Chỉ Túy Kim Mê - Xa Hoa Trụy Lạc

Chương 79

Người đàn ông ngồi trên giường như thể một đứa bé víu lấy hai đầu gối, lầm lũi run rẩy. Thân mình vẫn còn ướt. Làn tóc tích đọng từng giọt nước. Hắc Dạ không hề nhìn sang hai chàng trai ở bên cạnh, chỉ vùi mặt vào giữa hai đầu gối nín thinh, mặc cho cái ẩm ướt ăn mòn cơ thể hắn.

“Anh đừng như vậy nữa có được không?” Vạn Tình ngồi bên cạnh giường, vươn tay qua định dùng khăn lau khô tóc cho người đàn ông, hắn lại né đi, miệng chỉ rặt một chữ: “Cút!!!”

“Thế thì có lẽ anh phải thất vọng rồi, chúng tôi sẽ không đi, cũng sẽ không cút. Nhìn anh bây giờ thế này rồi, tôi cảm thấy thật chẳng biết nói sao cho phải. Tôi gặp nhầm người rồi chăng? Những việc tôi đang làm, rốt cuộc có nên hay không đây?” Vạn Tình tiếp tục dùng khăn lau chùi cơ thể người đàn ông, vừa nói: “Anh yên tâm đi, đợi đến khi anh hồi phục lại như trước kia rồi, cai thuốc cho anh xong tôi sẽ cút ngay, không quay lại quấy rầy anh nữa.”

Chàng trai đưa mắt nhìn Ngô Hạo An vẫn đứng chết chân ở bên cạnh cùi mặt, thở dài bảo: “Ta ra ngoài đây. Ta nghĩ hai người cần nói chuyện với nhau một lát đi.” Đứng dậy ném cái khăn lại cho Ngô Hạo An, Vạn Tình tỉnh bơ lừng lững đi ra ngoài.Thôi thì cứ coi đây như một cách thỏa hiệp vậy.

Căn phòng khép kín, bên trong chỉ còn lại Hắc Dạ và Ngô Hạo An, hai con người đã từng đầu gối tay ấp bao ngày, giờ này đều nín lặng chẳng cất lên thành lời.

Từ đầu đến giờ, Hắc Dạ đều cực lực né tránh tiếp xúc với Ngô Hạo An. Điều này làm cho Ngô Hạo An hơi khó xử, lòng đầy mâu thuẫn và thống khổ nhìn người đàn ông ở trước mặt. Cậu đã từng oán trách Hắc Dạ, cũng từng giận lắm, những hết thảy mọi điều ấy khi chứng kiến sự suy sụp của người đàn ông đều biến tan hết, chỉ còn đầy ắp não lòng cùng xót xa.

“Hắc Dạ __ ___” Cầm chiếc khăn khô, Ngô Hạo An chậm rãi đến bên Hắc Dạ, vươn tay qua muốn lau tóc cho người đàn ông, Hắc Dạ nghiêng đầu đi, nhưng không hề né tránh sự đụng chạm của Ngô Hạo An. Kiểu này, thật giống như người yêu đang giận lẫy vậy.

Nhưng chí ít, Hắc Dạ không cương quyết cự tuyệt thế này khiến lòng Ngô Hạo An nhen nhóm một ngọn lửa hy vọng, mà càng ngày lại càng cháy đến mãnh liệt.

Ngô Hạo An vừa lau tóc cho người đàn ông, vừa khẽ rủ rỉ: “Mười ba ngày ấy anh đi theo tôi, tôi đều biết đấy. Tôi biết rõ anh đang ở ngay sau lưng tôi, biết rõ anh vẫn luôn theo tôi, từ nhà tới bệnh viện. Lúc ấy tôi vừa giận lại vừa mâu thuẫn quá, không biết làm sao để đối mặt với anh được. Thực ra tôi cũng không giận anh thật đâu, chẳng là tôi rất sợ hãi, sợ hãi anh sẽ cho tôi biết sự thật, sợ anh sẽ nói với tôi rằng hai chúng ta không cùng chung một thế giới, và anh không còn cần tôi nữa.”

“Tôi không dám đối gặp với anh, sợ phải nghe lời cự tuyệt của anh. Anh có biết không, mỗi một ngày ở nhà tôi đều giống mọi khi bày ra hai bộ bát đũa, tôi cứ chờ anh hoài, chờ anh trở về, về lại căn nhà bé nhỏ của chúng ta…..” Hai mắt chàng trai bắt đầu ầng ậng nước, nói với vẻ thổn thức “Tôi yêu anh kia mà, anh là đồ ngốc. Trước đây anh cứ luôn mắng tôi là đồ ngốc, kì thực anh chính là đồ siêu ngốc! Làm sao một mình anh có thể đối mặt với hết thảy mọi khó khăn được cơ chứ.”

“Chúng ta đang ở bên nhau đấy thôi …Tại sao anh không nói cho tôi biết? Để tôi có thể san sẻ chút ít giúp anh.” Ngô Hạo An ôm chầm lấy người đàn ông từ phía sau, cậu vùi đầu thật sâu vào cổ người đàn ông nghẹn ngào: “Thấy anh thế này tôi đau lòng lắm. Tôi thật hận mình đã không có cách nào bảo vệ anh __ ___ Xin anh đấy, đừng có hủy hoại bản thân mình như vậy có được không?”

Ngô Hạo An ôm người đàn ông khóc rưng rức, tình cảm dồn nén biết bao ngày đến tận hôm nay như nước lũ vỡ òa không cách nào ngăn lại được, cậu siết chặt lấy người đàn ông, dường như không bao giờ đồng ý cho Hắc Dạ rời khỏi tầm mắt mình nữa.

Hồi lâu sau, người đàn ông vẫn luôn lặng thinh mới mở miệng. Giọng Hắc Dạ hơi khản, nhưng Ngô Hạo An có thể nghe rành rọt được: “Heo An chết giẫm, khóc lóc cái gì chứ… cứ như là ta đã chết rồi ấy.”

“Dạ Dạ!” Không có lấy một lời chửi mắng, cũng chẳng hề phản kháng điên cuồng, người đàn ông nháy mắt khôi phục vẻ điềm tĩnh y như trước kia. Ngô Hạo An tròn xoe mắt, không thể tin được nhìn Hắc Dạ, trong ngần mắt đầy ắp ngạc nhiên cùng mững rỡ, lệ rơi lã chã.

“Đừng có gọi theo kiểu khó nghe như vậy, ta còn chưa già đến nỗi làm ông nội của cậu!” Người đàn ông liếm liếm đôi môi nứt nẻ, vẽ lên một nét cười dịu dàng, đưa tay gạt đi những giọt nước mắt trên gương mặt Ngô Hạo An, chôn đầu vào lồng ngực không tính là vạm vỡ nhưng quá đủ ấm áp của chàng trai trẻ: “…Tôi lạnh quá…”

“Xin lỗi…” Ngô Hạo An ôm riết lấy Hắc Dạ, gắng sức dùng nhiệt độ của cơ thể mình sưởi ấm cho người đàn ông cả người lạnh giá.

Người đàn ông còn chưa hoàn toàn buông trôi, vậy là tốt rồi. Mà Ngô Hạo An cũng thấu triệt rằng Hắc Dạ vẫn còn yêu mình, điều này làm cho Ngô Hạo An mừng rỡ đến phát điên mất, đồng thời cậu cũng hạ quyết tâm, nhất định phải giúp Hắc Dạ vượt qua tình cảnh cam go hiện tại mới được.

“Anh ta thế nào rồi?” Khi Ngô Hạo An bước ra khỏi phòng Hắc Dạ, Alexandra và Vạn Tình đều dõi theo cậu với ánh mắt chứa chan hi vọng. Ngô Hạo An kiềm chẳng được âm thầm thở dài, họ cũng giống mình, đều yêu người đàn ông, chỉ là Alexandra và Vạn Tình còn vướng bận quá nhiều ràng buộc với gia tộc. Yêu khốn khổ và mệt mỏi đến vậy, chẳng phải họ cũng là kẻ đau lòng hay sao?

Dần dà, Ngô Hạo An cũng không còn ghét hai người họ như trước nữa.

Cậu khẽ cười, đáp: “Anh ấy ngủ rồi, và cũng đồng ý để chúng ta giúp anh ấy cai thuốc.”

Đây vốn hẳn là một tin tốt, Vạn Tình và Alexandra nghe xong đều phấn chấn lắm, nhưng bọn họ cũng hiểu được, Hắc Dạ có thể chấp nhận Ngô Hạo An nhưng vĩnh viễn không có cách nào chấp nhận bọn họ, trong lòng không khỏi có đôi chút mất mát.

Nhưng dẫu sao thì đây vẫn cứ là một tin tốt lành.

Ba người họ đã bận rộn cả ngày, giờ đây mới ngồi ở phòng ăn dùng những thứ Alexandra mua được từ bên ngoài, cũng bắt đầu bàn bạc xem sẽ giúp Hắc Dạ cai thuốc thế nào. Một người là cảnh sát, hai người còn lại một kẻ chẳng phải thanh bạch một kẻ làm ăn phi pháp, ai nấy đều rất am tường về ma túy, cũng biết sẽ phải giúp Hắc Dạ cai thuốc ra sao, nhưng nan giải nhất là lúc Hắc Dạ lên cơn nghiện, bọn họ nên xử trí thế nào bây giờ?

“Tuyệt đối không được mền lòng.” Alexandra cau mày cả quyết. Lời này nói ra cũng chẳng sai, khi lên cơn người đàn ông khó tránh khỏi phải chịu chút khổ sở, nhưng điều này là tiên quyết, bằng không sẽ mãi mãi không dứt thuốc được.

“Hắc Dạ nghiện chưa lâu, chỉ cần kiên trì mấy tháng, hoàn toàn cai được thuốc cũng không phải là vấn đề.” Ngô Hạo An gật đầu tán thành.

“Khi lên cơn nghiện, bất kể anh ta nói gì, cầu xin thế nào cũng không được nghe theo. Chỉ có nhẫn nại và quyết tâm mới giúp Hắc Dạ hoàn toàn cai thuốc được.” Vạn Tình nói “Nhất định chúng ta sẽ cảm thấy không đành, nhưng lúc ấy tuyệt đối không được mủi lòng.” Đây cũng là điều Vạn Tình tự nhủ với chính mình.

Ngô Hạo An cùng Alexandra đều dứt khoát gật đầu, bọn họ cũng hiểu điều này là tiên quyết.



Sau khi bàn bạc ngắn gọn vậy xong, Vạn Tình và Alexandra lại không hề đi nghỉ mà gọi điện tìm bác sĩ, thuốc men với thiết bị để cai nghiện, đồng thời bảo Ngô Hạo An trở về phòng, ở bên Hắc Dạ.

“Phải ngày mai bác sĩ mới đến được, tối nay mi ở bên Hắc Dạ đi. Một vừa là để trấn an Hắc Dạ, hai là nếu chẳng may nửa đêm anh ta có lên cơn, mi nhất định phải gọi to để bọn ta tới.” Vỗ vỗ vai Ngô Hạo An, Alexandra hạ thấp giọng bảo.

Ngô Hạo An gật đầu, nhìn kẻ đã từng là tình địch của mình, nghiêm nghị đáp “Ta biết rồi.”

Hết
Bình Luận (0)
Comment