh em, tuyệt đối sẽ không bỏ em lại một mình!”

Anh cầm lấy tay tôi, đưa tới mũi, khác với vừa nãy, anh có hô hấp…Tuy rằng hơi thở phả vào tay tôi lạnh lạnh, nhưng quả thật là có hô hấp….

Tiêu Hoằng nhìn tôi cười nói: “Em xem, anh không phải có thở sao? Vừa rồi là em nhầm lẫn thôi…Nếu anh chết rồi, sao còn ôm em được? Hàn Sanh, em đừng suy nghĩ nhiều quá….”

Tôi lau lau nước mắt, lung tung gật đầu, nghĩ rằng vừa nãy có thể là thật sự nhầm lẫn, có lẽ là hô hấp của Tiêu Hoằng rất nhẹ, cho nên tôi mới không cảm giác được. Thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời, tôi lại nhớ ra một việc, khẩn trương nói: “Tiêu Hoằng, gần nhất nhiệt độ cơ thể anh không giống bình thường, hay chúng ta cứ tới bệnh viện kiểm tra một chút đi?”

Tiêu Hoằng thoáng ngừng lại, rồi mới trấn an cười cười, vân vê tóc tôi nói: “Ừ, đợi lúc về, anh sẽ đến bệnh viện kiểm tra ngay được chứ. Bất quá em cũng đừng lo lắng, anh nghĩ có thể là hệ thống miễn dịch linh tinh bị làm sao đó thôi, vì anh cũng không thấy có chỗ nào không thoải mái mà.”

“Ừ, nếu vậy thì tốt rồi…” tôi nhăn mặt nói nhỏ, dù sao tôi với Tiêu Hoằng cũng đâu phải học y, phỏng chừng Tiêu Hoằng nói hệ thống miễn dịch gì gì đó cũng chỉ là thuận miệng nói nói, muốn tôi không phải lo lắng quá mà thôi.

“Yên tâm đi, anh biết rõ nhất mình khỏe hay không mà.” Ngón tay Tiêu Hoằng đặt lên miệng tôi, cảm giác một luồng khí lạnh lẽo thoáng chốc tiến vào xoang mũi.

“Hàn Sanh, bất luận có chuyện gì xảy ra…anh vẫn sẽ mãi mãi ở bên em.”

Tôi không nói gì, chỉ là vòng tay ôm lấy anh, thân thể anh rất lạnh, nhưng tôi lại cảm thấy ấm áp không gì sánh bằng.

Có lẽ rất nhiều người xem kịch truyền hình hay điện ảnh, nội dung đều là một đôi tình nhân ở khách sạn ngọt ngọt ngào ngào qua một đêm, sáng sớm hôm sau sẽ kêu phục vụ cơm tận phòng, nằm trên giường ân ân ái ái, anh một miếng em một miếng….Nhưng trong thực tế cuộc sống, cá nhân tôi cho rằng làm như vậy nếu không phải là kẻ có tiền, thì nhất định là một đôi ngu ngốc.

Phục vụ cơm tận phòng rất đắt, đắt đến mức làm người ta muốn mắng to “Không phải chỉ là bưng một mâm thức ăn tới thôi sao, giả bộ quý tộc gì chứ!”. Rất lâu trước đây, từ sau khi tôi giật lấy hóa đơn tính tiền từ tay Tiêu Hoằng xem, thì chết sống cũng không bao giờ gọi phục vụ cơm tận phòng nữa, bất luận trước đó mông của tôi bị Tiêu Hoằng ‘áp bức’ thảm thiết đến mức nào, tôi cũng sẽ cố mà lết tới phòng ăn ăn cơm.

Cho nên sáng hôm nay cũng như vậy, cho dù đã trải qua giờ phút hoảng sợ, cho dù đi đường đều là cố hết sức, tôi vẫn còn nhất quyết muốn tới phòng ăn dùng bữa. Tiêu Hoằng tuy rằng không muốn, nhưng sau một cái liếc mắt xem thường cùng một câu ‘người bị trộm xe không có tư cách phản đối của tôi’, anh cũng chỉ có thể yên lặng sờ sờ mũi, tùy ý tôi bảo vệ túi tiền anh.

Bất quá, có lẽ là tư thế đi đường quá mức cố gắng của tôi cùng quan hệ không mấy bình thường trong mắt người khác, khi đến phòng ăn, khách nhân cùng phục vụ sinh đều không khỏi dùng ánh mắt mờ ám dò xét tôi và Tiêu Hoằng, trừ điều đó ra cũng không còn gì đặc biệt khác.

Ăn xong bữa sáng, Tiêu Hoằng kiên trì muốn tôi nghỉ ngơi thêm chốc lát rồi mới tới Lạc viên Hải Dương, dù sao tôi quả thật cũng còn chút mệt mỏi, nên liền nghe lời anh, hai người cùng nhau trở lại phòng.

Lúc này cũng chưa đến giờ phục vụ sinh dọn dẹp phòng, chăn nệm vẫn lộn xộn như trước, nhưng may là như thế, bằng không chúng tôi còn phải kéo ngăn tủ lôi chăn ra, tự mình phát huy sức lao động trải giường chiếu đi.

___tối nay dù có mệt tới đâu cũng phải mở laptop viết truyện, cho dù chỉ được năm trăm chữ thôi cũng tốt rồi…

Tôi vừa tính tốc độ sáng tác, vừa nhắm mắt nằm nghỉ.

Không biết ngủ bao lâu, nhưng tôi nghĩ hẳn cũng không quá lâu đi? Vì khi tôi tỉnh lại, Tiêu Hoằng vẫn giữ nguyên tư thế lúc nằm xuống cùng tôi, vẫn nhìn chăm chăm vào mặt tôi như cũ.

Phản ứng thứ nhất của tôi là lấy tay xoa xoa miệng. Ừm, tốt lắm, không chảy nước miếng. Xác định mình cũng không mất mặt như trẻ con chảy nước miếng lúc ngủ, tôi mới hỏi: “Để làm chi lại nhìn em? Anh chắc không phải vẫn nhìn em từ lúc em ngủ đến giờ đó chứ?”

Tiêu Hoằng ngay thẳng gật đầu, rồi mới chui vào ổ chăn, ôm tôi từ phía sau.

“Sao vậy nhìn cũng không đủ…Hàn Sanh, nếu có thể vĩnh viễn được ngắm nhìn em như vậy thì thật tốt.” Đôi môi băng lạnh dừng lại trên cổ tôi.

Tôi vỗ vỗ tay anh, nhẹ nhàng cười nói: “Chỉ có trẻ con mới có thể tin tưởng trên thế gian tồn tại cái gọi là vĩnh viễn…Tiêu Hoằng, em không tin vĩnh viễn, em chỉ tin anh.”

Tay anh ôm tôi nháy mắt dùng sức, chặt đến mức suýt làm tôi không thở nổi.

“Hàn Sanh, anh….”

“Ừ?” tôi nghi hoặc ừ một tiếng, ý bảo anh nói tiếp.

“Anh…” Tiêu Hoằng trầm ngâm một hồi lâu, mới chần chừ nói: “Anh chỉ là muốn nói với em, hôm nay chúng ta có khả năng không đi Lạc viên Hải Dương được.”

Nhìn sắc mặt anh ngưng trọng như thế, tôi còn tưởng anh muốn nói với tôi việc gì nghiêm trọng lắm, thì ra chỉ là không thể đi Lạc viên Hải Dương____Di? Không thể đi Lạc viên Hải Dương?!

“Sao lại không thể đi Lạc viên Hải Dương!” tôi hung hăng trừng mắt nhìn anh, nếu không giải thích đàng hoàng, cẩn thận tôi đem anh đánh tới ngay cả…ngay cả tôi cũng không nhận ra được!

“…Bởi vì hiện tại đã sắp tới 5h chiều rồi.”

Tôi ngẩn ra, nghĩ rằng sao có thể như vậy? Không phải tôi chỉ ngủ một chút thôi sao, sao có thể vừa tỉnh lại sẽ là tám giờ sau được? Nhưng khi tôi nhìn đồng hồ mình thấy kim giờ quả thật đang nhích dần đến số 5, thì đúng là tôi không tin cũng không được.

Lạc viên Hải Dương chỉ mở cửa muộn nhất đến 7h tối, cho dù bây giờ đi cũng phải khoảng 6h mới tới được, còn lại một tiếng thì chơi gì chứ…

Tiêu Hoằng ngốc ngốc cười cười, nói: “Ha ha, có thể là đêm qua anh khiến em mệt mỏi quá, thực xin lỗi.”

Trán tôi nổi gân xanh, túm chặt cổ áo anh dùng sức lay lay, thẳng khiến anh choáng váng, “Cái gì mà đêm qua làm em quá mệt mỏi! Anh định khoe tính lực ‘kiên cường’ sao? Không đúng, đó không phải trọng điểm, trọng điểm là anh vì sao không gọi em dậy chứ hả!” Lạc viên Hải Dương của tôi, bốn đại chủ đề biểu diễn của tôi, uổng phí tôi vẫn chờ mong từ hôm qua đến giờ!

Nếu dùng truyện tranh đến hình dung hai mắt Tiêu Hoằng lúc này, thì chính là xuất hiện hai đạo lốc xoáy quay vòng quay vòng, bất quá anh vẫn hết sức cố gắng giải thích: “Ách, thực xin lỗi, anh nhìn em ngủ, nhìn nhìn liền quên gọi em…”

“Nga, là thế a? Nhìn nhìn liền quên?” nghe vậy, cơn tức của tôi chẳng giảm đi chút nào mà ngược lại còn càng tăng thêm, thanh âm âm trầm từ kẽ răng lọt ra, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Anh tưởng em sẽ đỏ mặt nói với anh ‘A, Tiêu Hoằng, anh thật dễ ghét quá đi ~’ sao? So với việc làm mấy chuyện ngu ngốc này, thà anh gọi em dậy em còn cảm ơn anh nhiều hơn!”

“A, nói cũng phải.” Tiêu Hoằng hiểu ra cảm thán.

“Van anh đừng dùng cái giọng thản nhiên đó được không….” Phản ứng của Tiêu Hoằng làm tôi có cảm giác vô lực, thật giống như dùng sức đấm vào bông mềm vậy, một chút hiệu quả cũng không có.

“Hàn Sanh, em hy vọng anh kích động một chút?” Tiêu Hoằng nghiêng đầu, khó hiểu hỏi.

Quên đi, vì tên không có đầu óc này mà tức giận quả thật là lãng phí thời gian….Tôi thở dài, phẫn nộ buông cổ áo anh ra.

Tiêu Hoằng an ủi nói: “Hàn Sanh, tuy hôm nay không thể đi, nhưng mà còn có ngày mai a.”

Tôi bĩu môi giận dỗi nói: “Nhưng như vậy sẽ thiếu hẳn một ngày hành trình a, em sắp xếp mấy chỗ kia đều là những nơi em rất muốn đi.”

Trên mặt Tiêu Hoằng hiện lên chút mỉm cười: “Vậy cũng đâu phải vấn đề gì, cùng lắm thì anh lại xin công ty cho nghỉ thêm một  hai ngày là được?”

Đề xuất của anh làm tôi dao động, nhưng vẫn lo lắng hỏi: “Bây giờ đang là thời kỳ khủng hoảng, công ty anh có thể vì anh xin thêm hai ngày phép mà cảm thấy anh ra vẻ ta đây, liền cho anh rụng luôn hay không?” phối hợp với âm điệu, tay phải tôi giơ ngang cổ làm động tác chém đầu.

Tiêu Hoằng cười cười lắc đầu, dùng giọng điệu không chút nào bận tâm nói: “Nếu là người khác, anh còn không dám nói, nhưng nếu là anh, vậy chắc chắn không có khả năng, dù sao anh đàm phán thành công nhiều hợp đồng cho công ty như vậy, nếu công ty chỉ vì anh xin phép nghỉ thêm hai ngày mà đuổi việc anh, đó chẳng phải sẽ khiến các nhân viên khác thất vọng sao.”

Tôi cúi đầu nghĩ nghĩ, Tiêu Hoằng nói cũng đúng, tuy rằng tôi không biết nhiều lắm về công ty của anh, chỉ biết đó là công ty chuyên doanh có liên quan đến tự do mậu dịch cùng xuất nhập khẩu ra nước ngoài, tiêu thụ tại chỗ, bất quá xét từ mấy công ty nổi danh quốc tế mà Tiêu Hoằng được phái đi đàm phán, cũng có thể thấy Tiêu Hoằng rất được coi trọng.

Mà Tiêu Hoằng trên danh nghĩa tuy là nghiệp vụ viên, nhưng thực tế quyền lực ở công ty dưới sự ngầm đồng ý của cấp trên đã ngang với chức trưởng phòng, hơn nữa lần này đàm phán thành công, nói không chừng chờ anh trở về đi làm, cái ghế trưởng phòng đã dọn sạch sẵn sàng rồi.
Bình Luận (0)
Comment