Chỉ Vì Quá Yêu Em

Chương 73


Sau chuyến du lịch biển hai ngày, sau khi quay trở về, Hứa Âu Thần lại bận rộn như cũ.

Đến mức không có thời gian ăn ngủ nghỉ đàng hoàng.

Nhìn anh tiều tuỵ thấy rõ.

Nhật Hạ thực sự lo lắng, sắc mặt anh chỉ vừa mới tốt lên một chút..
Cô không biết làm gì để giúp anh một tay, chỉ biết ngoan ngoãn ở nhà hằng ngày nấu những bữa cơm ngon, bật đèn sáng đến chờ anh trở về nhà.
Nhưng dù thế, ngày nào anh cũng bận rộn và về nhà rất muộn.
Hằng ngày cô đều đi đón Hạ Nhi trở về từ trường mẫu giáo, không hôm nào con bé không ngóng bố đến đón.

Ngày nào cũng hỏi cô rằng bố không đến đón Nhi Nhi à.

Nhật Hạ chỉ có thể trấn an con bé, nói rằng hiện tại bố đang rất bận.
Đã một thời gian Hạ Nhi chưa được gặp anh.

Buổi tối lúc anh về đến nhà thì cô bé đã ngủ từ lâu rồi.
Chiều hôm đó, Nhật Hạ đón Nhi Nhi từ nhà trẻ về, con bé vừa về đã lao ngay vào phòng làm việc của bố, lén lén lút lút nhìn vào bên trong.

Phát hiện bố không có ở nhà, lại mặt mày ủ rũ đi khắp một phòng quanh nhà tìm bố, xác nhận không có bố ở nhà thật thì buồn thiu chạy vào phòng của mình.
Nhật Hạ biết con bé rất buồn, đành mang một túi bánh vào, thấy cô bé đang ngồi vẽ trên bàn học.
“Nhi Nhi vẽ gì vậy?” Nhật Hạ mỉm cười, xoa đầu con bé.
“Nhi Nhi vẽ mẹ, bố, mẹ nhìn xem con có xinh không?” Con bé hớn hở nhìn Nhật Hạ, giơ bức vẽ đang tô màu dở lên trước mặt cô.
“Nhi Nhi vẽ đẹp lắm!” Nhật Hạ ngồi xuống, xoa đầu con bé.
“Con nhớ bố lắm đúng không?”
“Bao giờ Nhi Nhi mới được gặp bố?” Con bé bắt đầu mếu máo, đôi mắt tròn xoe nhìn mẹ.
“Mẹ cho Nhi Nhi nói chuyện với bố một chút nhé?” Nhật Hạ nhìn con bé, đưa chiếc điện thoại đang gọi ra trước mặt.

Hạ Nhi hớn hở đón lấy chiếc điện thoại, vẻ mặt đầy mong đợi.
“Bố!”
“Sao thế?” Hứa Âu Thần ở đầu dây bên kia, giọng lo lắng.
“Nhi Nhi nhớ bố lắm! Bao giờ bố về..” không biết vì sao, con bé lại bắt đầu mếu mào, tủi thân oà khóc.
Giờ Nhật Hạ mới biết, cô con gái nhỏ thực sự đã về tay Hứa Âu Thần rồi.
“Bố sẽ về sớm thôi.

Nhi Nhi ăn bánh kẹo gì? Tối về bố mua cho nhé? Con đừng khóc..” giọng anh có chút đau lòng.
“Vâng ạ.

Bố nhớ về sớm nhé..

con không cần bánh kẹo, chỉ cần bố thôi..” Hạ Nhi vẫn mếu máo, ôm khư khư chiếc điện thoại không rời nửa bước.
Tối hôm đó, sau khi biết sẽ được gặp bố, Hạ Nhi nhất quyết không chịu đi ngủ, ngủ gật ở sofa cũng khăng khăng muốn chờ thêm.
Đã rất khuya rồi anh vẫn chưa trở về, Nhật Hạ bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Bình thường giờ này anh đã về nhà rồi.
“Nhi Nhi, con đi ngủ nhé? Mai mẹ bảo bố đi làm muộn một chút để gặp con, được không con?” Nhật Hạ vuốt tóc con bé, nhẹ nhàng an ủi.
Hạ Nhi quả quyết lắc đầu, nhảy xuống khỏi sofa, lấy chiếc điện thoại đang sạc pin trong kệ tủ, bấm vào số điện thoại hôm nay vừa gọi cho anh.
Một hồi chuông vang lên, mãi vẫn không có ai nhấc máy.
Nhật Hạ càng cảm thấy bất an, chưa hôm nào không về nhà mà anh lại không gọi điện báo trước.
Tưởng chừng như chuông điện thoại đã ngắt vì hết thời gian chờ, nhưng đầu dây bên kia lại có người bắt máy.
“Alo?”
Giọng nói này..

đâu phải của Hứa Âu Thần? Nhật Hạ biết linh cảm của mình đã đúng, vội giật lấy chiếc điện thoại trên tay Hạ Nhi
“Alo! Hứa Âu Thần đâu rồi?”
“Hứa Âu Thần đang trong phòng phẫu thuật! Cảnh Nghi đang cấp cứu cho cậu ấy.” Giọng nói dù gấp gáp, nhưng Nhật Hạ vẫn nhận ra đây là giọng của Vương Nhược Đông.

“Anh ấy đang ở bệnh viện Y.”
Nhật Hạ Nghe xong, như chết lặng.

Nhất thời bối rối không thể suy nghĩ thông suốt.
Có vẻ Hạ Nhi đã nghe thấy, ra sức đẩy Nhật Hạ, nhưng bên tai cô giờ chỉ có những tiếng ù ù, không còn cảm nhận được bất cứ thứ gì xung quanh nữa.
Vội vàng lấy chiếc chìa khoá ô tô, phóng một mạch đến bệnh viện Vương Nhược Đông vừa nói.

Giờ cô không còn màng đến ám ảnh tâm lý với xe ô tô hay đường đi nữa.
Nhật Hạ thất thần dắt tay Hạ Nhi đến trước cửa phòng theo hướng dẫn của y tá, ngẩn ngơ nhìn cánh cửa đóng kín, ánh đèn báo hiệu phẫu thuật vẫn còn sáng.

Mọi thứ như trở nên tối sầm lại, không còn thấy chút màu sắc nào nữa.
Nhật Hạ khóc, nhưng vẫn cố lau những giọt nước mắt rơi.

Cô không muốn Hạ Nhi hoảng loạn.

Con bé đã nghe thấy cuộc trò chuyện, như đã ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, cố gắng cắn chặt môi để không khóc.

Bàn tay nhỏ bé run rẩy nắm chặt lấy tay mẹ.
“Đừng quá lo lắng.

Chỉ là bệnh dạ dày của Âu Thần tái phát thôi.

Dạo gần đây làm việc cường độ cao, thuốc men không đầy đủ, lại không chịu đi khám định kì nên bệnh cũ lại trở nặng.

Ngày trước vẫn còn đi du học, mỗi tuần cậu ấy đều phải khám định kỳ, thông báo tình hình cho bác sĩ.


Khi sắp điều trị thành công lại một mực đòi bay về nước, quá trình cũng cứ như vậy mà bỏ dở.

Gần đây bác sĩ phát hiện bệnh trở nặng, hết mực khuyên cậu ấy làm phẫu thuật sớm, nhưng cậu ấy mãi chưa sắp xếp được thời gian.”
“Sao anh ấy không nói với tôi?” Nhật Hạ thực sự cảm thấy rất có lỗi với anh.

Anh quan tâm chăm sóc cô từng chút một, vậy mà bệnh của anh đã đến mức này rồi mà bản thân lại không hề biết!
Nhật Hạ thật sự rất sợ, xung quanh giờ toàn là tăm tối.
“Cô Giản, đúng ý cô rồi chứ?” Một giọng nói quen thuộc từ phía sau vang lên, vừa nghe thấy Nhật Hạ đã nhận ra chủ nhân.
Quay đầu về phía sau theo bản năng, giờ cô không còn sức đôi co với cô ta nữa.
Vương Nhược Đông thở dài, đặt tay lên vai Nhật Hạ “Đừng căng thẳng, dẫn Tiểu Nhi ra kia nghỉ một lát.” Giọng nói dịu dàng đến kì lạ.
Nhật Hạ mệt mỏi gật đầu, dắt tay Hạ Nhi ra gần đó ngồi trong ánh mắt kinh ngạc tột độ của Hàn Kỳ Âm.
Trong ánh mắt đó, Nhật Hạ thấy được kẻ thua cuộc.

Có không giữ, mất không thể tìm lại được nữa.

Đều là do cô ta tự mình gánh lấy.
Cửa phòng phẫu thuật bừng mở, Quan Cảnh Nghi và một đội ngũ bác sĩ gồm cả người ngoại quốc bước ra ngoài.

Nhật Hạ vội đứng dậy đi đến, Vương Nhược Đông còn chưa kịp lên tiếng
“Cảnh Nghi, anh ấy sao rồi?”
Quan Cảnh Nghi còn chưa kịp trả lời câu hỏi của Nhật Hạ, một ông lão chống gậy bước đến, liếc mắt nhìn anh ta.
“Ông.”
Sau đó ông lão quét mắt qua phía Nhật Hạ, rồi lại nhìn Hạ Nhi đang thất thần nhìn về phía phòng phẫu thuật sau hun hút.
Vừa nhìn Nhật Hạ đã có thể nhận ra đây là người ông nội đã nghe qua rất nhiều của Hứa Âu Thần.
Quan Cảnh Nghi nói, hoàn toàn là thuật ngữ y học, người bình thường nghe hoàn toàn không hiểu.

Đầu cô ong ong, đại khái có thể biết được rằng dạ dày anh có một khối u, do không được xử lý kịp thời nên khối u ấy đã di căn sang những bộ phận khác.

Tạm thời chưa xác định được là khối u lành tính hay ác tính.

Nếu ác tính, có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Hứa Phong Âu nghe xong thi run bần bật, nhất thời như đứng không vững nữa.


Hàn Kỳ Âm ở đằng sau vội chạy lên đỡ “Ông, ông bình tĩnh lại kẻo ảnh hưởng sức khoẻ.”
Quan Cảnh Nghi thấy ông thở dốc, cũng lên tiếng khuyên người nhà đừng quá lo lắng.

Tình hình của Hứa Âu Thần không phải quá xấu, biết chi tiết phải phẫu thuật và làm những xét nghiệm mới có thể phán đoán được.
Hứa Phong Âu lo lắng ra mặt, cố gắng điều chỉnh nhịp thở, đặt tay lên vai Quan Cảnh Nghi.
“Tất cả nhờ ở cháu.”
Quan Cảnh Nghi dứt khoát gật đầu, có thể nhìn rõ sự quyết tâm trong đối mắt anh.
“Mẹ...” Hạ Nhi giật vạt áo Nhật Hạ, đôi mắt to tròn lại long lanh ngấn lệ.

“Bố có ổn không?”
Nhật Hạ ngồi xuống cạnh con bé, vuốt mái tóc dài chưa kịp buộc lên cho con bé, cố gắng nặn ra một nụ cười méo mó, đồng thời trấn an bản thân mình.
“Bố không khoẻ một chút thôi! Mẹ con mình cho bố một chút thời gian nghỉ ngơi để mong khoẻ nhé?”
“Vâng ạ..” con bé gật đầu, cúi đầu.
“Mẹ trải áo khoác cho con nằm ngủ một chút, ôm Stella rồi ngủ ngoan chờ bố dậy được không?” Nhật Hạ trải chiếc áo khoác của mình ra, dỗ con bé nằm xuống.
Hạ Nhi ngoan ngoãn gật đầu, nằm xuống cố gắng nhắm mắt lại.
Nhật Hạ thấy vậy, khó nhọc đứng dậy, định bụng ra máy bán hàng tự động mua sữa cho con bé.

Chắc hẳn sẽ phải ở đây cả đêm..
Vừa đứng dậy, ánh mắt cô bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị không chút cảm xúc của Hứa Âu Phong.

Giờ Nhật Hạ mới có cơ hội nhìn chính diện ông.

Những lần gặp cũng toàn chỉ là thoáng qua, cô cũng đều tránh ánh mắt của ông ta.
Ông nhìn vẫn còn rất khoẻ mạnh, những nếp nhăn hằn sâu trên trán như in dấu ấn của thời gian.

Ở ông có thể nhìn thấy sự thăng trầm, từng trải của một người đàn ông đã qua tuổi hoa niên.

Không hổ danh là nhân vật lừng danh trong giới kinh doanh, làm lay chuyển giới thương trường cả một thập niên.

Ánh nhìn của ông lạnh lẽo đến mức có thể khiến người đối diện rùng mình.

Bình Luận (0)
Comment