Chỉ Vì Phút Giây Được Gặp Em

Chương 9

Chúng mình sống chung đi!

- Nếu đã muốn sống cùng nhau, anh thấy thà sớm còn hơn muộn. Em nghĩ sao? - Thiệu Minh Trạch ngẩng đầu nhìn Nhiễm Nhiễm trong gương, giọng nói vẫn bình thường như đang bàn luận công việc.

Thang máy từ tầng hầm để xe lên thẳng tầng mười chín. Nhiễm Nhiễm xách túi lớn túi nhỏ vào nhà, mở cửa, việc đầu tiên sau khi buông túi xách xuống là gọi điện cho Thiệu Minh Trạch. Cô cần một người kéo mình ra khỏi mớ hỗn loạn này và Thiệu Minh Trạch là người thích hợp nhất.

Đầu bên kia bắt máy, cô đi thẳng vào vấn đề:

- Minh Trạch, chúng mình sống chung đi!

Thiệu Minh Trạch hình như hơi sững người, rồi mới đáp “ừm”. Anh ngừng giây lát, lại trầm giọng hỏi:

- Vụ giấy tờ đấu thầu xong rồi à?

- Vâng, xong cả rồi. Những việc còn lại em không phụ trách.

Cô kể ngắn gọn với anh vài câu về dự án, lại bảo tối nay có bữa tiệc ăn mừng. Khi nhắc tới chuyện cô đã khiến người phụ trách bên hợp tác bối rối, Thiệu Minh Trạch ở đầu dây bên kia nói:

- Nhiễm Nhiễm, em không nên như vậy. Nếu đã cố nhẫn nhịn để hợp tác thì không nên làm mối quan hệ thêm căng thẳng.

- Nhưng em ghét cô ta. - Nhiễm Nhiễm khẽ nói. Cô biết anh có lý nhưng cô không kìm nén được cảm xúc của mình.

Thiệu Minh Trạch hơi bất ngờ, hỏi:

- Trước đây, em và cô ấy có chuyện gì sao?

Nhiễm Nhiễm ngẫm nghĩ, đáp:

- Có thể coi là vậy. Cô ta đã từng là hồng nhan tri kỷ của bạn trai cũ của em, cũng là bạn gái hiện giờ của anh ấy.

Giọng Thiệu Minh Trạch có chút buồn chán:

- Ừm. Anh hiểu rồi.

Rõ ràng Nhiễm Nhiễm nghe thấy ý trêu chọc trong lời nói của anh, nhưng cô không hề thấy phản cảm. Thần kinh bị căng thẳng đang dần dịu lại, cô không kìm nén được trêu đùa anh:

- Không sai. Chính vì nguyên nhân này. Anh biết em nhỏ mọn thế nào rồi đấy. Còn muốn kết hôn với em nữa không?

Thiệu Minh Trạch đáp:

- Cho anh thời gian một buổi tối để suy nghĩ về vấn đề này. Anh cần suy nghĩ thật kỹ.

Nhiễm Nhiễm không nhịn được cười, nói:

- Được rồi. Nhớ nghỉ ngơi nhé.

- Cảm ơn em. - Hai người lịch sự chúc nhau ngủ ngon rồi cúp máy.

Kết quả, tối hôm sau, Thiệu Minh Trạch lái xe đến. Anh mang theo vài đồ dùng thường ngày. Ngoài bất ngờ ra, Nhiễm Nhiễm còn cảm thấy bối rối. Cô ngây người đứng ngoài nhà tắm nhìn anh lôi những thứ như khăn mặt, bàn chải đánh răng, dao cạo râu... xếp vào đó.

- Nếu đã muốn sống cùng nhau, anh thấy thà sớm còn hơn muộn. Em nghĩ sao? - Thiệu Minh Trạch ngẩng đầu nhìn Nhiễm Nhiễm trong gương, giọng nói vẫn bình thường như đang bàn luận công việc.

Nhiễm Nhiễm nuốt nước bọt một cách khó khăn, gật đầu.

Thiệu Minh Trạch lại ngoái đầu liếc nhìn cô, sau đó nhếch khóe môi nở nụ cười có mà như không, khoanh tay nhìn cô, hỏi:

- Nhiễm Nhiễm, em căng thẳng lắm đúng không?

Nhiễm Nhiễm gật đầu, rồi lại vội lắc đầu.

Thiệu Minh Trạch thấy cô phản ứng như vậy thì càng chắc chắn phán đoán của mình. Anh nhướng mày hỏi:

- Đây là lần đầu tiên em chung sống với bạn trai à?

Nhiễm Nhiễm ngẫm nghĩ rồi cười ranh mãnh, đáp:

- Bạn em từng nói với em, tuyệt đối không được kể tình sử bản thân với một nửa hiện tại của mình, dù anh ta có tỏ ra phong độ hay hiểu biết đến chừng nào.

- Không sai. Rất có lý. - Thiệu Minh Trạch gật đầu, quay người tiếp tục sắp xếp đồ dùng.

Nhiễm Nhiễm bị anh khơi dậy tính tò mò, chần chừ giây lát, cô hỏi thăm dò:

- Trước đây, anh có chung sống với bạn gái không?

Thiệu Minh Trạch cười với Nhiễm Nhiễm qua gương, dùng câu trả lời vừa rồi của cô để trả lời:

- Vừa có người nói với anh rằng, tuyệt đối không được kể tình sử bản thân với một nửa hiện tại của mình.

Nhiễm Nhiễm bị một vố gậy ông đập lưng ông, không kìm được lườm anh:

- Cũng tốt. Ngộ nhỡ tình sử của anh quá huy hoàng, em thật sự sợ rằng mình sẽ không chịu nổi mất.

Thiệu Minh Trạch từ từ tắt nụ cười, quay sang nhìn cô một cách nghiêm túc rồi nói:

- Nhiễm Nhiễm, trước đây anh từng có một người bạn gái. Bọn anh... đã chung sống một thời gian. Sau đó, vì một số chuyện mà chia tay. Sau đó nữa, vì luôn bận việc, anh cũng chẳng có người bạn gái nào chính thức cho đến khi tình cờ gặp em.

Nhiễm Nhiễm nghe, mỉa mai nói:

- Chẳng có bạn gái chính thức, vậy tức là cũng có vài người không chính thức.

Thiệu Minh Trạch bị giọng nói chua lét của cô làm cho phì cười:

- Này! Nhiễm Nhiễm, em đang ghen đấy à?

Nhiễm Nhiễm lơ đãng nhún vai. Cô không cho rằng tiếp tục bàn về chủ đề này là một chuyện vui, thế là cô xoay người đi vào bếp và hỏi Thiệu Minh Trạch:

- Tối nay thích ăn gì?

Thiệu Minh Trạch vẫn ở trong nhà tắm, đang thử nước ấm ở vòi hoa sen, nghe vậy chỉ đáp:

- Tùy em. Em cứ làm đơn giản thôi. Anh tắm trước đã.

Nhiễm Nhiễm thật sự làm một bữa tối đơn giản là bát mỳ ăn liền với rau cải. May mà Thiệu Minh Trạch cũng không phải là người kén ăn nên đánh chén ngon lành mà chẳng hề oán thán nửa lời. Sau đó, anh lại chủ động mang bát đi rửa. Khi anh từ trong bếp bước ra, Nhiễm Nhiễm đã ôm laptop ngồi trên sofa. Thấy anh đi đến, cô ngẩng lên nói:

- Đó! Bàn làm việc nhường cho anh đấy.

Thiệu Minh Trạch có mang laptop đến nhưng bây giờ anh không muốn làm việc. Thế là anh ngồi bên Nhiễm Nhiễm, liếc mắt vào màn hình máy tính của cô, hỏi:

- Giấy tờ đấu thầu dự án ngoại ô phía nam à?

Nhiễm Nhiễm gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi màn hình:

- Dịch Mỹ soạn đấy. Em muốn xem kỹ lại một chút, xem rốt cuộc họ cao siêu ở điểm gì?

- Ừm, không tồi. Một học sinh chăm chỉ! - Thiệu Minh Trạch vừa nói vừa vươn tay ra phía sau rồi đặt lên vai cô một cách tự nhiên, dùng đầu ngón tay vuốt ve gáy cô, chầm chậm chầm chậm.

Ám thị ấm áp thế này, Nhiễm Nhiễm có thể nhanh chóng hiểu ra. Toàn thân cô bỗng chốc cứng đờ, đầu mũi vướng vít mùi cơ thể anh, thanh mát, chính là mùi của người vừa tắm trong nhà tắm của cô, nhưng dường như còn có thêm chút gì đó, có một cảm giác mạnh mẽ trỗi dậy nơi lồng ngực khiến tim cô đập nhanh một cách mất kiểm soát, má cô dần đỏ ửng.

Dường như Thiệu Minh Trạch không hề cảm thấy sự bối rối của cô, ngón tay anh vẫn lướt trên da thịt cô, dần dần đi xuống dưới, cuối cùng lưu luyến trên xương quai xanh của cô, ngón tay gõ nhẹ như đánh đàn, không quá chậm cũng không quá nhanh, nhịp nhàng như nước chảy mây trôi.

Nhiễm Nhiễm bỗng thấy hận sự yên lặng và điềm tĩnh của Thiệu Minh Trạch. Cô hậm hực gập máy tính lại, quay sang nhìn, nhưng lập tức bị rơi ngay vào đôi mắt sâu thẳm tựa biển của anh. Đôi mắt đen, sâu nhưng có sức hấp dẫn khủng khiếp. Nhiễm Nhiễm như người bị mê hoặc, nộ khí tràn đầy lồng ngực lập tức tan biến. Cô chỉ biết ngây người nhìn anh, nhìn khuôn mặt anh càng lúc càng gần cho đến khi đôi mắt đó chạm vào bờ mi cô. Ngay sau đó, đôi môi cô đã bị anh bịt chặt.

Một tay anh đỡ gáy cô, bàn tay kia áp vào má cô, sau khi thử thăm dò môi cô, anh lại dùng đầu lưỡi tách hàm răng của cô ra và nhẹ nhàng luồn vào, dịu dàng thâm nhập. Nhiễm Nhiễm ngần ngừ giây lát nhưng dưới sức mê hoặc của anh, cô đã bắt đầu đáp lại.

Đây là nụ hôn sâu đầu tiên của họ, thế nên cả hai đều chú ý quan sát rất kỹ phản ứng của đối phương, thận trọng thăm dò, từ từ châm đốm lửa nhỏ để cuối cùng thổi bùng lên ngọn lửa lớn, thiêu đốt thần trí của họ. Anh bế cô lên khỏi sofa đi về phía giường. Đó là chiếc giường quen thuộc của cô, rất rộng, cũng rất mềm mại, đặt người xuống là lún sâu, khiến người nằm có cảm giác vô cùng dễ chịu, chỉ muốn được nằm xuống nghỉ ngơi. Nhưng khi anh đè lên người cô thì cơ thể cô vô thức co rúm lại, thần trí có phần tỉnh táo hơn.

Thiệu Minh Trạch vòng một tay giữ lấy vai cô, một tay nhẹ nhàng vân vê tai cô, thì thầm:

- Đừng căng thẳng!

Nhiễm Nhiễm chỉ khẽ “vâng” một tiếng.

Thực ra, cô không đến nỗi quá căng thẳng. Đây không phải là lần đầu tiên của cô. Lần đầu tiên của cô là với Lâm Hướng An, ở trong một nhà nghỉ gần trường học. Lần đó mới thật sự căng thẳng, lại sợ nữa, cả người cô cứng đờ như một khúc gỗ. Đó cũng là lần đầu của Lâm Hướng An, anh cũng không có kinh nghiệm, cố gắng cả buổi mà vẫn không làm được gì. Anh thở hổn hển, nói bên tai cô:

- Nhiễm Nhiễm, giúp anh.

Khi ấy, đầu óc cô trống rỗng, nghe vậy chỉ cố nâng cơ thể lên. Nhưng Lâm Hướng An vẫn bất lực. Cuối cùng, cả hai đều vã mồ hôi. Anh nằm đè trên người cô, ảo não gọi Nhiễm Nhiễm. Cô luồn tay vào mái tóc ngắn của anh, bật cười.

Lâm Hướng An bỗng bực bội, bế thốc cô từ trên giường ra bàn trang điểm đối diện, kéo chân cô gập lên, cố sức lao vào. Cô đau quá thét lên rất lớn, đầu đập vào chiếc gương phía sau. Trong nháy mắt, cả cơ thể cô đau đớn. Mắt cô nhòa đi không thể phân biệt nổi chỗ nào đau hơn…

Chuyện đó trôi qua đã lâu nhưng ký ức về nó dường như vẫn còn rất rõ.

Nhiễm Nhiễm từ từ nhắm mắt, đáp lại nụ hôn của Thiệu Minh Trạch. Nhận được sự khích lệ từ cô, tay anh từ từ đi xuống, vuốt ve âu yếm, động tác mơn trớn khiến cơ thể cứng đờ của cô dần nóng ran, mềm nhũn. Khi anh xâm nhập cơ thể, cô vẫn thấy đau. Không phải là cái đau xé gan xé phổi trong ký ức nhưng nó vẫn như dao cùn cứa vào thịt, đau tê tái.

Anh quan tâm dừng lại, dịu dàng an ủi:

- Thả lỏng người một chút. Từ từ sẽ ổn thôi.

Cô cố nở nụ cười, dùng giọng dịu dàng trêu chọc:

- Có thể là lâu quá không làm nên toàn thân bị gỉ rồi.

- Ồ? Vậy sao? - Anh hỏi, đôi mắt đen, sâu khiến người ta không thể nhìn thấu: - Cũng có thể là người trước đây chưa đủ khả năng. - Anh nói, thân dưới lại dùng sức. Ký ức của cô bỗng chốc hỗn loạn, ào ào đổ xuống trong tích tắc và vỡ vụn thành từng mảnh.

***

Nhiễm Nhiễm dường như đã mơ một giấc mơ rất dài. Trong giấc mơ, cô quay trở về căn phòng của nhà nghỉ đó, thấy lại toàn bộ sự việc từng xảy ra. Lâm Hướng An bế cô từ bàn phấn về giường. Hai người ôm chặt lấy nhau. Anh khẽ hôn lên má cô, hôn lên môi cô, hôn mãi hôn mãi rồi lại đè lên người cô.

Chiếc giường lắc mạnh, hồn phách đang phiêu bạt của cô như bỗng bị hút vào cơ thể ngọt ngào ấy. Cô nhìn anh nhấp nhô lên xuống trên cơ thể mình, nhìn những giọt mồ hôi nhỏ xuống, từng giọt từng giọt lăn xuống bầu ngực, hòa cùng những giọt mồ hôi của cô. Cô bỗng rất muốn khóc, không kiềm chế nổi gọi:

- Lâm Hướng An, Lâm Hướng An…

Lâm Hướng An ngẩng mặt nhìn cô, lông mày thanh tú, nụ cười dịu dàng, nhưng nhìn kỹ lại là Trần Lạc.

Nhiễm Nhiễm bừng tỉnh, mở to mắt. Dưới ánh đèn lờ mờ ở đầu giường, Thiệu Minh Trạch nghiêng người, lặng lẽ nhìn cô:

- Em nằm mơ à?

Cô ngồi dậy liếc nhìn đồng hồ, mới quá nửa đêm một chút. Tim cô vẫn đập thình thịch, sợ hãi, hoảng loạn, hoang mang, bao nhiêu cảm giác dồn từ não bộ xuống lồng ngực khiến cô không thở nổi. Cô hít thở sâu mấy cái mà vẫn không thấy khá hơn, chỉ có thể quay đầu khẽ hỏi:

- Anh có thuốc lá không? Cho em một điếu.

Thiệu Minh Trạch ngạc nhiên nhìn cô. Anh dùng chiếc chăn đơn quấn nửa thân dưới bước xuống giường lấy bao thuốc trong túi áo ra, đưa cho cô một điếu.

Tay cô run rẩy cầm điếu thuốc đưa lên miệng rồi quay sang anh xin lửa.

Anh lấy bật lửa bước đến bên giường, ngồi xuống châm thuốc cho cô rồi hỏi:

- Em biết hút thuốc sao?

Cô không nói gì, chỉ hít mấy hơi thật sâu. Dưới tác dụng của nicotine, trái tim đang đập thình thịch của cô cuối cùng đã bình thường trở lại. Cô tỉnh táo hơn, quay lại thổi vòng khói thuốc về phía anh rồi cười khiêu khích, hỏi:

- Anh nói xem?

Tuy trước đây Thiệu Minh Trạch chưa từng thấy cô hút thuốc, nhưng tư thế và động tác trước mắt có thể thấy rõ cô là người biết hút thuốc. Anh không bận tâm, cười hỏi:

- Vừa rồi em mơ gì thế?

Nhiễm Nhiễm không đáp, cúi đầu, không ngừng hút thuốc.

Thiệu Minh Trạch không truy hỏi tiếp, lặng lẽ ngồi bên giường đợi cô hút xong điếu thuốc, bỗng hỏi:

- Nhiễm Nhiễm, em còn nhớ giao hẹn trước khi chúng ta đi lại với nhau chứ?

Nhiễm Nhiễm dập thuốc ngay trên chiếc tủ đầu giường, nghiêng đầu ngẫm nghĩ, nhớ lại lời nói lúc đó, không kìm được cười nhạo mình mà nói:

- Em nhớ. Bây giờ nghĩ lại mới thấy mình thật ngốc. Thật giống như lời của những nữ sinh trong vở kịch ngôn tình, đã đạo đức giả lại còn ngây ngô. Khi đó, chắc anh buồn cười lắm nhỉ?

Thiệu Minh Trạch không cười, chỉ ngước lên nhìn cô:

- Trong đó có một câu rất đúng. Chúng ta cần thẳng thắn. Nếu chúng ta đã chọn nhau làm bạn đời thì ít nhất phải thẳng thắn. Bản thân anh từng có người trong quá khứ nên anh cũng không bận tâm về quá khứ của em. Nhưng anh không muốn những điều đó ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của chúng ta, càng không muốn mình trở thành vật thay thế cho một người đàn ông khác.

- Em hiểu ý anh. - Nhiễm Nhiễm cúi đầu, im lặng một lúc, cô nhắm mắt khẽ nói: - Em đã mơ thấy anh ấy. Em và anh ấy làm chuyện này ở nhà nghỉ gần trường học. Đó là lần đầu tiên của bọn em.

Thiệu Minh Trạch im lặng, sắc mặt có phần khó hiểu, lát sau lại mỉm cười, nói:

- Xem ra không phải là một trải nghiệm tuyệt vời. Nếu không đã chẳng khiến người ta sợ hãi, bừng tỉnh từ giấc mơ.

Nhiễm Nhiễm không nói gì, chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi.

Căn phòng im lặng, lúc sau Thiệu Minh Trạch bỗng hỏi:

- Vậy anh và anh ta, kỹ thuật của ai tốt hơn?

Nhiễm Nhiễm sững người, quay lại nhìn anh không nói. Anh cũng nhướng mày nhìn cô, đôi mắt dài hẹp mang theo nụ cười dịu dàng. Hai người nhìn nhau rất lâu, bỗng cùng phì cười. Thiệu Minh Trạch đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô, nói:

- Cô bé ngốc, ngủ đi.

Nhiễm Nhiễm ngoan ngoãn nằm xuống mà không tài nào ngủ được, thế rồi cô kể cho anh nghe về quá khứ của mình: Kể rằng, cô từng là cô gái xấu xa, ngỗ nghịch, hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, thứ gì cũng từng làm; kể rằng, cô đã vì một bạn nam mà chuyển trường, chưa đầy nửa năm sau, bạn nam đó thi vào Đại học A, thế là để theo đuổi anh ấy, cô đã thi vào Đại Học A; kể rằng, cuối cùng cô trở thành bạn gái của anh ấy, nhưng anh ấy luôn chê cô lúc nào cũng đeo bám mình, chê cô ít bạn bè, chê cô không có cuộc sống của riêng mình.

Nhưng Lâm Hướng An không biết rằng, trước khi quen anh, cô chỉ có đám bạn lưu manh; sau khi quen anh, trong thế giới của cô chỉ còn lại một mình anh, đám bạn lưu manh đó cũng không còn.

Thiệu Minh Trạch im lặng, nhưng cô cũng không cần anh đáp lại, chỉ muốn kể, kể hết những thứ đang dồn nén trong lòng để bản thân dễ chịu một chút. Ý thức mông lung, cô lẩm bẩm hỏi:

- Minh Trạch, anh đã từng yêu sâu sắc một ai đó chưa?

Thiệu Minh Trạch im lặng rất lâu không trả lời, cô tưởng anh đã ngủ nên khẽ kề bên anh, nói một cách mập mờ:

- Minh Trạch, cảm ơn anh.

Rất lâu sau, Thiệu Minh Trạch mới từ từ mở mắt trong bóng tối, lặng lẽ nhìn lên trần nhà như kẻ mất hồn. Anh đã từng yêu sâu sắc một ai đó chưa ư? Thế nào mới gọi là yêu sâu sắc?

Từng coi một người là báu vật, đặt ở trong lòng, nâng niu trên tay, hận là không thể đem tất cả những gì tốt đẹp nhất của thế giới này tặng cho cô ấy chỉ để đổi lấy một nụ cười của cô ấy. Như vậy có phải là yêu sâu sắc không? Từng dành trọn trái tim mình cho cô ấy, vui, buồn, giận, khổ đau cùng cô ấy. Như vậy có phải là yêu sâu sắc không?

Nhưng cho dù yêu sâu sắc thì có thể thế nào chứ? Cuối cùng chẳng phải vẫn thất lạc trong biển người sao? Có bao nhiêu đôi yêu sâu sắc có thể kiên trì nắm tay nhau, không xa không rời, cùng vinh cùng nhục đến tận lúc đầu bạc răng long, cùng nhau đi đến hết cuộc đời chứ?

Anh cười tự giễu, quay lại nhìn cô đang ngủ ngon lành trong bóng đêm.

Cô bé ngốc, sao anh có thể chưa từng yêu sâu sắc một ai đó chứ? Chính vì anh từng yêu sâu sắc nên mới có thể hiểu được nỗi đau khổ trong lòng cô, mới nguyện nắm tay, cùng cô bước tiếp.

***

Gặp Trần Lạc ở văn phòng, Nhiễm Nhiễm khó tránh khỏi cảm giác mất tự nhiên. Trần Lạc làm như chưa có chuyện gì xảy ra, miệng vẫn nở nụ cười:

- Cuối tuần này phải nộp hồ sơ đấu thầu dự án ngoại ô phía nam, cô chịu khó vất vả một chút nhé. Hãy đọc kỹ các điều khoản và con số trên hồ sơ. Nếu phát hiện ra vấn đề gì thì cứ trực tiếp liên lạc với Tô Mạch để kịp thời chỉnh sửa.

Nhiễm Nhiễm gật đầu, ngồi xuống sắp xếp lại giấy tờ, đối chiếu những con số. Hồ sơ Tô Mạch soạn rất kỹ, không tìm ra lỗi nào. Nhưng càng như vậy, Nhiễm Nhiễm càng phải cẩn thận tỷ mẩn đối chiếu từng con số rồi mới đưa lại cho Trần Lạc

Thứ Sáu, Trần Lạc đem hồ sơ và tiền đặt cọc đến nộp cho trung tâm giao dịch bất động sản thành phố Tây Bình, đơn vị phụ trách công việc mời thầu dự án ngoại ô phía nam. Khi anh ta vừa từ bên ngoài về, người bên phòng Hành chính đã gõ cửa nói văn phòng mới đã chuẩn bị xong, hỏi Trần Lạc khi nào cần dùng đến?

Trần Lạc ngẩng lên hỏi ý kiến Nhiễm Nhiễm:

- Bây giờ chuyển phòng hay để tuần sau chuyển vậy?

Thấy Nhiễm Nhiễm không hiểu, anh ta bảo nhân viên hành chính kia cứ đi làm việc khác trước rồi mới mỉm cười giải thích với cô:

- Chuyện là thế này. Đợi đến khi lấy được dự án ngoại ô phía nam, tôi sẽ xuống nhậm chức ở công ty chi nhánh. Ở đây sẽ có trợ lý mới, cô làm việc cùng phòng với người ta sẽ không thích hợp. Vừa hay phòng Hành chính đang sắp xếp lại phòng làm việc nên tôi đã tiện thể nhờ họ xếp cho cô một phòng. Cô xem lúc nào chuyển phòng thì ổn?

Ban đầu ông Hạ Hồng Viễn xếp cô vào đây chẳng qua là để tiện cho Trần Lạc chỉ dạy cô. Nếu anh ta đã muốn đi, tất nhiên cũng chẳng có lý do gì để bảo cô làm việc với trợ lý mới trong cùng một phòng. Cô im lặng, đứng dậy sắp xếp lại đồ trên bàn làm việc của mình.

- Bây giờ chuyển.

Trần Lạc không nói gì, chỉ gọi điện cho phòng Hành chính bảo họ cử người đến giúp Nhiễm Nhiễm chuyển đồ.

Nhiễm Nhiễm mới đi làm được gần hai tháng nên chẳng có nhiều đồ để chuyển. Ngoài chồng tài liệu nghiệp vụ dày cộp mà Trần Lạc chuẩn bị cho cô ra, phần lớn đều là những đồ vụn vặt: Chiếc cốc in hình cô, ống bút có hình thù kỳ dị, chiếc bút bi có lông vũ dài, cái kẹp sách in hình búp bê kinh kịch… Cô không muốn người khác động vào những thứ này nên tự mình thu dọn, xếp chúng vào đầy một chiếc hộp giấy.

Trần Lạc mải miết xử lý đống văn kiện, dường như anh ta chẳng hề ngẩng đầu lên lấy một lần.

Cô bê hộp giấy đi qua Trần Lạc, cúi người chào rồi sải bước ra ngoài.

Cánh cửa phía sau cô khép lại, Trần Lạc mới từ từ ngẩng đầu lên. Anh ta vẫn nắm chặt chiếc bút, bẻ mạnh đến nỗi cán bút gẫy đôi. Anh ta tự nói với mình, nhân lúc còn chưa sâu sắc thì nên buông tay. Vì cô là Hạ Nhiễm Nhiễm - con gái của Hạ Hồng Viễn.

Trần Lạc không ngừng thuyết phục bản thân rồi từ từ nới lỏng nắm tay.

Nhiễm Nhiễm ngồi trong phòng làm việc của mình, không thể nói được là tâm trạng tốt hay xấu. Rõ ràng biết Trần Lạc làm như vậy là tốt nhất, cũng là cách để hai người khỏi phải khó xử, nhưng thế này cô cứ có cảm giác như kiểu bị anh ta đá ra khỏi phòng làm việc vậy. Lòng cô ít nhiều vẫn thấy khó chịu.

Cô gọi điện cho Mục Thanh, nhưng gọi rồi lại không biết nên nói gì. Mục Thanh thông báo cho cô biết, cô ấy đang ở ga tàu hỏa cùng bạn, họ định rời Tây Bình đến Thanh Hải, sau đó sẽ chuyển tàu đi Tây Tạng. Mục Thanh đã nói không muốn Nhiễm Nhiễm đi tiễn nên cô cũng chỉ biết cười, chúc Mục Thanh thượng lộ bình an. Cô cố gắng lắm mới trêu chọc được cô bạn một câu rồi cúp máy và lại cảm thấy buồn vô cùng. Mục Thanh, người bạn tốt nhất của cô, cuối cùng cũng rời khỏi cuộc sống của cô.

Không biết tại sao, cô càng cố gắng thì tinh thần càng không thể phấn chấn nổi, chẳng có hứng làm việc, chẳng đọc nổi một con chữ trong tập giấy tờ trước mặt. May mà một mình một phòng nên dù lười biếng cũng chẳng ai biết. Cô uể oải ngồi thu lu trên ghế, uống cà phê, rồi gọi điện cho Thiệu Minh Trạch.

Thiệu Minh Trạch nghe cô nói đã có phòng làm việc riêng thì không nhịn được cười, nói:

- Cuối cùng thì sư phụ hài lòng đã cho học trò tốt nghiệp. Ừm! Đáng chúc mừng đấy. - Đầu dây bên anh vang lại tiếng lật trang giấy: - Nếu như vậy, hay tối nay ra ngoài ăn mừng đi. Ừm! Giờ anh còn khá nhiều việc, e là phải tám giờ tối mới được về. Nhiễm Nhiễm, em đợi được không?

- Chắc là không vấn đề gì. - Cô đáp.

Anh lại dặn dò:

- Được rồi. Vậy em ở công ty đợi anh nhé. Làm xong việc, anh sẽ đến đón. Nhớ ăn chút gì trước đi nhé. Đừng để bị đói đấy.

Nhiễm Nhiễm đáp rồi cúp máy, cố nén cảm xúc để làm việc. Trên hồ sơ đấu thầu lưu trong máy tính có ghi họ tên và cách thức liên lạc với Tô Mạch, sao cô lại cảm thấy ngứa mắt thế nhỉ? Sau khi xóa sạch những thứ này, cô mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Làm việc đến bảy giờ, Nhiễm Nhiễm thấy đói. Cô mở túi xách, chẳng còn chiếc bánh quy nào. Lúc này, cô mới nhớ ra, vì luôn có thể tìm thấy đồ ăn vặt ở phòng làm việc của Trần Lạc nên cô đã sớm bỏ thói quen tốt là nhét bánh quy vào trong túi xách rồi. Tuy cô không hiểu tại sao một người đàn ông như Trần Lạc lại thích ăn vặt, trong văn phòng thường xuyên có các loại bánh ngọt, bây giờ nghĩ lại, cô cảm thấy rất nhớ sở thích ấy của anh ta.

Chẳng còn cách nào khác, cô chỉ có thể tự đi pha cho mình một cốc cà phê chống đói. Tuy tinh thần có tỉnh táo hơn nhưng dạ dày thì hơi đau. Lúc này, nhân viên lễ tân gọi điện nói có một anh họ Lâm đến tìm, hỏi cô có cho người đó lên không.

Nhiễm Nhiễm sững người, mãi mới hỏi nhân viên lễ tân:

- Anh ta là Lâm Hướng An à?

Điện thoại không ngắt, cô nghe thấy nhân viên lễ tân hỏi họ tên người đó, lại nghe giọng người đó trầm tĩnh trả lời mình là Lâm Hướng An. Sau đó nhân viên lễ tân quay sang nói với cô:

- Vâng. Anh ấy nói anh ấy là Lâm Hướng An.

Nhiễm Nhiễm lạnh lùng nói:

- Tôi không quen anh ta.

Nhân viên lễ tân nghe xong bỗng có tiếng ngắt tín hiệu điện thoại mà cảm thấy vô cùng khó hiểu, đã biết tên người tới thì tại sao lại nói là không quen chứ? Người con trai anh tuấn trước mặt còn đang đứng đợi câu trả lời, cô ấy không biết nên nói với anh thế nào, đành thuật lại nguyên văn câu nói của Nhiễm Nhiễm:

- Cô Hạ nói cô ấy không quen anh.

Người con trai tên Lâm Hướng An sắc mặt không hề tỏ ra ngạc nhiên, cũng chẳng tức giận, anh chỉ mỉm cười mệt mỏi, khẽ nói:

- Vậy tôi sẽ ở đây đợi cô ấy.

Lâm Hướng An nói và ngồi xuống khu chờ ở đại sảnh, lặng lẽ nhìn về phía thang máy. Vì đã quá giờ tan ca nên người lên xuống thang máy không nhiều. Mỗi lần thang máy xuống tầng một, Lâm Hướng An lại hơi thẳng người lên nhìn, nhưng khi thấy người bước ra không phải là đối tượng mình muốn gặp thì anh lại thất vọng ngồi trở lại sofa.

Sau vài lần như vậy, nhân viên lễ tân không kìm nổi khẽ hỏi đồng nghiệp:

- Haizz! Cậu nói xem liệu anh ấy có phải là người xấu không? Tớ nhớ trước đây anh ấy cũng từng đến tìm cô Hạ đấy.

Đồng nghiệp cũng ngây người nhìn anh chàng đẹp trai đó, ngẩn ngơ đáp:

- Nếu có thể đẹp trai như vậy, đừng nói là người xấu, dù là kẻ cặn bã thì tớ cũng muốn quen.

Nhân viên lễ tân do dự một chút rồi bưng tách cà phê tới đặt xuống chiếc bàn trước mặt Lâm Hướng An, nhân tiện cúi xuống khẽ nói:

- Thang máy của công ty có thể đi thẳng xuống tầng hầm để xe. Nhân viên có xe đều đi thẳng xuống tầng đó và lái xe đi về.

Ý cô ấy là ngồi đợi ở đây có thể không ích gì ư? Lâm Hướng An hơi ngạc nhiên ngước mắt nhìn. Mặt cô ấy bất giác nóng lên, khẽ nói:

- Cô Hạ làm việc ở phòng 2106, tầng 21.

Anh vô cùng cảm kích nói “cảm ơn” rồi chạy như bay vào thang máy.

Nhiễm Nhiễm nghe có người gõ cửa phòng làm việc thì tưởng là đồng nghiệp. Không muốn vì Lâm Hướng An mà ảnh hưởng đến công việc, thế là cô khẽ vỗ vỗ tay vào má rồi mới nói:

- Mời vào.

Ai ngờ sau khi cửa mở ra thì người từ bên ngoài bước vào lại là Lâm Hướng An.

Sau giây phút bất ngờ là cơn tức giận, tay chân cô lạnh run, cơn đau dạ dày càng dữ dội. Thế là cô bỏ ý định đứng lên mà ngồi đó nhìn anh, lạnh lùng hỏi:

- Lâm Hướng An, anh có ý gì?

Lâm Hướng An đóng cửa lại, im lặng đứng trước bàn làm việc của cô rất lâu, khó khăn nói:

- Nhiễm Nhiễm, anh muốn nói chuyện với em.

Nhiễm Nhiễm bật cười, hỏi lại

- Anh muốn nói chuyện với tôi ư? Bây giờ anh còn muốn nói với tôi chuyện gì?

Lâm Hướng An bỗng nghẹn họng, thực ra anh cũng không biết mình muốn nói gì với Nhiễm Nhiễm, chỉ là rất muốn gặp cô, xem bây giờ cô thế nào, cô sống có tốt không. Trước đây, anh bận đi công tác suốt, hôm nay qua Tô Mạch mới biết Nhiễm Nhiễm thật sự làm việc ở công ty này nên vừa xuống máy bay là chẳng nghĩ ngợi gì, đến thẳng đây luôn.

Cô nhướng mày hỏi:

- Nói đi. Bây giờ anh còn có thể nói gì với tôi?

Nụ cười của Nhiễm Nhiễm làm trái tim Lâm Hướng An nhói đau. Anh không dám nhìn cô, khẽ nói:

- Nhiễm Nhiễm, xin lỗi em. Anh muốn nói với em lời xin lỗi.

Sau phút lặng người, Nhiễm Nhiễm mới bật cười, có điều tiếng cười lần này càng lạnh lùng, khóe môi càng cong lên mỉa mai:

- Lâm Hướng An, thực ra anh không cần mất công tới đây vì điều này. Năm năm trước, anh đã nói ba từ ấy với tôi qua điện thoại. Lẽ nào anh quên rồi sao?

Lâm Hướng An không quên, không thể quên được.

Năm đó, Tô Mạch vì vết thương lòng mà một mình bỏ đi. Lâm Hướng An cũng đau lòng mà không nói lời nào, bỏ lại Nhiễm Nhiễm, lên máy bay theo Tô Mạch. Đến đó, thấy tình hình của Tô Mạch không tốt, anh vừa đau lòng vừa lo lắng nên bất chấp tất cả để ở lại, chỉ gọi điện về nói lời chia tay với Nhiễm Nhiễm.

Vốn là anh có lỗi với cô, đương nhiên cô có lý do để oán hận anh. Nhưng thực sự anh luôn muốn đứng trước mặt cô để giải thích. Có điều, tới khi Lâm Hướng An có thời gian quay về nước thì lại phải làm thủ tục du học, cô không biết vì lý do gì đã thôi học nên anh càng không có cơ hội gặp mặt để giải thích.

Lâm Hướng An cố gắng nhếch môi, cất tiếng:

- Sau này, anh quay lại tìm em, nhà trường nói em đã thôi học…

- À? Tôi thôi học ư? - Giọng Nhiễm Nhiễm bỗng đanh lại, cô gần như quên mất cơn đau dạ dày của mình, đứng bật dậy nhìn thẳng Lâm Hướng An: - Nhưng anh biết vì sao tôi thôi học không? Tại khi đó tôi quá ngu ngốc, vì một người con trai mà chẳng thiết sống nữa, biến mình thành kẻ người không ra người, quỷ chẳng ra quỷ, bị đưa đến bệnh viện chữa trị. Năm đó, tôi phải thôi học. Tôi không thôi học thì có thể làm gì chứ? Hả? Anh nói xem tôi có thể làm gì?

Sau tiếng gào đó, giọng cô khản đặc, hận là không thể trút hết oán hận và căm giận tích tụ bao nhiêu năm nay ra. Không sai. Cô oán giận Lâm Hướng An. Cô hận anh. Cô oán anh chẳng nói lời nào đã bỏ đi như vậy. Cô hận anh đã gọi cho cô cú điện thoại ấy. Lúc đó, cô yêu anh như thế, sao anh có thể đối xử với cô như vậy? Sao anh có thể chứ?

Căn phòng chìm trong im lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp của Nhiễm Nhiễm.

Lâm Hướng An đứng sững ở đó, đầu ngón tay hơi run. Anh từ từ nhìn xuống, mãi sau mới khàn giọng, nói:

- Anh xin lỗi. Nhiễm Nhiễm, xin lỗi em. Anh không biết những điều này.

Nhiễm Nhiễm đã bình tĩnh trở lại, lặng lẽ nhìn anh.

Không biết đã bao nhiêu lần trong giấc mơ lúc nửa đêm, cô mơ có ngày Lâm Hướng An hối hận và quay đầu lại. Khi đó, cô nghĩ nhất định mình sẽ nói cho anh biết những đau khổ mà mình phải chịu, khiến anh đau lòng, khiến anh áy náy, khiến anh hối hận. Nhưng khi tất cả đã xảy ra trước mắt, cô lại chẳng hề vui vẻ, chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Đã đến nước này, anh có hối hận hay không thì có liên quan gì tới cô chứ?

Nhiễm Nhiễm chán nản ngồi xuống ghế, khẽ nói:

- Anh đi đi. Lâm Hướng An, bây giờ tôi không cần lời xin lỗi của anh. Nó đã chẳng còn ý nghĩa gì với tôi nữa.

Lâm Hướng An không có động tĩnh gì, vẫn đứng trước mặt cô.

Nhiễm Nhiễm cười tự giễu, cô cầm túi xách đứng lên:

- Được thôi. Anh không đi thì tôi đi.

Khi Nhiễm Nhiễm đi qua Lâm Hướng An, anh bỗng đưa tay kéo cô lại, khẩn thiết nói:

- Hãy cho anh một cơ hội, được không? Nhiễm Nhiễm, hãy cho anh một cơ hội bù đắp cho em.

Nhiễm Nhiễm cứng đờ sống lưng, mỉm cười quay lại nhìn anh khẽ hỏi:

- Lâm Hướng An, anh biết lúc đó tại sao tôi lại muốn tự sát không?

Anh không thốt nên lời.

Cô nói tiếp:

- Vì tôi nghĩ, nếu tôi chết như vậy, liệu anh có hối hận không? Liệu anh có nhớ là tôi đã từng tồn tại không?

Tay Lâm Hướng An bóp mạnh khiến cổ tay cô đau nhói. Cô vẫn nở nụ cười bình thản:

- Nhưng bây giờ, anh hối hận hay không, tôi không còn quan tâm nữa rồi. Tôi chỉ biết mình đã rất hối hận. Mỗi lần gặp anh, sự hối hận ấy càng thêm sâu sắc. Nó nhắc nhở tôi rằng, năm đó tôi đã làm điều ngốc nghếch gì? Thế nên, sau này xin anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, được không?

Sắc mặt Lâm Hướng An bỗng chốc tái nhợt. Nhiễm Nhiễm cúi xuống gạt tay anh ra, chẳng hề do dự quay người bỏ đi.

Hành lang sớm đã không còn ai đi lại, Nhiễm Nhiễm ít nhiều cảm thấy may mắn. Nhưng không ngờ ra đến thang máy cô lại gặp Trần Lạc. Anh ta đút tay túi quần, đang đứng đợi thang máy, thấy phía sau có tiếng bước chân vội vã liền quay lại.

Khóe mắt cô còn hơi đỏ, vì không muốn để Trần Lạc nhìn thấy bộ dạng lúc này của mình, cô vội cúi đầu xuống nhưng ai ngờ nước mắt không kìm được lại tuôn trào.

Ánh mắt Trần Lạc thoáng tia nhìn hoài nghi, anh ta sững người một lát, sau đó lặng lẽ đưa khăn tay của mình cho cô. Nhiễm Nhiễm không nhận, quay đầu đi, vờ như không nhìn thấy. Tay Trần Lạc dừng lại giữa không trung rồi từ từ rút về.

Thang máy đã tới, Nhiễm Nhiễm tranh bước vào trước, sau đó không đợi Trần Lạc bước vào cô đã đưa tay ấn nút đóng cửa thang máy lại. Trần Lạc đứng ngoài không khỏi kinh ngạc, ngẩng đầu lên thấy Lâm Hướng An từ hành lang bước vội đến, anh ta bỗng hiểu ra mọi chuyện.

Nhiễm Nhiễm vẫn cúi đầu, hận là cánh cửa đó không đóng lại ngay lập tức, ngón tay không ngừng ấn nút đóng cửa thang máy nhưng cô đã quên ấn số tầng. Trần Lạc chần chừ giây lát rồi bước vào ấn nút.

Cuối cùng thang máy đã chạy, Nhiễm Nhiễm thở phào nhẹ nhõm rồi dần ngả người dựa vào thành thang máy. Trần Lạc lặng lẽ đứng bên không hỏi cô câu nào. Từ lúc đưa khăn tay cho cô, anh ta giống như người tàng hình vậy. Nhiễm Nhiễm bỗng có chút cảm kích, không kìm được khẽ nói:

- Cảm ơn anh.

Trần Lạc cười, hỏi cô như hỏi một đồng nghiệp bình thường:

- Vẫn chưa đi ăn à? Cùng đi nhé?

Nhiễm Nhiễm đã bình tĩnh hơn nhiều, nghe vậy cô khách sáo từ chối:

- Không cần đâu.

Trần Lạc chỉ khẽ “ờ” một tiếng.

Cô bắt xe đến tìm Thiệu Minh Trạch. Tới công ty anh, cô không lên mà ở ngoài đợi anh đến tám giờ mới gọi điện. Thiệu Minh Trạch ngạc nhiên, lập tức thu dọn đồ, lái xe ra, hỏi cô:

- Chẳng phải đã nói là anh sẽ đến đón em sao?

Cô lên xe, gượng cười:

- Dù sao em cũng không có việc gì làm, nên không muốn anh phải vòng sang đón.

Tiếng nhạc nhẹ nhàng trong xe, cô tựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần, cảm giác mệt mỏi lại ùn ùn kéo đến vây lấy cô. Đang lúc Nhiễm Nhiễm mơ màng ngủ, Thiệu Minh Trạch đắp chiếc áo vest lên người cho cô.

- Đắp vào rồi ngủ tiếp đi. - Anh nói.

Nhiễm Nhiễm ậm ừ một tiếng rồi co người lại, vùi cả mặt vào trong áo, mơ hồ nghe anh nói:

- Nếu đã mệt như vậy, chúng ta về nhà ăn cơm nhé. Anh sẽ nấu gì đó cho em ăn.

Nhiễm Nhiễm quên là mình đã trả lời thế nào. Khi thức dậy, cô thấy mình nằm trên giường và đau đầu khủng khiếp. Thiệu Minh Trạch vẫn mặc áo sơ mi, mở cúc cổ, tay áo xắn lên tới khuỷu. Anh đỡ cô ngồi dậy, dịu dàng nói:

- Nhiễm Nhiễm, dậy đi. Em bị sốt rồi. Anh đã nấu cháo, em chịu khó ăn một chút. Ăn xong còn uống thuốc.

Cô ăn hết nửa bát cháo, rồi uống thuốc anh đưa, sau đó lại co người trên giường ngủ tiếp. Thiệu Minh Trạch ôm máy tính ngồi bên, lặng lẽ làm việc, thi thoảng lại đưa tay sờ trán cô, tới khi trán cô bớt nóng, anh mới thay đồ ngủ, nằm xuống giường.

Nhiễm Nhiễm ngủ đến nửa đêm thì thức dậy, không tài nào ngủ tiếp được. Cô lặng lẽ nằm trên giường. Lát sau, Thiệu Minh Trạch đang mơ màng ngủ mà còn đưa tay sờ trán cô. Cô sững người giây lát, đưa tay nắm lấy tay anh đặt lên mắt mình.

Có dòng lệ lặng lẽ tuôn trào nơi khóe mắt, làm ướt bàn tay anh.

Thiệu Minh Trạch tỉnh hẳn, hơi chổng người nhìn cô, khẽ hỏi:

- Sao thế?

Cô không nói nhưng nước mắt trào ra càng lúc càng nhiều. Cô vùi đầu vào ngực anh mà khóc nức nở. Tiếng khóc áp sát nơi trái tim anh, khiến tim anh đập mạnh theo từng tiếng nấc nghẹn. Người anh cứng đờ, anh đưa tay ra vuốt tóc cô, dở khóc dở cười nói:

- Cô bé ngốc, lại sao thế?

Cô khóc không thành tiếng, chẳng thốt nổi một câu. Cô thầm yêu Lâm Hướng An một năm rưỡi, theo đuổi hai năm rưỡi, làm bạn gái của anh ấy nửa năm, sau đó là năm năm căm hận… Cô không biết rốt cuộc đó là yêu sâu sắc hay nỗi ám ảnh nữa. Cô từng rất sợ, sợ mình cứ phải sống trong nỗi oán hận, sợ cả đời mình sẽ bị hủy hoại vì Lâm Hướng An.

Nhiễm Nhiễm nức nở rồi chìm vào giấc ngủ. Giữa đêm tỉnh dậy, cô đưa tay quờ quạng nhưng không thấy Thiệu Minh Trạch đâu. Cô dậy tìm thì thấy anh đang hút thuốc ngoài ban công.

Phòng không bật đèn, bên ngoài có chút ánh sáng, nhìn xuyên qua cửa sổ bóng dáng Thiệu Minh Trạch trở nên mơ hồ, như thể sắp hòa vào màn đêm vô tận, cô chỉ nhìn rõ đốm đỏ khi mờ khi tỏ.

Nhiễm Nhiễm nghĩ, chẳng có người đàn ông nào muốn thấy vợ sắp cưới của mình nhớ nhung bạn trai cũ. Hành động của anh quá cao thượng. Cô nên cảm kích Thiệu Minh Trạch, cảm kích anh đã bao dung cô, cảm kích anh chịu ở bên cô, cảm kích anh rõ ràng biết tất cả mà vẫn nguyện nắm tay cô cùng bước về phía trước.

***

Sau đó, Lâm Hướng An lại đến công ty tìm Nhiễm Nhiễm hai lần nhưng cô đã dặn lễ tân nên hai người không gặp nhau. Sau này, Lâm Hướng An cũng không đến nữa.

Nhiễm Nhiễm nghĩ người được giải thoát không chỉ có cô, mà cả Lâm Hướng An nữa. Tình yêu thời niên thiếu, cho dù có yêu sâu sắc không, cho dù ai yêu ai nhiều hơn, thì cũng đã có một ký ức không thể nhạt phai, một đầu ký ức ở tay cô, một đầu ở tay anh, chỉ khi hai người cùng buông tay thì đoạn ký ức này mới có thể là hạt bụi và trở thành quá khứ.

Hồ sơ được đệ trình, công việc của cô đã bớt căng thẳng đi nhiều, còn ông Hạ Hồng Viễn và Trần Lạc càng bận rộn hơn. Họ đang xây mấy nhà hàng sang trọng nhất của thành phố này. Ngày nào cũng ăn cơm khách, quan hệ với biết bao nhiêu nhân viên của hội đồng đấu thầu.

Nhiễm Nhiễm bị ông Hạ Hồng Viễn lôi đi hai lần, có lần còn gặp Tô Mạch. Cô ấy cũng tham gia buổi tiệc của ông Hạ Hồng Viễn và có vẻ rất quen thân với mấy vị khách cùng bàn, gọi chú chú bác bác rất thân tình. Khi buổi tiệc kết thúc, Nhiễm Nhiễm ra ngoài lại tình cờ gặp Lâm Hướng An, anh đến đón Tô Mạch. Nhìn thấy ông Hạ Hồng Viễn, anh mỉm cười chào.

Ông Hạ Hồng Viễn mừng rỡ, còn đặc biệt lôi Nhiễm Nhiễm đến đó, giới thiệu để cô làm quen với Lâm Hướng An:

- Đây là Nhiễm Nhiễm, con gái tôi. Nó còn là bạn học cùng trường của cậu Lâm đấy.

Nụ cười trên khuôn mặt Lâm Hướng An hơi đông cứng, giọng anh bất giác nhẹ nhàng chào cô:

- Nhiễm Nhiễm!

Nhiễm Nhiễm vẫn nở nụ cười, đưa tay về phía anh:

- Chào Lâm sư huynh.

Sau đó, cô lại cười, quay lại nũng nịu ông Hạ Hồng Viễn:

- Bố, con và Lâm sư huynh quen nhau lâu rồi. Hồi đại học, chúng con đã rất thân. Bố việc gì phải giới thiệu chứ.

Sau phút sững người, ông Hạ Hồng Viễn phá lên cười, đưa tay vỗ lưng Nhiễm Nhiễm: - Con bé này! - Giọng ông ngập tràn sự cưng chiều và đắc ý.
Bình Luận (0)
Comment