Chỉ Yêu Cây Kẹo Bông Nhỏ

Chương 20

“Minh An Nhã! Mọi người đang làm gì thế?” Tất cả cùng quay đầu lại nhìn, a, Thiệu Minh Vỹ! Cả ba người đều giật bắn cả mình, không ai bảo ai mà cùng quay sang nhìn Kiều Ân. Thiệu Minh Vỹ cũng đã thấy Kiều Ân từ phía xa, anh khẽ cười, đi qua ba người đến chỗ Kiều Ân.

“Cậu nói xem, hôm nay là ngày may mắn hay đen đủi của Ân Ân vậy, người kia vừa đi, người này đã đến!”, Nhược Lăng lo lắng nhìn Kiều Ân, hỏi đám bạn xung quanh.

“Là phúc không phải họa, mà nếu là họa thì có đuổi cũng chẳng được!” A Nhã khẽ cười, quay sang kéo hai bạn đi về phía ký túc xá, để Kiều Ân ở lại với Thiệu Minh Vỹ.

“Sao đứng đực mặt ra thế hả?”, Thiệu Minh Vỹ khẽ cốc lên đầu Kiều Ân nói.

“Anh?” Lúc này Kiều Ân mới lấy lại ý thức. Sao anh lại ở đây? Đám A Nhã đâu rồi, nhìn về phía xa Kiều Ân thấy bọn họ đã đi xa lắm rồi.

“Cái gì thế?”, thấy mảnh giấy trong tay Kiều Ân, Thiệu Minh Vỹ tò mò giật hỏi.

“A! Trả em!”, Kiều Ân muốn giật lại mảnh giấy nhưng cô đâu phải đối thủ của Thiệu Minh Vỹ.

“Ai thế?” Số điện thoại có thể khiến Kiều Ân căng thẳng như vậy thật không đơn giản chút nào.

“Trả em đi…”, Ân Ân vội chạy đến gần anh cướp lại mảnh giấy.

“Nói anh biết thì anh mới trả cho em.”

“Anh đưa em trước rồi em sẽ nói.” Anh rất hay lừa cô, lần nào cũng nói vậy nhưng chẳng trả lại bao giờ.

Thiệu Minh Vỹ nheo mắt, không ngờ ỉn con càng lúc càng giảo hoạt hơn rồi. “Được, trả cho em!” Dù sao anh cũng chỉ muốn biết đấy là ai thôi mà.

Kiều Ân vội cầm lại mảnh giấy, nắm chặt trong lòng bàn tay rồi mới ngước mắt nhìn anh, nói: “Là Nhan Trinh Tịch”.

“Cậu ta lại đến tìm em à?”

“Không, tình cờ gặp cậu ấy.”

“Em và cậu ta thân nhau hả? Cậu ta cho em số điện thoại làm gì?”

“Không phải, vì lần trước em nói muốn đến khu đông chơi nên cậu ấy bảo có thể đến tìm cậu ấy.” Ân Ân quay người, định đi thẳng về hướng ký túc xá.

“Khu đông? Nếu muốn anh sẽ dẫn em đi ngay bây giờ”, Thiệu Minh Vỹ vội nói.

“Bây giờ không được, em phải về làm báo cáo, mai là hạn cuối rồi.”

“Ân Ân!”, Thiệu Minh Vỹ giữ cô lại, nói tiếp: “Em muốn làm gì thì chỉ cần đến tìm anh là được!”.

“Đương nhiên, anh trai em là siêu nhân mà.” Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thiệu Minh Vỹ, Kiều Ân liền mỉm cười.

“… Em thích cậu ta à?” Nếu đúng như thế anh còn lên kế hoạch trước, biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà.

“Không phải!”, cô lập tức phủ nhận.

“Nếu em thích, anh sẽ giúp em, nếu OK cũng không có vấn đề gì.” Nghe giọng có vẻ như muốn bảo vệ cô nhưng sự thật là anh muốn tiêu hủy tình cảm mới manh nha của Kiều Ân.

“Không cần đâu, anh không phải hao công tốn sức làm gì”, Ân Ân nắm tay, kéo anh đi về phía trước.

Nhìn bộ dạng béo mập của cô như thế này mà bàn đến chuyện yêu đương thì chắc chắn không thể lọt vào mắt xanh của Nhan Trinh Tịch được.

Thiệu Minh Vỹ trầm ngâm tính toán, xem ra phải điều tra thằng cha Nhan Trinh Tịch này mới được. May mà anh biết sớm, nếu không chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra, đến lúc đó chắc anh hối không kịp mất!

Phòng 502, ký túc xá nữ khu tây

Kiều Ân ngồi trong phòng tắm ôm bụng quằn quại. Lúc nãy tập hăng say quá mãi đến khi tập xong mới nhớ hôm nay là ngày đèn đỏ. Thật đáng ghét, Kiều Ân sửa lại trang phục, mặt mũi nhăn nhó ôm bụng bước ra khỏi phòng tắm.

“Ân Ân, sao rồi?”, Nhược Lăng nhìn cô vẻ như bị ngộ độc thực phẩm.

“Không biết nữa, sao lần này đau dữ dội chứ?”, Kiều Ân ngồi dựa lưng vào thành giường Đình Đình nói.

“Cậu đến ngày à? Vậy sao còn tập?”, A Nhã từ giường trên thò đầu xuống nói. Ỉn con ngốc nghếch này, không biết đến ngày đó thì không được vận động mạnh sao?

“Mình không biết!”, Kiều Ân cố ngồi thẳng người, có vẻ bây giờ còn đau hơn.

Chợt di động đổ chuông, Kiều Ân đứng dậy với di động trên đầu giường, là điện thoại của anh.

“Ân Ân, xuống đi, anh đang ở dưới này!”

“Làm gì?”

“Gọi điện đường dài!”

Dù ký túc có lắp điện thoại, nhưng gọi điện đường dài IP dưới nhà rẻ hơn. Vả lại anh và cô là đồng hương, bởi vậy mỗi lần gọi điện về nhà, anh đều gọi cô đi cùng rồi trả tiền giúp cô.

“Vâng, em…”

“Mau lên, anh giữ được phòng tốt rồi.” Tuy điện thoại IP[1] không nhiều nhưng sinh viên lại đông vô số kể nên muốn gọi thì phải chiếm phòng trước.

Kiều Ân đành cầm di động, đi xuống dưới nhà.
Bình Luận (0)
Comment