“Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào

Chương 84

Câu nói như đánh vào lòng tự tôn khiến Khánh sầm mặt. Vợ mình nói ngủ với người khác đi chăng thì anh không có quyền quản. Ánh mắt Khánh đen kịt tơ máu nổi lên. Hai tay khảm trên vai cô thật chặt đến nổi Quân rên lên vì đau. Anh nhả từng chữ:

“Cô nhắc lại thử xem.”

Ánh mắt đáng sợ của Khánh cũng chẳng thể khiến Quân sợ sệt. Đối với cô mà nói Khánh cũng chỉ là người bình thường chẳng có kí lô nào nên không có gì phải hốt hoảng lo sợ. Không chớp mắt cô bình thản nói lại lời vừa nãy:

“Tôi nhắc lại cho anh nghe một lần nữa. Tôi ngủ với ai anh cũng không có quyền quản.”

“Cô dám?” Khánh gầm lên.

“Sao không tin à? Tôi nói được là tôi làm được.”

Nhận ra Quân đang thách thức giới hạn của mình. Anh quát:

“Muốn ngủ với người khác sao? Đừng hòng!”

Dứt câu Khánh liền túm cổ tay cô rồi kéo đi ra bãi đậu xe. Anh siết chặt như muốn bóp gãy nó, xương quai hàm bạnh ra Khánh gầm gừ trong rất đáng sợ. Mắt đục ngầu như atula anh mở cửa đẩy mạnh Quân vào trong xe. Hôm nay anh sẽ không nhẫn nhịn nữa. Phải trừng phạt con nhím không nghe lời này.

Bị giam trên xe Quân liền đá đạp xung quanh, liên tục mở tay gạt để thoát ra ngoài. Nhưng vô ích Khánh đã khoá chốt an toàn hơn nữa anh lại còn đạp mạnh ga phóng nhanh ra đường khiến cô bổ nhào về trước.

“Anh định đưa tôi đi đâu? Thả tôi xuống xe.”

Nghe và nói là hai việc khác nhau. Khánh không thèm để ý lời cô cứ thế mà lái xe. Anh phải đem cô về nhà rồi cho một trận nhớ đời.

“Anh điếc à? Thả tôi xuống đồ điên.”

Vểnh tai lên nghe Quân mắng mỏ mình Khánh lại đạp mạnh chân ga hơn nữa. Anh muốn lập tức phải trừng phạt người con gái này khi dám ăn nói ngông cuồng như vậy trước mặt anh.

Nhận ra đường về nhà Quân mới không làm loạn nữa, ngồi im. Chiếc cổng mở Khánh liền lao thẳng vào gara rồi phanh gấp một cái. Quân lại ngã về phía trước thêm một lần nữa. Cánh tay đập mạnh vào ghế phía trước rõ là đau. Chưa kịp định hình lại thì cửa đã mở Khánh thô bạo lôi cô xuống. Chẳng có chút lưu tình nhẹ nhàng nào hết. Quân phẫn nộ gào thét:

“Anh còn muốn làm gì nữa?”

Khánh vẫn im lặng chẳng nói gì cứ thế kéo cô vào bên trong nhà. Kéo người lên tầng nhưng cô đã bám vào thành cầu thang. Tay cố giữ khư khư vào thành gỗ để trụ người mình lại không cho anh kéo đi. Thấy người sau đang cố kháng cự mình Khánh liền giật mạnh tay kéo ngã cô về hướng mình. Anh liền lùi lại cúi thấp người dùng tay ôm vào hông Quân. Áp nó vào vùng vai mình rồi nhấc bổng cô lên quay nửa vòng rồi đứng thẳng.

Một sức mạnh khủng khiếp ập tới khiến Quân không kịp phản ứng. Xây xẩm mặt mày khi bị xốc ngược như vậy Quân bấm víu vào tấm lưng rộng lớn của anh. Lần thứ hai bị Khánh vác trên vai Quân khó chịu liền giãy giụa mạnh. Cánh tay Khánh đặt trên đùi cô mát lạnh đến lạ thường bỗng đâu anh lại niết vào làm Quân hét toáng lên:

“Đau.”

“Còn nói là còn đau nữa.”

Từng nhịp lên cầu thang chậm rãi Khánh hướng về căn phòng của Quân rồi đá văng cánh cửa. Xác định được chiếc giường ở chỗ nào anh chẳng nương tay ném thẳng cô xuống giường. Ê ẩm cái eo và lưng Quân to tướng hét lên thêm một tiếng:

“Anh bị điên à? Muốn tìm người phát tiết thì cút ra ngoài mà tìm.”

Đúng là Khánh đang điên đây. Người lao vào như con sư tử đang vồ mồi. Cô nói cô ngủ với ai thì không liên quan gì đến anh. Vậy thì anh sẽ cho cô không được như ý muốn.

Khánh chồm tới rồi đè lên người cô hai tay túm lấy hai cánh tay gầy gò rồi nâng lên đỉnh đầu rồi khoá chúng bằng một bàn tay to lớn của mình.

Quân vùng vẫy như một con nai bị hổ vồ, miệng liên tục gào bới:

“Thả tôi ra! Đồ vô lại!”

Mặc cho Quân gào thét muốn nổ thủng màng nhĩ như vậy nhưng Khánh chẳng nhúc nhích. Anh rũ mắt nhìn qua một lượt thân thể của người đang bị mình đè bên dưới không bỏ sót một chi tiết nào. Con ngươi đen láy in rõ dáng vẻ đầy quyến rũ gợi cảm của cô. Vùng ngực bị lộ ra phân nửa khi áo váy đã xộc xệch. Phần dưới chiếc váy trắng tinh thì bị đẩy lên nhăn nhúm lại chỉ một chút nữa thôi sẽ bị thấy toàn bộ bên trong của cô. Càng giãy giụa nó lại càng lộ da thịt nhiều hơn.

Chết tiệt.

Ánh mắt Khánh đục mờ dần, từ từ quét trên xuống dưới cơ thể Quân. Những chỗ ma mị gợi cảm của cô anh không bỏ qua mà ngắm kỹ hơn. Mái tóc dài đen mềm mượt thoang thoảng mùi dầu gội. Càng nhìn càng cảm thấy cô vô cùng quyến rũ đến say người. Bản thân anh đã bắt đầu nổi phản ứng nhưng lòng tự nhủ phải luôn cầm cự thêm một lúc nữa.

“Tên khốn nhà anh định làm gì?”

Quân giãy mạnh hai tay đang bị khoá trên đỉnh đầu. Thân thể vô thức uốn lượn như sóng khiến Khánh nhếch miệng cười hài lòng:

“Đương nhiên là làm chuyện vợ chồng cần phải làm rồi.”

Cái gì? Hắn ta muốn làm chuyện ấy sao?

Nhớ lại lần đó trong lòng Quân vẫn còn một vết xước. Không thể tiếp tục cùng Phan Quân Khánh phát sinh quan hệ nữa. Cô cật lực phản đối, hai chân đá liên tục:

“Không được. Không thể. Buông tôi ra.”

Khánh chẳng buồn để ý đến biểu hiện của Quân. Anh chỉ cười gian tà, tay nới lỏng cúc áo của mình rồi nói:

“Không phải cứ nói “không” là được. Hôm nay tôi phải trừng trị cô.”

Cúi xuống thấp Khánh đưa mặt lại cần cổ trắng mịn kia. Hít nhẹ mùi vị của cô Khánh bỗng hôn rồi mút mạnh lên nó. Mạnh đến nỗi trên làn da mịn màng ấy xuất ổ huyết nhỏ tím lịm. Tay thò xuống bên dưới chạm vào vùng da thịt trơn nhẵn ở đùi rồi bắt đầu luồn vào trong.

“Dừng lại.”

Chẳng bận tâm đến lời cô nói Khánh tiếp tục gác cằm mình lên vùng xương quai xanh của Quân. Hơi thở nam tính phả đều lên gương mặt xinh đẹp kia anh táo bạo hôn lên đấy. Cổ, vai, vùng xương cũng bị anh làm phiền đến. Bên dưới càng sờ loạn hơn. Bàn tay vuốt ve, mơn trớn khiến Quân run lên từng đợt mỗi chỗ nó đi qua. Quân ưỡn ngực, cong người vì những cảm giác tê dại trào dâng.

Nhìn thấy biểu hiện của Quân, anh lập tức rút tay ra di chuyển lên vùng ngực rồi dùng sức mạnh vốn có của mình xé nát phần bên trên của chiếc váy.

“Áaa. Không. Đừng.”

Cho dù hôm nay cô khóc lóc van xin thế nào chăng nữa anh sẽ không dừng lại. Cặp tuyết lê nẩy ra trong gió khi anh giật tung chiếc áo ngực vứt đi. Nhìn bầu ngực đầy đặn hớp hồn ấy mà yết hầu của Khánh giật tưng tưng. Nhưng không vội anh chỉ thả hai tay cô ra, dùng chân mình chế ngự cơ thể cô. Mắt đảo xung quanh như thể đang tìm kiếm thứ gì đấy.

Đôi tay được giải phóng Quân liền dùng một tay che ngực mình lại tay còn lại đẩy tảng đá đè trên người mình. Nhưng không sao nhấc nổi mình, dưới eo truyền đến cảm giác như bị bóp chặt vào.

“Đau.”

Thấy cô vẫn không chịu ngoan ngoãn nằm yên Khánh liền bóp mạnh vào chiếc eo của cô thật mạnh. Rồi tay nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo sơ mi đang mặc trên người. Nhìn thân trên của Khánh không một miếng vải Quân liền đỏ mặt.

“Anh...cởi áo ra làm cái gì?”

Cơ thể rắn rỏi, vòm ngực vững chãi, bả vai rộng, làn da màu vàng đồng khoẻ khoắn, từng đường rãnh cơ bắp im đậm rõ ràng. Quân ngây ngốc nhìn.

Nói không phải chê chứ tên chồng của mình cũng thuộc một dạng cực phẩm mạnh mẽ đầy nam tính đấy chứ.

Nhận ra mình nhất thờ hồ đồ si mê cơ thể của anh Quân liền ngại ngùng quay mặt đi chỗ khác. Nhìn cô như vậy Khánh khẽ bật cười. Anh dùng tay không xé chiếc áo mình ra làm đôi. Tiếng vải bị xé xoạc xoạc làm Quân đưa mắt khó hiểu. Đến lúc hai tay mình bị trói bằng mảnh áo trắng rồi đưa lên cao Quân mới hiểu ra mình đang bị khống chế hai tay bởi chúng. Hoang mang tột độ cô vùng mạnh hơn.

“Cởi ra. Anh trói tay tôi để làm gì?”

“Không trói nhỡ đâu con nhím thích xù lông như cô làm tôi bị thương thì sao?”

Khánh cười một nụ cười bí ẩn. Hoàn toàn hài lòng khi Quân không thể phản kháng khi bị mình trói giam như vậy.

“Tên biến thái. Đi chết đi.”

Nghe đến đây Khánh liền không vui tay bóp chiếc cằm gọn của Quân đưa về hướng trực diện mặt mình. Anh chau mày nói:

“Cái miệng chua ngoa đanh đá thích mắng người này. Hôm nay tôi phải dạy dỗ một lần nữa.”

Áp người xuống, hơi thở nồng đậm mùi vị đàn ông rơi theo cùng. Ngay tức khắc Khánh bất ngờ đưa môi lấp đầy vành môi căng mọng kia. Bá đạo nghiền ngẫm, day mạnh răng để tách môi cô ra đầu lưỡi anh cố gắng xâm nhập vào khoang miệng Quân giống như con thú lâu ngày bị bỏ đói. Ngang ngược đi sâu vào Khánh càn quét đoạt lấy hương vị ngọt ngào của người con gái dưới thân mình. Quân uốn người nghiêng đầu tránh nụ hôn đầy cuồng dã của anh, hơi thở ngắt quãng, thanh âm rên rỉ càng khiến người bên trên kích thích mà cuồng nhiệt hơn nữa. Bày tay niết mạnh chiếc cằm, đầu lưỡi trộn đều Khánh bắt cô phải tiếp nhận mùi vị của mình.

Cánh tay còn lại cũng không thong thả nhàn rỗi nữa. Anh đưa nó xuống đặt vào khuôn ngực cô. Da thịt mềm mại mát lạnh khiến Khánh tê rần. Dù đã từng chạm qua nó nhưng hiện tại lại được ‘ăn’ trực tiếp như vậy cơ thể Khánh như bị đốt cháy. Chơi đùa với hai cục bông gòn to lớn anh dùng cả hai bàn tay to lớn nắm trọn chúng. Vân vê, xoa nắn chán chê anh lại nhéo lên đỉnh nhũ hồng kia. Không chút nhẹ nhàng gì cả Khánh cố biến hai luồng căng tròn ấy biến thành đủ hình dáng dưới tay anh.

Hết sức chịu nổi khi bị tập kích như vậy. Đôi mắt đỏ ngập nước, Quân cố kìm nén từng tiếng rên nhưng không được liền kêu nhỏ:

“A..kh..ông.”

Tiếng rên ấy khiến cơn ngứa lan rộng khắp thân thể Khánh. Hơi thở mê loạn, cơ thể anh nóng hổi, bên dưới thân đã căng cứng khó chịu. Mút lấy phiếm môi ướt lần nữa Khánh liền rời môi mình di chuyển qua vùng cổ của Quân. Anh dụi dụi mặt mình để rúc sâu vào hơn nữa.

Ngột ngạt vì nụ hôn dài Quân thở gấp. Đồng tử im đậm mái tóc đen đang cặm cụi dưới thân, miệng không ngừng thều thào:

“Dừng…dừng lại…đi.”

Dù nghe thấy nhưng Khánh vẫn tiếp tục công việc của mình. Nhìn cô đang hấp dẫn mê hoặc anh như vậy. Tâm trí muốn ngừng nhưng cơ thể lại không chịu nghe theo.

Rời khỏi vùng cổ Khánh tiếp tục dời môi xuống bên dưới. Bắt được con thỏ trắng anh liền hé miệng ngậm nó vào. Dùng sức cắn mút thưởng thức chiếc bánh bao ngon lành, ngậm chặt rồi nhả chúng ra liên tục như vậy. Nhìn thấy trên ngực cô ướt át mùi vị của mình Khánh không nhịn được mà vùi đầu cắn ngậm cả hai bên thêm lần nữa.

Bị tên lưu manh ấy chơi đùa liên tục trên người Quân căm hận tột độ. Càng tủi nhục hơn khi thân thể lại có phản ứng khi hắn chạm vào. Mỗi lần môi hay tay hắn chạm vào cơ thể cô lại nồng nhiệt đón nhận. Càng phản kháng lại càng cố chìm sâu trong mê loạn mà hắn tạo ra.

Nước mắt trào liên tục Quân gào lên khi người bên trên không chịu dừng lại.

“Phan Quân Khánh tôi nguyền rủa anh.”
Bình Luận (0)
Comment