Chỉ Yêu Cây Kẹo Bông Nhỏ

Chương 47

Ngắm nhìn gương mặt đáng yêu của Kiều Ân, Thiệu Minh Vỹ vui vẻ, môi khẽ nhoẻn cười. Đột nhiên anh đưa tay xoa mạnh khiến tóc cô xù hết lên. Cô còn chưa kịp phản ứng lại, Thiệu Minh Vỹ đã quay người chạy vào sân tiếp tục thi đấu.

Nhìn Thiệu Minh Vỹ đứng trong sân, mỉm cười nhìn quả bóng trên tay đối phương, Kiều Ân ngơ ngẩn, bất giác đưa tay lên xoa tóc mình. Anh sao vậy? Thật khó hiểu! Nhưng thấy nụ cười đầy tự tin của anh, cô cũng thấy yên tâm hon nhiều!

Kiều Ân từ từ ngồi xuống khán đài theo dõi trận đấu, thấy vẻ uy dũng của anh đã quay trở lại, mỗi lần đi bóng qua cầu thủ đội bạn đều rất đẹp mắt, tiếng cổ vũ cho anh vang lên khắp sân, Kiều Ân mỉm cười hạnh phúc. Anh, anh thật sự rất đẹp!

Thiệu Minh Vỹ càng đánh càng hay, tích cực di chuyển, chuyển bóng, tinh thần thi đấu cũng rất hưng phấn. Quả nhiên sau khi lấy lại phong độ, Thiệu Minh Vỹ cũng khiến các bạn trong đội yên tâm hơn, cách biệt tỷ số dần được rút ngắn. Kết thúc hiệp đấu thứ ba, năm thứ tư đã dẫn trước mười lăm điểm.

Người hâm mộ Thiệu Minh Vỹ càng hò hét to hơn, chấn động cả sàn đấu.

Thiệu Minh Vỹ chạy nhanh đến bên Kiều Ân, ngồi xuống cạnh cô. "Có khát không?" Bản thân mình còn chưa uống nước nhưng anh vẫn đưa chai nước nhường cho Kiều Ân uống trước. Kiều Ân mỉm cười lắc lắc đầu, anh mới là người cần uống nước.

"Em muốn anh thắng với tỷ số bao nhiêu?", Thiệu Minh Vỹ nhìn vào sân, ghé sát người vào tai Kiều Ân, tự tin hỏi.

"Sao em biết được?", Kiều Ân cười khẽ, anh thật là... lại còn tự cao tự đại nữa chứ!

"Bọn anh đều muốn dẫn hai mươi lăm điểm, nếu được em phải có quà cho anh đấy!", Thiệu Minh Vỹ quay lại nhìn cô nói.

"Dễ như vậy á!", bây giờ đã dẫn trước mười lăm điểm rồi mà. Mặc dù không hiểu rõ về bóng rổ nhưng cô cũng biết chút ít nên đoán được phần nào ý anh.

"Dễ? Em nghĩ đơn giản thật đấy!", Thiệu Minh Vỹ khẽ nhéo má cô rồi lại quay người chạy vào sân.

Hiệp đấu thứ tư, quả nhiên vừa mới bắt đầu Thiệu Minh Vỹ đã tỏ rõ ưu thế của mình.

Anh chạy khắp sân không ngừng nghỉ, chỉ cần anh đứng trước sân đội bạn là đồng đội lại chuyền bóng vào tay anh. Đội bạn nhận thấy chủ lực tấn công của đội năm tư là anh liền cử hai người ra chăm sóc, kèm chặt, nhưng họ đều bị anh dẫn chạy vòng quanh, chỉ cần có cơ hội anh liền nhảy vọt lên, chuyền bóng cho đồng đội ở vị trí khác, người đó chỉ cần xoay người lên rổ là ném bóng ghi điểm.

Tiếng hò hét cổ vũ vang dội, tên Thiệu Minh Vỹ được hô vang khắp sân. Mấy nữ sinh đứng cổ vũ đều bị anh mê hoặc bởi vẻ đẹp trai vô cùng.

Đội năm ba đã hoàn toàn bị ép sân, đến hiệp đấu cuối cùng, thậm chí đội năm ba chỉ biết đứng im trên sân không thể di chuyển, muốn nhanh chóng hết giờ để kết thúc trận đấu.

Kết thúc trận đâu, đội năm tư ghi được hai mươi tám điếm, chiến thắng áp đảo đội năm ba.

Các thành viên trong đội bóng rổ năm tư vui mừng ôm nhau hò reo, vây quanh đội trưởng Thiệu Minh Vỹ! Thiệu Minh Vỹ bị mọi người vây quanh nhưng vẫn đưa mắt lên khán đài tìm bóng dáng Kiều Ân, cô vẫn ngồi đó, im lặng mỉm cười với anh.

Vất vả lắm mới thoát ra khỏi vòng vây của mọi người, Thiệu Minh Vỹ chạy nhanh đến chỗ cô. "Ân Ân, bọn anh đi ăn mừng bây giờ, em cũng đi cùng luôn nhé!"

"Thôi, toàn là con trai, em không đi đâu. Khi nào ăn xong anh gọi em nhé", Kiều Ân vừa nói vừa nhìn mấy anh chàng cùng đội bóng rổ sau lưng anh. Đây là buổi liên hoan ăn mừng chiến thắng của họ nên để họ ăn mừng theo cách của họ thì hơn.

"Vậy tối về anh sẽ gọi điện cho em nhé!", Thiệu Minh Vỹ vỗ vỗ má cô nói.

Kiều Ân gật đầu mỉm cười nhìn theo anh cùng đồng đội đi xa dần!

Phòng 502, ký túc xá nữ khu tây

Kiều Ân mở cửa bước vào phòng, mọi người đều đang ở trong.

"Kiều Ân, anh trai cậu thắng rồi hả? Quả nhiên phong độ vẫn ở đỉnh cao mà!", A Nhã vui vẻ ngước đầu nhìn cô nói.

"Nghe nói tinh thần anh cậu hôm nay không được tốt, chút nữa là ẩu đả với đội bạn trên sân", Nhược Lăng nghe Lâm Linh ở phòng 505 kể lại.

"Sao thế? Cậu không đi cổ vũ anh ấy thi đấu sao?", A Nhã nhướn mày thắc mắc.

"Mình có đến, nhưng kết thúc hiệp hai mới đến!", Kiều Ân đặt mấy cuốn sách lên bàn rồi nằm dài trên giường Đình Đình.

"Sao thế? Lại có chuyện gì buồn à?", Đình Đình bóp má Kiều Ân, cô ấy đang buồn bực sao!

"Mình hỏi các cậu nhé, các cậu có từng nghĩ đến việc ra nước ngoài không?" Trên đường về Kiều Ân suy nghĩ mãi vấn đề này.

"Ra nước ngoài? Du học?", Nhược Lăng thò đầu ra hỏi.

"Ừ."

"Chúng mình? Cậu hỏi nhầm người rồi, ngoài Đình Đình, bọn mình làm gì có khả năng đó chứ?" A Nhã và Nhược Lăng theo chủ nghĩa hưởng lạc, đại học chỉ là nơi hai người đó hưởng thụ vui thú của tuổi thanh xuân.

"Đình Đình, cậu thì sao?", Kiều Ân quay mặt sang Đình Đình ngồi bên cạnh, hỏi.

"Hải Lạc cũng từng bảo muốn thi Toelf. Anh ấy nói bây giờ tìm việc rất khó, nếu không phải bằng Thạc sĩ thì cũng phải có chứng chỉ Toelf hay GRE. Nhưng mình cũng chưa từng nghĩ đến. Sao tự nhiên cậu lại hỏi chuyện này? Cậu muốn thi sao?", Đình Đình nằm xuống cạnh Kiều Ân.

"Đi du học có sức hút vậy sao? Mình thấy mấy cô bạn ở tầng bốn ngày nào cũng bàn về chuyện này", Nhược Lăng cũng bước xuống, đến đứng cạnh giường hai cô bạn đang nằm.

"Những nhà có tiền đương nhiên có điều kiện cho con ra nước ngoài để mạ vàng rồi. Mang hàm ý chế giễu. Ý nói những nhà có tiền thường cho con cái ra nước ngoài học để lấy cái mác đi du học mrớc ngoài cho oai.] Con cái của những gia đình thường dân như chúng mình, đừng nên mơ mộng đến chuyện viển vông thiếu thực tế như thế. Cho dù cậu có được học bổng thì sinh hoạt phí ở nước ngoài cũng là một vấn đề lớn cần giải quyết. Trong số chúng ta ở đây nhà ai có đủ điều kiện kinh tế như vậy chứ?", A Nhã vừa nói vừa huơ huơ tay như đang diễn thuyết.

"Nhưng mà... ra nước ngoài chẳng phải là việc chúng ta nên hướng tới sao!", Kiều Ân ngồi thẳng dậy, trong lòng cũng đã thầm quyết định, việc này cô cũng đã suy nghĩ kỹ, chỉ nên xem đây là chuyện vui để nghe thôi.

"Anh cậu muốn ra nước ngoài à? Còn có thịnh tình rủ cậu đi cùng nữa hả?" Ngoài Thiệu Minh Vỹ ra thì còn ai có khả năng khiến một cô gái ngây thơ, ngốc nghếch như Kiều Ân phải đau đầu suy nghĩ đến nửa ngày như vậy chứ?

"Không phải, mà là Nhan Trinh Tịch", nói xong câu này, Kiều Ân đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.

Ba người còn lại nhìn nhau đầy ngạc nhiên. Sau khi Kiều Ân giảm cân, quả nhiên đào hoa lên thấy rõ. Một Thiệu Minh Vỹ lúc nào cũng yêu thương, quan tâm cô hết mực, giờ lại xuất hiện thêm một Nhan Trinh Tịch chân thật, xem ra Kiều Ân gặp rắc rối rồi đây.

"Ân Ân, anh đang ở dưới ký túc xá của bọn em này", giọng anh vang lên trong điện thoại. Kiều Ân vội lấy một bộ quần áo dài mặc vào rồi chạy nhanh xuống dưới. Giữa tháng Chín rồi, buổi tối tiết trời cũng bắt đầu lạnh.

Không biết Thiệu Minh Vỹ kiếm đâu được chiếc xe đạp leo núi, anh đỡ Kiều Ân ngồi lên rồi đạp thẳng đên sân bóng đằng kia.

Những cơn gió se lạnh đầu thu thổi qua mặt, mơn man ve vuốt mái tóc Kiều Ân, dịu dàng lướt qua khuôn mặt anh. Cảm giác này thật tuyệt, chỉ cần Ân Ân ở bên cạnh, trái tim anh luôn thấy ấm áp, yên bình. Cho dù đó là sự yên lặng cũng khiến anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Hai người đã đạp xe quanh sân bóng hai vòng, Kiều Ân thích thú reo lên: "Anh, không phải anh muốn đưa em đi hóng gió đấy chứ!"".

Thiệu Mứìh Vỹ cúi đầu, ghé sát mặt cô, thì thầm: "Anh thích cảm giác được ôm em thật chặt trong vòng tay".

Kiều Ân vội cúi gằm mặt, may mà trời đã tối nên anh không phát hiện ra mặt cô đã đỏ bừng lên vì xấu hổ, nhưng vành tai cô cũng đỏ lên như thầm tố cáo, trong đêm se lạnh thế này mà sao cô vẫn thấy nóng vậy chứ!

Thiệu Minh Vỹ chống chân xuống đất, dừng xe lại rồi đỡ Ân Ân xuống. Sau đó, anh dựng xe, chạy về phía khán đài cao cao trong sân bóng, đây là nơi cao nhất mà trọng tài vẫn thường ngồi quan sát trong các trận thi đâu bóng chuyền. Chỗ này đủ rộng cho hai người đứng.

Anh cúi người đưa tay về phía Kiều Ân, cô nắm lấy tay anh trèo lên. Vừa bước lên bậc thứ hai, anh lại dùng sức kéo cô lên cạnh mình.

Anh cẩn thận đỡ Kiều Ân ngồi xuống, hai người ngồi bên nhau, chân buông thõng xuống dưới, ngồi cao như này cảm giác thật khác!

"Woa, ngồi ngắm cảnh từ đây thấy sân bóng rộng thật!" Cảm giác ngồi từ trên cao nhìn xuống thật thích.

"Cẩn thận đây!", Thiệu Minh Vỹ nắm tay Kiều Ân, kéo đầu cô dựa vào vai mình.

"Thoải mái thật, tối nay gió mát quá!", Kiều Ân tựa đầu vào vai anh, ngẩng mặt lên nhìn bầu trời đầy sao. "Anh này, nhìn kìa, đêm nay nhiều sao quá, sáng nữa!"

Đẹp quá đi mất! Sao bình thường cô không để ý nhỉ hay đêm nay những ánh sao trở nên đẹp hơn.

"Ngồi ngắm sao như này có mỏi không?", anh lo lắng đỡ đầu cô, “Đợi chút", rồi anh co chân lên để đùi cao ngang với bậc cô đang ngồi, sau đó từ từ đỡ cô nằm xuống, gối đầu lên đùi mình.

"Woa, như này nhìn còn rõ hơn, nhiều sao quá!", Ân Ân kinh ngạc reo lên, cảm giác như hàng ngàn hàng vạn vì sao đang ở ngay trước mắt mình, thật nhiều, thật đẹp và lấp lánh, những vì sao như được treo trên bầu trời đêm.

"Thích không?", Thiệu Minh Vỹ vuốt mái tóc xòa ra trước trán cô đầy yêu thương rồi cũng ngẩng lên nhìn về phía xa.

Những vì sao đêm nay thật đẹp, thật sáng, lấp lánh như ánh mắt Ân Ân mỗi lần trò chuyện cùng anh.

"Rất thích! Anh nói xem tại sao các vì sao có thể trò chuyện được?"

"Vì chúng là minh chứng cho tình yêu, thay cho những lời yêu thương thầm kín!"

"Ha ha, lại nói linh tinh rồi!"

"Thật mà, em nhìn xem, ngôi sao lớn nhất và sáng nhất đằng kia kìa, có thấy không? Em biết nó đang nói gì không?"

"Hả? Nói gì vậy?"

"Nó đang nói, chỉ muốn cả đời này mãi mãi yêu thương em!"

Kiều Ân yên lặng ngắm nhìn ngôi sao sáng phía xa kia, hình như đúng là nó đang nói chuyện với cô.

"Ân Ân, anh muốn hái vì sao đó xuống tặng em!" Anh dịu dàng vuốt ve khuôn mặt cô, cuối cùng anh cũng có thể nói ra những lời chân thật từ sâu thẳm trái tìm mình.

"Anh, đừng tốt với em như vậy", Ân Ân thu ánh mắt lại, nghiêng mặt nhìn đi chỗ khác.

Thiệu Minh Vỹ đỡ cô ngồi dậy, kéo cô dựa vào lòng mình.

"Nhưng anh chỉ muốn yêu thương mình em." Mong muốn của anh chính là có thể đường đường chính chính yêu thương, chăm sóc cô thật tốt.

"Anh... em sẽ trở nên tham lam, em sẽ... sẽ muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa, nhiều đến mức anh không thể đáp ứng nổi mất!", Ân Ân vùi mặt vào lòng, tận hưởng hơi ấm từ cơ thể anh.

"Bất cứ thứ gì, chỉ cần em muốn, anh đều sẽ cho em!" Đơn giản vì những gì cô muốn thì anh cũng muốn, nụ cười của cô chính là niềm vui và hạnh phúc của anh.

"Anh, anh lạ thật đấy, sao anh lại thích một cô gái mập mạp xấu xí như em!", Kiều Ân ngồi thẳng người dậy, nhìn anh đầy thắc mắc.

"Anh cũng không biết, từ khi quen em anh đã không muốn mất em rồi. Anh thích ngắm gương mặt ửng hổng vì xấu hổ của em, thích nhìn nụ cười dịu dàng bẽn lẽn của em, có lẽ kiếp trước anh đã mắc nợ nên kiếp này phải bù đắp cho em!", Thiệu Minh Vỹ mỉm cười, hôn nhẹ lên mũi cô. Thực ra cô rất xinh lại hài hòa chỉ hơi béo nên không ai nhận ra thôi.

"Nhất định em phải giảm cân thành công!", Ân Ân nắm tay anh, nói lớn thể hiện quyết tâm!

"Tại sao? Anh thích cảm giác ôm một Ân Ân mũm mĩm trong vòng tay." Liệu khi gầy đi rồi, Ân Ân có còn đáng yêu như thế này nữa không?

"Không, em nhất định phải trở nên đẹp hơn để khi đứng cạnh anh, em sẽ khiến người khác phải ngưỡng mộ!", Ân Ân tựa vào lòng anh, cười thầm. Nếu thực sự mình gầy đi thì... ha ha... liệu có ai khen họ là một đôi trai tài gái sắc không nhỉ?

"Ngốc ạ, anh có chê em béo đâu!" Chẳng lẽ Kiều Ân vẫn không đủ tự tin sao?

"Nhưng em muốn chứng minh cho mọi người biêìt rằng anh thích em không phải là một sai lầm!", Ân Ân nói một cách chân thành, bởi ở bên cạnh anh cần phải có dũng khí rất lớn.

Thiệu Minh Vỹ ôm Kiều Ân, áp mặt cô vào ngực mình, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt. Cái cô bé ngốc này sao lại quá để ý đến ánh mắt người khác vậy chứ, sống như thế sẽ rất mệt mỏi. Nhưng chỉ cần đó là điều khiến em phải lo lắng, anh nguyện cùng em đối mặt với những khó khăn, thử thách ấy.

Gió thổi se lạnh trong đêm đầu thu, dưới bầu trời đầy sao, trái tim trong sáng, thuần khiết của hai người đã đến được với nhau. Yêu em là niềm hạnh phúc giản đơn mà ngọt ngào, giống như vị ngọt thanh dịu của cây kẹo bông nhỏ!
Bình Luận (0)
Comment