Chỉ Vì Quá Yêu Em

Chương 66


Cuối cùng anh cũng xong việc, tạt qua quán cà phê đón cô về nhà, tiện qua nhà ông bà ngoại đón Hạ Nhi về.

Cả tuần không gặp, hai người đều đã nhớ con gái rồi.
Hạ Nhi gặp lại bố mẹ, cười tít mắt tạm biệt ông bà rồi hí hửng ra về cùng bố mẹ.
Trên xe vẫn không quên đòi ba đưa đi công viên chơi.

Hứa Âu Thần từ trước đến nay chưa từ chối bất kì yêu cầu nào của cô công chúa nhỏ, vui vẻ đồng ý.
Chiều hôm ấy Nhật Hạ nấu cơm xong, Hứa Âu Thần vẫn chưa đưa Hạ Nhi từ công viên về.

Cảm thấy có chút buồn ngủ, định lên giường chợp mắt một lúc chờ hai cha con quay về.
Không biết bao lâu sau, Nhật Hạ bị đánh thức bởi những tiến cười, đến cửa liền thấy Hứa Âu Thần đang bế Hạ Nhi làm món gì đó.
Chiếc sơ mi trắng đi làm từ chiều về của anh vẫn chưa được thay ra, trước ngực là vết loang lổ đủ màu sắc, gấu tay áo đã dính nước sốt.

Chiếc áo trắng bị bẩn đến mức có thể bỏ đi rồi.
Hạ Nhi kéo chiếc váy vừa được bố tặng cho hôm trước, mếu máo giơ ra cho bố xem:
“Bố ơi bẩn rồi.”
Nhưng anh vẫn vui vẻ bón một miếng rau súp lơ cho con bé, dỗ con bé nhai hết miếng rau.
“Không sao, lát nữa bố sẽ mua cho con chiếc váy mới.”
Nhìn đĩa rau được Nhật Hạ luộc từ trước đã trống trơn, Hạ Nhi từ trước đến nay vẫn lười ăn rau, nhưng bố dỗ lại ngoan ngoãn ăn hết sạch.
Vậy mà anh vẫn dỗ dành con bé, nhẹ nhàng hỏi:
“Ăn thêm cà rốt trong lúc chờ mẹ dậy nhé?”
Hạ Nhi vốn ghét ăn rau lại gật đầu lia lịa.
Nhật Hạ thực sự phải mang sách vở đến học anh một khoá dỗ con không khó..

Nhưng Nhật Hạ nấu ăn nên đương nhiên biết đĩa súp lơ lúc nãy đầy như thế nào..
Dù biết dỗ con, nhưng việc ăn uống phải có chừng mực một chút chứ!
Nhật Hạ vội vàng chạy đến, giật miếng cà rốt trong tay anh.

Nếu còn ăn nữa, con bé sẽ không ăn được bữa tối.

“Anh định cho con ăn rau thay cơm à?”
Anh âu yếm quay qua hỏi Hạ Nhi:
“Con no chưa?”
Hạ Nhi nhìn bố, rồi lại nhìn đĩa cà rốt đầy ắp trên bàn, kiên quyết lắc đầu.
Nhật Hạ thật sự muốn lạy hai bố con.
“Con bé muốn mua Disneyland, anh cũng mua về cho nó chắc?”
“Nếu con thích, cũng có thể xem xét.”
Anh cúi đầu hỏi Hạ Nhi: “con thích Disneyland không?”
Không đợi con bé gật đầu, Nhật Hạ đã đẩy anh vào phòng tắm, bảo anh đi tắm, thay chiếc áo lấm lem ra.
“Anh tắm đi, em đói rồi.”
Tối đó, cả nhà ba người vui vẻ cùng nhau ăn tối.
Ăn xong, Nhật Hạ nổi hứng muốn xem phim, dỗ Hạ Nhi ngủ xong liền lôi kéo anh ra ngoài phòng khách.

Mặc kệ cho anh làm việc, chỉ cần hai người ở bên nhau là được.
Bỗng nhiên, anh quay qua Nhật Hạ, giọng hơi run.
“Xin lỗi em, khi đó ta còn trẻ quá!”
Nhật Hạ vừa nghe đã biết anh định nói đến chuyện gì.
“Lúc đó anh quá rối loạn, không để ý đến suy nghĩ của em.


Nếu anh chịu lắng nghe một chút, mọi chuyện có lẽ sẽ không như thế này.”
“Không như thế này, thì sẽ thế nào chứ? Kết cục tồi tệ hơn à?”
“Hàn Kỳ Âm nói không sai, cô ấy nói có phần đúng.

Nếu em thực lòng yêu anh, em sẽ không bắt anh phải lựa chọn giữa người mình yêu và gia đình, hai thứ quan trọng nhất trong cuộc sống.

Bất kể anh chọn ai, điều đó cũng khiến anh day dứt, nuối tiếc đến mãi sau này.

Năm năm chờ đợi của em đổi đến ngày hôm nay vẫn là cái giá quá hời.”
Nhật Hạ không thể phủ nhận rằng Hứa Âu Thần của hiện tại có phần mạnh mẽ, quyết đoán hơn Hàn Vũ của quá khứ.
Dương Nhật Hạ xích lại gần anh, tựa đầu vào cánh tay anh, lời yêu thương không nói sao cho hết.
Hôm nay bỗng nhiên Trương Khả Vy phải vào viện, Nhật Hạ được thông báo là cô bạn có dấu hiệu sinh non.

Sáng sớm nhận được điện thoại của Tư Duệ, vội vàng sửa soạn rồi chạy đến bệnh viện.

Hôm nay anh đã đi làm từ sớm, nhân tiện đưa Hạ Nhi đi học rồi để cô ngủ, nên căn nhà từ sớm đã trống không.
Nhật Hạ vội vã vào khoa sản của bệnh viện quốc tế A, hỏi y tá phòng của Khả Vy rồi nhanh nhanh chóng chóng đi vào.
Trong phòng, may rằng cô bạn nhìn vẫn rất ổn, khiến Nhật Hạ thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu đến rồi.” Khả Vy nhấp một ngụm sữa, mỉm cười nhìn Nhật Hạ.
“Đến chứ, tình hình tiểu bảo bối ổn chứ?” Nhật Hạ lo lắng tiến đến ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, ánh mắt nhìn Khả Vy dịu dàng hẳn.
“Bảo bối vẫn ổn, nhưng e rằng phải sinh non thật.


Chắc do mình vận động quá nhiều..” Khả Vy xoa xoa bụng.
“Không sao, chỉ là thời gian gặp bảo bối tới sớm hơn thường thôi, đừng có lo.” Dù nói vậy, nhưng Nhật Hạ thực sự rất lo lắng, chỉ sợ cô bạn thân của mình sẽ xảy ra chuyện.
“Lâu nay vẫn quên hỏi cậu câu này..

cậu hạnh phúc chứ?” Khả Vy nhìn Nhật Hạ, ánh mắt như cô bạn là người yêu Nhật Hạ nhất trên đời vậy.
“Hạnh phúc!” Nhật Hạ không do dự trả lời, mỉm cười.
“Cậu cười xấu xí thật đấy!” Khả Vy lên tiếng trêu chọc, nhìn cô rồi bật cười.
“Thật sao?” Nhật Hạ cũng bật cười, đưa tay sờ lên mặt mình.”
“Dương Nhật Hạ...!ngoài lần đầu tiên Hàn Vũ đến trường tìm cậu, rất lâu rồi nụ cười của cậu không rạng rỡ như vậy..”
“Thế à..”
“Không sao, cậu hạnh phúc là được.”
“Cảm ơn cậu, vì mọi thứ.” Nhật Hạ mỉm cười, nắm lấy bàn tay còn đang truyền nước của Khả Vy.
“Cậu không biết khi mình được biết Hứa Âu Thần là Hàn Vũ, mình đã sốc đến thế nào đâu.” Khả Vy nhấp một ngụm sữa.

Mình còn không tin vào tai mình.”
“Nếu anh không nói, em cũng chẳng biết.

Nên cảm ơn anh đi.” Bạch Tu Kiệt đi vào từ bên ngoài, trên tay là tô cháo nóng hổi bốc khói nghi ngút.
“Quên đi, hôm ấy anh không nói, sớm muộn gì em cũng biết! Còn quên chưa tính sổ với anh chuyện giấu em đâu nhé.” Khả Vy bĩu môi, liếc nhìn Bạch Tu Kiệt.
“Nhưng cậu không biết, hôm ấy mình đã tặng chồng cậu một cái bạt tai.

Còn hùng hồn tuyên bố nếu cậu xảy ra chuyện gì sẽ không tha thứ cho hắn.” Khả Vy kể lại, đến giờ vẫn thấy buồn cười.
“Vậy sao, đúng là Vy tỷ tỷ, muội muội xin đa tạ.” Nhật Hạ bật cười, đúng là chuyện này hôm nay cô mới được biết.

Khả Vy vẫn luôn yêu thương bảo vệ cô như vậy.
Ngồi chơi với Khả Vy một lúc lâu, chẳng mấy đã hết buổi sáng, sáng nay cô và anh khi hôn tạm biệt đã hẹn nhau cùng ăn trưa, chắc giờ này anh đã ở dưới sảnh bệnh viện rồi.

Xuống dưới sảnh bệnh viện, không nằm ngoài dự đoán, chiếc Maybach đen sáng bóng đời mới nhất của anh đang đỗ trước cửa bệnh viện.

Vẻ lộng lẫy của nó khiến bất kì ai đi qua cũng phải ngoái lại nhìn.

Nhật Hạ hí hừng, cả sáng không gặp, đã nhớ anh rồi.
Bước tới gần chiếc xe hơn, Nhật Hạ đã nhìn thấy bóng hình anh phía cửa sau, nhưng bước chân nhanh nhẹn bỗng khựng lại..
Bên cạnh là hình bóng của một cô gái.
Cô gái ấy mặc chiếc váy trắng, mái tóc dài thẳng mượt buông xoã ngang vai.
Người ấy không ai khác ngoài Hàn Kỳ Âm.
Nhận ra hai người họ đang đứng với nhau, Nhật Hạ như rơi thẳng xuống vực.

Cố gắng trấn an bản thân rằng họ chỉ nói chuyện bình thường thôi.

Mọi chuyện đã quá rõ ràng, sao lúc này bước chân của cô lại do dự chứ?
Nhưng nếu là nói chuyện bình thường, thì tại sao Hàn Kỳ Âm lại khóc?
Anh liên tục nhìn đồng hồ, thái độ có chút gấp rút.
“Rốt cuộc cô muốn gì?” Anh tức giận, lớn tiếng với Hàn Kỳ Âm.
Khoảng cách khá gần, nhưng Hàn Kỳ Âm lại nói rất nhỏ, Nhật Hạ lúc ấy không thể nghe được câu trả lời của cô ta.
Hứa Âu Thần lại nhìn đồng hồ một lần nữa, bỏ mặc cô ta nước mắt giàn dụa, rút điện thoại gọi vào một số máy.
Anh vừa gọi, chuông điện thoại của Nhật Hạ đã rung lên.
Tiếng chuông quen thuộc ngay sau lưng, Hứa Âu Thần theo phản xạ quay đầu lại, thấy cô đứng đó nhưng thái độ không có gì là bất ngờ.

Thái độ cọc cằn lúc nãy thay đổi bằng nét mặt yêu thương, định tiến tới nắm lấy tay cô.
Nhưng Nhật Hạ không hiểu vì sao lúc này mình rất kì lạ, đôi chân không tự chủ mà đi thẳng ra cổng bệnh viện không quay đầu lại.
Anh nhất thời chưa kịp phản ứng, vội vàng chạy tới bên cạnh cô dỗ dành.
“Anh cứ nói chuyện đi, em không làm phiền anh.”

Bình Luận (0)
Comment